Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 170: Lấy giả làm thật




Edit: Ớt Hiểm

“Cẩu ca nhi, huynh ănh nhanh vậy làm gì, có ai giành với huynh đâu.” Mặc Ngọc trêu.

Cẩu Nhi lấy miếng dưa muối kẹp vào màn thầu xong mới nói: “Tại Mặc Ngọc ngươi không biết đó thôi, đi theo bên cạnh Tứ gia, quan trọng nhất chính là nhanh! Làm gì cũng phải nhanh, ăn cũng phải nhanh, vì bất cứ lúc nào Tứ gia cũng có thể giao việc xuống, nếu lúc đó ngươi còn ngồi nhai cơm thì làm việc kiểu gì, nếu lỡ đại sự của Tứ gia, có lấy đầu cũng đền không nổi.”

Nói tới đây, hắn nhíu mày, lau miệng liếc cái chén rỗng, hỏi: “Chẳng phải lần trước ra đã đưa hộp Hoàng sơn mao phong tới rồi sao? Sao giờ vẫn còn uống loại trà đắng nghét này?” Vừa rồi chỉ lo nuốt miếng bánh mắc nghẹn ở cổ nên Cẩu Nhi không để ý, đợi vị giác phục hồi mới phát hiện miệng mình đắng nghét, chẳng có chút mùi thơm của lá trà.

Lý Vệ cười khổ, chỉ vào Lăng Nhã đang nghịch tóc: “Thật ra mấy hôm trước cũng pha uống rồi, nhưng chủ tử vừa nhấp mấy ngụm thì nói trà thơm ngon như vậy phải để dành cho Tứ gia, không cho chúng ta động tới. Hết cách đành phải uống tạm trà này thôi.”

Cẩu Nhi thở dài thườn thượt: “Không ngờ nương tử đối với Tứ gia tình thâm ý trọng như vậy, điên rồi mà vẫn nghĩ tới Tứ gia, mong rằng bệnh của người mau khỏi.”

“Chủ tử chúng ta luôn tốt với Tứ gia, nhưng đổi lại được gì? Là bị phế làm thứ dân, giam cầm tại một tơi hoang tàn đổ nát thế này, không ai ngó tới!” Mỗi lần nhớ tới chuyện xưa, Mặc Ngọc giận đầy một bụng: “Ngay cả mấy gian phòng ở đây cũng do tự mấy người chúng ta cùng nhau sửa sang lại, nếu không cũng chẳng ở được.”

Nghe tới đây, Cẩu Nhi chẳng còn tâm trạng nào mà ăn: “Các ngươi cũng đừng trách Tứ gia, ngài ấy vốn không biết biệt viện rách nát như vậy, nếu không...”

“Nếu không thì sao, ngài ấy sẽ không đưa chủ tử tới giam ở đây sao?” Giọng Mặc Ngọc đầy trách móc, thật ra còn có nhiều chuyện nàng không tiện nói, chỉ biết ngậm lại trong miệng, nghẹn ngào tiếp: “Nói tới nói lui cũng là do Tứ gia không tin chủ tử nên mới hại chủ tử khổ như vậy!” Dù Mặc Ngọc biết chủ tử đang giả điên, nhưng nhớ tới mấy năm khổ sở vừa qua, nàng vẫn không khỏi xót xa.

Cẩu Nhi lắc đầu: “Ta cũng không tin người lương thiện như nương tử lại mưu hại Đồng phúc tấn, nhưng tại sao Đồng phúc tấn...” Hắn tính nói gì đó, nhưng cuối cùng im bặt, chỉ chớp mắt hỏi: “À đúng rồi, Lý Vệ, lúc đó ngoài nương tử với Đồng phúc tấn ra chỉ có một mình ngươi ở đó, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Lý Vệ liếc qua Lăng Nhã rất nhanh rồi nghiêm túc trả lời: “Cẩu Nhi ca, Lý Vệ ta thề với trời, chủ tử tuyệt đối không có đẩy Đồng phúc tấn, thậm chí còn chưa chạm vào nàng ta. Mọi chuyện đều do Đồng phúc tấn tự biên tự diễn, hòng hãm hại chủ tử.”

Những lời long trời lở đất này khiến Cẩu Nhi như chết sững, á khẩu nửa ngày không thốt nên lời, nhưng Dung Viễn thì ngược lại, hắn vẫn bình tĩnh cúi đầu viết phương thuốc như thường, đến cả tay cầm bút cũng chẳng hề run lên, từ xưa tơi nay, hắn luôn tin Lăng Nhã, chưa từng nghi ngờ thì có gì đâu mà giật mình?

Vất vả lắm mới cảm giác được miệng vẫn còn ở trên người mình, Cẩu Nhi lắp bắp hỏi: “Ngươi... ý của ngươi là... là Đồng phúc tấn tự nhảy xuống hồ? Vậy, vậy còn bông tai trong tay Đồng phúc tấn thì sao?”

