Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 158: Vì yêu mà hận




Edit: Ớt Hiểm

“Ta không biết tin đồn này ở đâu ra, nhưng ta có thể thề với trời, ta tuyện đối chưa từng làm việc đó.” Nói tới đây, Dận Chân hít thật sâu, chua chát: “Từ lúc Hoàng A mã đưa muội vào cung nuôi dưỡng, vẫn là ta luôn chăm sóc muội, bảo vệ muội, cố gắng không để muội phải chịu bất cứ oan ức nào, mỗi khi muội gặp chuyện buồn, ta đều nghĩ cách làm cho muội vui vẻ trở lại, nhưng rồi muội lại nói với ta, tình cảm muội dành cho ta chỉ là tình huynh muội chứ không phải tình yêu, người muội thật sự thích là Dận Tự, người chỉ mới gặp vài lần nhưng rất ôn tồn lễ độ. Mi Nhi, muội có biết khi nghe muội nói câu đó, lòng ta đau đến mức nào không?”

“Nên huynh mới nhân cơ hội trả thù?” Nạp Lan Mi Nhi vẫn không hề cảm động trước những lời nói chân tình của hắn, ngược lại còn tỏ ra tức giận.

Câu hỏi này làm Dận Chân không chịu đựng nổi nữa, đứng bật dậy chất vấn: “Nạp Lan Mi Nhi, trong mắt muội ta là một người đê tiện tới mức sẵn sàng bán đứng hãm hại huynh đệ ruột thịt của mình như vậy sao?”

“Trước đó thì không, nhưng bây giờ... Tứ ca đã không còn là Tứ ca mà ta quen biết ngày xưa nữa rồi.” Những lời này khiến trái tim Dận Chân như chết lặng, hai tay nắm chặt bên người, mạnh tới mức mấy đầu ngón tay trắng bệch, mười năm bên cạnh nhau cuối cùng cũng thua một lời đồn không biết từ đâu đến, đúng là nực cười!

Rất lâu sau, hắn đột nhiên cười  phá lên, giọng không chút lưu tình: “Vậy Dận Tự, muội thật sự hiểu hắn sao? Bát Hiền vương? Ha ha, trên đời này làm làm gì có người hoàn mỹ vô khuyết chứ, chẳng qua vì ngôi vị Thái tử nên hắn mới đóng vai một người hoàn hảo cho mọi người thấy mà thôi!”

“Huynh im đi!” Nạp Lan Mi Nhi phẫn nộ: “Đừng có sỉ nhục Dận Tự! Dận Tự luôn nghĩ cho lê dân bá tánh, một lòng muốn phục vụ bá tánh, chưa từng có lòng tranh quyền đoạt vị, bách quan người người dâng tấu ủng hộ Dận Tự làm Thái tử là vì bọn họ thấy không có ai thích hợp hơn Dận Tự.” Nói tới đây, giọng nàng trở nên sắc nhọn: “Tứ ca nghĩ vậy, e là trong lòng Tứ cũng nuôi mộng tranh giành! Tiếc là Tứ ca trời sinh tính tình lạnh lùng khắc nghiệt, hỉ nộ bất thường, ngay cả huynh đệ của mình cũng đối xử chẳng ra gì, sao Hoàng A mã có thể truyền ngôi cho huynh được chứ, tất cả cũng là do Tứ ca si tâm vọng tưởng mà thôi.”

Cả người Dận Chân lạnh ngắt, nghe được câu cuối bỗng muốn bật cười, có điều nụ cười chưa lên tới miệng đã nghẹn ngay cổ họng. Rất lâu sau hắn mới chỉ tay về phía cửa: “Nếu muội tới đây chỉ để nói chuyện này, thì đã có thể đi rồi.”

“Tất nhiên!” Kèm theo câu nói đó, Nạp Lan Mi Nhi gỡ chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu đỏ ra khỏi cổ tay đặt lên bàn, ánh mắt không còn chút tình cảm nào: “Đây là quà mừng Tứ ca tặng ta vào ngày đại hôn, giờ ta trả lại cho huynh, tình nghĩa giữa ta và huynh chấm dứt ở đây!”

Mi Nhi đi rồi, Dận Chân mới ném thẳng chiếc vòng tay quý giá xuống đất, cùng với tiếng vỡ của vòng ngọc, nắm tay của hắn cũng đấm liên tục vào tường, hòng xả bớt cơn giận cùng nỗi đau, tới tận khi máu rướm ra, hắn mới chịu ngừng lại. Cúi đầu, một giọt trong veo nhỏ lên dòng máu loãng...

Mi Nhi, sao nàng lại nỡ đối xử với ta như thế? Tại sao?

Hắn hận, nếu không có Dận Tự, Mi Nhi sẽ không bỏ hắn mà đi; nếu không có Dận Tự, Mi Nhi sẽ không hiểu sai về hắn...

“Dận Tự!” Dận Chân rít hai chữ này qua kẽ răng, mắt đầy thống hận.

Mi Nhi, chẳng phải nàng nói ta nuôi lòng tranh đoạt sao? Vậy thì ta sẽ tranh cho nàng thấy, ta sẽ đoạt lại từng thứ từng thứ mà Dận Tự đang có, bắt hắn phải chịu cảnh hai bàn tay trắng!

