Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 24: Ai là quân cờ




Tác giả: Giải Ngữ

Edit: Ớt Hiểm

Trong lòng Lăng Nhã chấn động, người Lý thị nói chẳng phải là Thu Từ sao? Từ khi vào phủ, đây là lần đầu tiên nàng nghe được tin tức của cố nhân, vội trả lời: “Phải, phúc tấn từng gặp nàng ta?”

“Vào tháng giêng, lúc ta theo Bối lặc gia cùng đích phúc tấn vào cung diện kiến Hoàng thượng cùng các vị nương nương, có gặp được Tĩnh Quý nhân, nghe nàng ta hỏi thăm thì mới biết là ngươi và nàng ta rất thân thiết.” Nụ cười của Lý thị chợt nhạt đi, chiếc nhẫn trắng nạm bạc trên ngón tay của nàng lấp lánh dưới nắng xuân.

Tỷ tỷ, tỷ ấy quả nhiên đã được tuyển sao?

Cầm sắt tại ngự, mạt bất tĩnh hảo.*

(*Hai câu trong bài ‘Nữ viết kê minh 2’ của Khổng Tử, dịch thơ: Đôi ta cầm sắt hiệp hoà. Đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm.)

‘Tĩnh’, đây là một chữ rất hay.

“Tỷ ấy ở trong cung có khỏe không?” Lăng Nhã đè nén kích động trong lòng, hỏi.

Lý thị bẻ một đóa hoa nhỏ màu tím đưa lên mũi ngửi, nhắm mắt nói: “Tĩnh Quý nhân rất khỏe, khi mới được tuyển thì chỉ là một Đáp ứng, sau một tháng ngắn ngủi đã được sắc phong thành Quý nhân, thánh quyến tất nhiên là cực thịnh.” Nói tới đây hai mắt Lý thị từ từ mở ra, ánh nhìn chuyển lên gương mặt của Lăng Nhã: “Tĩnh Quý nhân nói là rất nhớ ngươi, mong chờ cơ hội có thể gặp mặt.”

Tỷ tỷ, muội cũng rất nhớ tỷ, nhưng tỷ thì xuất cung không được, muội thì nhập cung không xong, cùng sống ở kinh thành mà muốn gặp nhau còn khó hơn lên trời.

Trong lòng Lăng Nhã tràn ngập xót xa và bất lực, đến thứ phúc tấn còn không có tư cách vào cung diện kiến thì huống chi là một cách cách như nàng.

Lăng Nhã thở dài, giấu đi mất mát trong lòng rồi trịnh trọng hành lễ với Lý thị: “Đa tạ phúc tấn báo tin của Tĩnh Quý nhân, nếu tương lai phúc tấn lại vào cung, thỉnh cầu phúc tấn thay thiếp thân nói với Tĩnh Quý nhân – cho dù sau này có cơ hội gặp nhau hay không, người Lăng Nhã tôn trọng nhất vẫn là tỷ tỷ.”

Có một sự kinh ngạc rất nhỏ hiện lên trong đáy mắt của Lý thị: “Ta tưởng ngươi sẽ cầu xin ta đưa ngươi tiến cung chứ, không lẽ ngươi không muốn gặp Tĩnh Quý nhân sao?”

“Phúc tấn chịu báo tin của Tĩnh Quý nhân, thiếp thân đã cảm kích lắm rồi, sao lại không biết tốt xấu mà làm phiền phúc tấn nữa chứ.” Trong lòng Lăng Nhã không tin tưởng Lý thị, càng không tin nàng ta nói với mình việc này là xuất phát từ lòng tốt, dĩ nhiên là nàng ta có mục đích trong đó.

Lý thị chẳng để bụng, chỉ cười cười đi một vòng quanh Lăng Nhã, quan sát xong thì dịu dàng hỏi: “Muội muội cảm thấy Niên phúc tấn thế nào? So với ta thì sao?”