“Hôm đó, nàng ta mượn chuyện của nhị tiểu thư tới tìm chủ tử, còn khuyên chủ tử tới Lan Hinh quán đón nhị tiểu thư về, chủ tử vốn rất thương yêu nhị tiểu thư, chẳng nghĩ gì nhiều liền đi theo nàng ta, lúc đi qua Kiêm Gia trì, Đồng phúc tấn nói bông tai của chủ tử bị lệch, giúp chủ tử tháo bông tai xuống xong thì nàng ta nói mình không khỏe, vốn dĩ ta tính đi gọi người tới đưa Đồng phúc tấn về Lan Hinh quán, nhưng Hàm Hương bảo để nàng ta đi, còn ta thì ở lại canh chừng Đồng phúc tấn dùm. Hàm Hương rời đi không bao lâu thì Đồng phúc tấn đẩy ta ra rồi tự nhảy xuống hồ, ngay lúc đó Hàm Hương cũng đưa người tới. Sau đó thế nào thì Cẩu Nhi ca cũng biết rồi đó, chủ tử sinh non, ta tới Lan Hinh quán xin gặp Tứ gia, Hàm Hương không những làm khó dễ mà còn đánh ta một trận nhừ tử. Đồng phúc tấn nói nàng ta không hề biết gì, mọi chuyện là do Hàm Hương tự làm chủ, nhưng Cẩu Nhi ca, ngươi có tin không?” Tuy Cẩu Nhi là người của Dận Chân, nhưng vì mối quan hệ với A Ý nên cũng xem như một nửa người nhà, cái liếc mắt rất nhanh lúc nãy của Lý Vệ, chính là thăm dò ý của Lăng Nhã.

Nghe Lý Vệ kể xong, Cẩu Nhi trầm ngâm rất lâu, nét mặt suy tư không động, hắn thật sự tin những gì Lý Vệ nói, huống hồ chi  Lý Vệ chẳng có lí do gì để gạt hắn cả.

Đồng Giai thị... dẫu biết nữ nhân này không hề đơn giản, nhưng không ngờ tâm cơ của nàng ta lại thâm sâu như vậy, không chỉ tàn nhẫn với người, mà cả bản thân mình cũng không nhẹ tay; hèn chi qua mặt cả mấy vị nhập phủ lâu hơn nàng, xuất thân cũng cao hơn thứ phúc tấn nàng, ngồi lên vị trí trắc phúc tấn cao quý của Ung Quận vương phủ.

Đợi Dung Viễn kê thuốc xong rời đi rồi, Cẩu Nhi mới nghiến răng nói với Lý Vệ, còn có cả Mặc Ngọc: “Các ngươi nhớ kỹ, từ giờ trở đi, không có ai đẩy Đồng phúc tấn cả, lại càng không có chuyện nàng ta tự nhảy xuống hồ. Mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, vì Kiêm Gia trì trơn trượt khó đi, Đồng phúc tấn không cẩn thận nên mới bị ngã xuống, lại vì hoảng loạn quá mức mà nghĩ là có người đẩy mình, còn về bông tai...” Hắn cúi đầu nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp: “Là do nương tử muốn cứu Đồng phúc tấn trong lúc rối loạn bị giật trúng.”

“Tại sao?” Trời đã về chiều, tia nắng mùa đông chậm chạp bò qua khe cửa sổ rọi vào phòng mang theo vài phần ấm áp, cả Mặc Ngọc và Lý Vệ đều cảm thấy khó hiểu, chỉ riêng Lăng Nhã đang cúi đầu nghịch tóc, trong mắt ánh lên một tia sáng.

Cẩu Nhi lại nhìn hai người và nói: “Nếu nương tử hết bệnh, các ngươi muốn người tiếp tục ở lại biệt viện rách nát này đến hết đời, hay là quay về Ung Quận vương phủ? Nếu muốn quay về, thì nhất định phải cho rằng sự thật là như thế.” Thấy hai người vẫn mù mờ chưa hiểu, Cẩu Nhi lại thở dài: “Chuyện năm đó vẫn luôn là một nút thắt trong lòng Tứ gia, tuy bây giờ đã buông phần nào, nhưng ngày nào chưa gỡ được nút thắt, thì ngày đó nương tử vẫn chưa thể trở về. Nhưng không thể nói sự thật được, mấy năm nay, dù Đồng Giai thị chưa hề mang thai sinh hạ hài tử, nhưng ân sủng Tứ gia dành cho nàng ta chỉ có thêm chứ không bớt, hiện giờ đã chễm chệ ngồi lên vị trí trắc phúc tấn, các ngươi nghĩ Tứ gia sẽ vì đôi ba câu nói của các ngươi mà nghi ngờ Đồng Giai thị hay sao?”

Hai người Lý Vệ im lặng chẳng nói gì, tuy không cam lòng, nhưng bọn họ hiểu rõ mình tuyệt đối không thể lay động địa vị của Đồng Giai thị trong lòng Dận Chân, Mặc Ngọc chỉ đành ấm ức phun ra một câu: “Đúng là trời cao không có mắt.”

“Không giấu các ngươi, mấy ngày trước ta từng nói với Tứ gia những câu tương tự, tuy bị Tứ gia giáo huấn một trận, nhưng có thể thấy, Tứ gia cũng động lòng rồi. Chỉ cần các ngươi một mực khẳng định chuyện năm đó là ngoài ý muốn, thì nút thắt này sẽ mở được; nhớ, Tứ gia không bao giờ sai, chí ít là trong Ung Quận vương phủ, ngài ấy mãi mãi không sai.” Nói tới đây, Cẩu Nhi cắn mạnh miếng màn thầu: “Không chỉ mỗi các ngươi, còn phải nghĩ cách để nương tử cũng nói như thế, nương tử đang không tỉnh táo, là một cơ hội cực tốt, người nói gì Tứ gia cũng sẽ không nghi ngờ.”

Đã nói tới mức này, lẽ nào Lý Vệ còn không hiểu, hắn lập tức chắp tay cảm kích: “Đại ân này không lời nào cảm tạ nổi, ân tình của Cẩu Nhi ca ta suốt đời không quên.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.