Thời điểm Nạp Lan Mi Nhi bước ra khỏi chính đường, Đồng Giai thị cũng đã nhìn rõ dung nhan của vị Bát phúc tấn mà nàng luôn thắc mắc, ngay lập tức, nàng cảm thấy hơi thở của mình trở nên băng giá.

Giống... nàng ta rất giống mình... suy nghĩ này vừa chớm đã bị nàng gạt đi ngay, không, không phải nàng ta giống mình, mà là mình rất giống nàng ta.

Cuối cùng thì nàng cũng đã hiểu ân sủng ngập trời của mình là từ đâu mà có...

Lời ra tiếng vào trong phủ chẳng phải là vô căn cứ, điều này chứng tỏ, Dận Chân thật sự rất yêu Bát phúc tấn!

Nhưng, lòng nàng cũng chẳng quá buồn hay giận, thế thân thì sao, chỉ cần có thể thoát khỏi kiếp quan nữ tử thấp hèn, trở thành người trên vạn người, thế thân thì cũng có sao đâu?! Huống hồ chi với thân phận Bát phúc tấn, Dận Chân mãi mãi không thể đến được với nàng ta, nếu vậy, mình mới là người duy nhất có thể ở bên cạnh xoa dịu Dận Chân.

Tốt nhất là không bao giờ có được, chỉ cần ngày nào trong lòng Dận Chân còn có Bát phúc tấn, thì ngày đó địa vị của mình trong Ung Quận vương phủ vẫn vững như bàn thạch.

Nghĩ đến đó, khóe môi Đồng Giai thị hiện lên ý cười thỏa mãn, chân tình giả ý gì đó vốn không quan trọng, vinh hoa phú quý mới chính là hạnh phúc mà mình nắm được trong tay...

Trong làn gió đêm lạnh lẽo, Dận Chân hệt như một con rối gỗ, cứng đờ bước ra khỏi chính đường, thẫn thờ chẳng biết bản thân mình muốn đi đâu, Cẩu Nhi không dám hỏi, chỉ lẳng lặng đi theo hắn.

Đi rất lâu, rốt cuộc bước chân của Dận Chân cũng dừng lại ở một sân viện, ngẩng đầu lên, ba chữ ‘Tịnh Tư cư’ treo hững hờ trước mắt, hắn như bừng tỉnh, năm Khang Hi thứ bốn mươi lăm, Nữu Hỗ Lộc thị đã bị mình phế truất, từ đó tới nay mình chưa từng đặt chân tới chỗ này, sao bây giờ lại đứng ở đây? Nữ nhân đó, chẳng phải hắn đã sớm quên mất rồi sao?

Muốn đi, nhưng chân lại không nghe theo ý hắn, không những không rời đi mà còn dứt khoát bước vào.

Tịnh Tư cư đã không còn nhộn nhịp như xưa, sau khi Lăng Nhã bị phế, chỗ này gần như thành phong viện, ngoài vài hạ nhân trông coi ở bên ngoài ra, những người khác có đi qua cũng vòng đường khác rất xa, sợ bị lây xui xẻo.

Ở trong Tịnh Tư cư hiện giờ là những người trước đây từng hầu hạ Lăng Nhã, dù chủ tử rời đi đã ba năm, nhưng bọn họ vẫn quét dọn Tịnh Tư cư mỗi ngày, sạch không hạt bụi, thậm chí đồ đạc bài trí bên trong cũng không xê dịch, hệt như Lăng Nhã vẫn còn đang ở, chỉ ra ngoài một lát rồi về.

Tiểu Lộ Tử vẫn giữ thói quen gác đêm, vừa nghe có tiếng bước chân liền vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy Dận Chân, hắn ngạc nhiên tột độ, luống cuống dập đầu thỉnh an.

Dận Chân chẳng quan tâm tới hắn, chỉ lẳng lặng bước vào, từ chính đường tới hậu đường nơi Lăng Nhã nghỉ ngơi, vẫn y nguyên không có gì thay đổi, thậm chí ở trên bàn, cái tiểu y may chưa được một nửa vẫn còn nằm đó, trong mơ hồ, Dận Chân tưởng như mình đang sống ở năm Khang Hi thứ bốn mươi lăm.

Lúc cầm tiểu y lên, Dận Chân thấy bên dưới còn có một chiếc khăn màu xám, khăn chẳng có hoa văn gì, chỉ có một vòng tròn chữ ‘Phúc’, trong đó có vài chữ vẫn chưa thêu xong, chắc là Lăng Nhã tính làm xong sẽ tặng cho Dận Chân, không ngờ nửa chừng lại xảy ra chuyện lớn, không còn cơ hội thêu tiếp nữa.

Thoáng thấy Dận Chân nhìn chiếc khăn không chớp mát, Cẩu Nhi vội lấy đưa tới trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Thật ra Lăng phúc... Nữu Hỗ Lộc thị vẫn luôn một lòng một dạ với Tứ gia; lần đó bất kính với Tứ gia chẳng qua là vì đang gánh chịu nỗi đau mất đi ái nữ, chắc bây giờ Nữu Hỗ Lộc thị cũng hối hận lắm rồi.”

Dận Chân nhìn lướt qua chiếc khăn rồi dừng lại trên gương mặt mờ mịt của Cẩu Nhi: “Ngươi đang cầu tình giúp Nữu Hỗ Lộc thị sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.