Suy nghĩ của Lăng Nhã chuyển biến như bay, cân nhắc kỹ càng nói: “Niên phúc tấn thiên tư quốc sắc, thùy mị thướt tha, tất nhiên là cực đẹp; mà phúc tấn người thì thanh nhã duyên dáng, huệ chất lan tâm, so với Niên phúc tấn thì mỗi người một vẻ, giống như mẫu đơn và nguyệt quý, tuy hai mà một.” 

“Mẫu đơn và nguyệt quý?” Lý thị lắc đầu cười khổ: “Ngươi không cần phải an ủi ta, Niên thị là mẫu đơn không sai, nhưng ta lại không kham nổi là nguyệt quý, vua trong các loài hoa.” Nàng lấy hoa tím trong tay cắm lên tóc mai của Lăng Nhã, nhẹ nhàng nói: “Trong phủ chúng ta chỉ có duy nhất một người có thể so tướng mạo với Niên thị, đó chính là muội muội ngươi.” Nói tới đây Lý thị đè thấp giọng xuống: “Dung mạo của muội muội xuất chúng như vậy, chỉ sợ khiến Niên thị chướng mắt, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Mí mắt Lăng Nhã giật nhẹ, nhún người nói: “Đa tạ phúc tấn nhắc nhở, thiếp thân nhất định ghi nhớ trong lòng, nếu phúc tấn không còn gì dặn dò, thiếp thân xin phép được cáo lui trước.”

Lý thị gật đầu, đợi Lăng Nhã đi thật xa rồi, Tình Dung vẫn luôn hầu hạ nàng mới nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, chẳng phải người vốn không thích Lăng cách cách sao?”

“Đúng là ta không thích nàng ta, nhưng sao bằng Niên thị cơ chứ!” Ánh mắt của Lý thị dần lạnh lại, sâu trong đáy mắt xuất hiện một tia hận thù. Nghĩ tới câu nói vừa rồi của Na Lạp thị, nàng thấy thật tức cười, bao dung ư? Là muốn nàng phải nhượng bộ nàng ta ư? Nếu Niên thị là người có dã tâm, nhượng bộ nàng ta chẳng phải là tự mình đi tìm đường chết?

Na Lạp thị là đích phúc tấn, nhi tử của nàng ta là đích trưởng tử, nàng ta không cần tranh đấu cũng vẫn là nữ nhân tôn quý nhất trong phủ Tứ bối lặc này. Nhưng nàng thì khác, nàng chỉ là một trắc phúc tấn, nữ nhi của nàng chỉ là một thứ nữ, nhượng bộ chỉ làm cho nàng lâm vào vạn kiếp bất phục mà thôi, cho nên, nàng nhất định phải tranh.

“Chủ tử muốn lợi dụng Lăng cách cách để đối phó với Niên thị sao?” Tình Dung hiểu ra, tròng mắt dao động: “Nhưng suy cho cùng nàng ta cũng chỉ là một cách cách hèn mọn, lấy gì để đấu với Niên thị?”

“Hiện tại là cách cách không có nghĩa cả đời cũng là cách cách, kẻ ngu ngốc như Diệp thị còn trở thành thứ phúc tấn được thì người thông minh xinh đẹp như nàng ta chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Lý thị săm soi chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh nắng trong tay mình, chiếc nhẫn này là Dận Chân ban thưởng cho nàng vào mấy năm trước, trong suốt không chút tạp chất, loại ngọc như vậy càng ngày càng khó tìm, mà cho dù có tìm được thì cũng đưa tới cho Niên thị mà thôi.

Tình Dung ngập ngừng: “Nhưng mà trong phủ chẳng phải rất nhiều vị thứ phúc tấn sao? Nàng ta muốn tấn vị thì trước tiên phải trừ bỏ một vị, huống hồ… Xin phép chủ tử cho nô tỳ nói thật, cho dù Nữu Hỗ Lộc thị thật sự trở thành thứ phúc tấn đi chăng nữa thì cũng không thể nào đấu lại Niên thị đâu, dù sao phân vị vẫn thấp hơn.”

Lý thị vịn vào tay Tình Dung bước đi trên còn đường đầy nắng, nói khẽ: “Ai nói là ta muốn nàng ta trở thành thứ phúc tấn?”

Tình Dung cả kinh: “Không lẽ chủ tử muốn cất nhắc nàng ta thành trắc phúc tấn sao? Chuyện này đâu có hợp với quy củ trong phủ ạ.”

Đôi giày hoa cao ba tấc của nàng bước đều trên sàn đá xanh, đôi bướm thêu trên mũi giày cũng sinh động như thật, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đập cánh bay đi tìm những cánh hoa.

“Hai vị trắc phúc tấn, bốn vị thứ phúc tấn, cùng với đích phúc tấn nữa là bảy vị, đây là lệ thường, đặc chỉ ban ân cũng nằm trong quy tắc này mà thôi. Nữu Hỗ Lộc thị chưa được triệu hạnh mà đã được phép chuyển vào Tịnh Tư cư, lại còn quen biết với Tĩnh Quý nhân, nếu sau này nàng ta có thể sinh hạ một hài tử thì việc được tấn phong lên trắc phúc tấn cũng không phải là không thể.” Nói tới đây Lý thị cười nham hiểm: “Niên thị cũng thừa hiểu chuyện này, cho nên nàng ta sẽ không để yên cho Nữu Hỗ Lộc thị. Lúc có Bối lặc gia ở trong phủ thì nàng ta còn e dè, nhưng bây giờ Bối lặc gia đã theo Hoàng thượng nam tuần, trước khi Bối lặc gia trở về, e là trong phủ sẽ rất náo nhiệt. Chúng ta cứ đứng một bên mà xem kịch vui thôi.”

Con người, ở trong nghịch cảnh thì mới có thể trưởng thành, nếu chỉ mới bấy nhiêu mà Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã đã không thể chịu được, thì nàng ta cũng không đáng được coi trọng, có chết cũng chẳng tiếc.

Tình Dung rất đồng tình, nhưng cũng rất lo lắng: “Ngộ nhỡ Lăng cách cách thành công, chẳng phải sẽ có thêm một Niên thị thứ hai sao?”

“Một Niên thị thứ hai?” Lý thị cười không ngừng, vịn vào cành liễu bên bờ hồ rồi giật mạnh xuống, nói: “Ngươi có biết tại sao Niên thị lại đươc sủng ái như vậy không? Dĩ nhiên cũng có nhờ vào dung mạo, nhưng quan trọng nhất vẫn là gia thế, a mã của nàng ta là Hồ Bắc tuần phủ, ca ca lại là Đại tướng quân, nếu không dựa vào gia thế, nàng ta cùng lắm chỉ là một tiểu hổ không có răng nanh mà thôi. Cho nên, Lăng Nhã vĩnh viễn không thể trở thành một Niên thị thứ hai.” Lý thị đang thao thao bất tuyệt thì bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt âm u, gằn từng chữ: “Ta có thể đưa nàng ta lên thì cũng có thể hạ nàng ta xuống.”

“Chủ tử anh minh.” Về điểm này thì Tình Dung không có chút nghi ngờ, lời của Lý thị giúp nàng trở nên thông suốt, tỏ ra hiểu ý mà mỉm cười.

Lý thị nói không sai, Lăng Nhã đích thực không phải là một Niên thị thứ hai, bởi vì vinh quang cùng quyền thế của nàng hiển hách gấp ngàn gấp vạn lần Niên thị, bất cứ ai cũng không thể với tới.

Nắm trong tay một quân cờ, nếu không cẩn thận thì sẽ bị quân cờ điều khiển lại. Điểm này, Lý thị chưa bao giờ hiểu rõ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.