Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 147: Rời phủ




Edit: Ớt Hiểm

Ánh mắt Tam Phúc đảo một vòng quanh người Lăng Nhã rồi mới chắp tay thưa: “Nô tài phụng mệnh của chủ tử tới tiễn chân nương tử, chủ tử còn dặn dò, nương tử đã bị phế làm thứ dân, không còn quan hệ gì với Vương phủ, không được phép mang theo những gì thuộc về Vương phủ, thế nên mong nương tử để lại tất cả trang sức đang đeo. Chủ tử niệm tình từng ở chung mới cho phép ngươi giữ lại y phục trên người.” Hắn phớt lờ ánh mắt căm hận của mấy người Ôn Như Ngôn, nói tiếp: “Xin nương tử tự mình cởi bỏ, đừng để nô tài phải khó xử.”

Ôn Như Ngôn định nói lí lẽ với hắn thì đã bị Lăng Nhã ngăn lại, lạnh lùng trừng mắt liếc Tam Phúc đang giễu võ dương oai: “Tỷ tỷ đừng phí lời với một tên nô tài hèn mọn, mắc công hạ thấp thân phận của mình.” Dứt lời, nàng gỡ toàn bộ trâm cài, điểm thúy châu hoa, vòng tay vứt thẳng vào mặt Tam Phúc đang tức muốn hộc máu, rồi mới phun ra một câu: “Được chưa?”

Tam Phúc hầm hừ nhặt mớ trang sức trên đất lên, lẩm bẩm trong miệng: “Chết đến nơi rồi mà còn ra vẻ chủ tử, chờ đi, để xem được bao lâu.”

Dù hắn nói rất nhỏ, nhưng Ôn Như Ngôn vẫn nghe trọn vẹn, mặt đẹp thoáng buồn, nhân lúc Tam Phúc cúi xuống nhặt đồ, nàng lén cởi chiếc vòng vàng nạm ngọc đông châu nhét vào tay Lăng Nhã, tình hình ở biệt viện ra sao vẫn chưa ai biết được, nhưng dù sao có ít vàng bạc phòng thân cũng yên tâm hơn.

Nhặt xong cây trâm cuối cùng, Tam Phúc nhướn mắt nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới một lần nữa, sau khi xác định trên người nàng không còn bất cứ trang sức đáng giá nào nữa thì mới gằn giọng: “Được rồi, đi đi, chỗ này vẫn thuộc Ung Quận vương phủ, không phải nơi để thứ a miêu a cẩu đứng đần mặt ra đó.”

Hắn vậy là muốn đích thân nhìn thấy Lăng Nhã rời đi, có lẽ đây cũng là trọng trách mà Na Lạp thị giao cho hắn, Lăng Nhã xoay người lại, lúc đi ngang qua Qua Nhĩ Giai thị, nàng nói nhanh một câu gì đó rồi vịn tay Lý Vệ bước lên xe ngựa, đợi Lý Vệ và Mặc Ngọc cũng lên xe, xa phu mới vung roi, thúc ngựa phóng đi.

Từ đầu tới cuối, Lăng Nhã chưa một lần ngoái đầu nhìn lại nơi nàng đã sinh sống suốt hai năm, Ung Quận vương phủ, nhìn để làm gì khi trước sau gì nàng cũng sẽ quay về... về để lấy lại tất cả những gì thuộc về nàng!

Đợi xe ngựa đưa Lăng Nhã rời phủ đã khuất hẳn, Qua Nhĩ Giai thị dợm bước trở về, ngay lúc này, Tam Phúc chợt ngăn nàng lại, cười hì hì: “Vân phúc tấn khoan đi đã, chủ tử nhà ta muốn gặp người.”

Nghe vậy, tròng mắt Qua Nhĩ Giai thị bất chợt co rụt lại, rồi quay qua ra hiệu cho Ôn Như Ngôn trở về trước, còn mình thì theo Tam Phúc tới Hàm Nguyên cư, lúc gặp nữ nhân đang dịu dàng thắt bím tóc cho Linh Tịch, vẻ kiêu ngạo đắc ý của Tam Phúc đã biến mất không còn tăm hơi, trở nên vô cùng hiền lành, cung cung kính kính thưa: “Chủ tử, Vân phúc tấn tới rồi.”

Na Lạp thị nhàn nhạt đáp lời, thắt xong lọn tóc cuối cùng mới cầm chiếc gương nhỏ, soi trái soi phải gương mặt đầy hớn hở của Linh Tịch, nhẹ nhàng hỏi: “Sao? Con có thích không?”

“Dạ thích.” Linh Tịch vui vẻ gật đầu, ôm cổ Na Lạp thị, giọng vô cùng đáng yêu: “Cảm ơn đích Ngạch nương!” Thấy Tam Phúc và Qua Nhĩ Giai thị đang đứng đợi, nàng ngoan ngoan cúi người: “Linh Tịch xin cáo lui trước.”

Đợi Linh Tịch lui ra rồi, Na Lạp thị mới vịn tay Phỉ Thúy đứng dậy, bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Qua Nhĩ Giai thị đang trầm tĩnh như nước: “Không ngờ là ngươi còn có gan tới đây.”

“Đích phúc tấn cho gọi, thiếp thân nào dám không tuân.” Lời vừa dứt, Qua Nhĩ Giai thị liền cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, nhìn xuống thì thấy hộ giáp khảm ngọc Đông Hải trên ngón tay Na Lạp thị đang mớn trớn, để lại trên cổ nàng một đường hằn đỏ ửng.

Sát khí thoáng lóe lên trong mắt Na Lạp thị rồi biến mất, giọng lạnh lùng: “Ngươi quả thật to gan, ta bảo ngươi trừ bỏ hài tử trong bụng Nữu Hỗ Lộc thị, ngươi lại âm thầm cấu kết với nàng ta, nuôi lòng phản bội sao?”

“Thiếp thân nào dám, là đích phúc tấn nuôi dã tâm dồn thiếp thân vào chỗ chết trước, nên bất đắc dĩ lắm thiếp thân mới phải làm như vậy.” Qua Nhĩ Giai thị cắn răng, giọng căm hận: “Đích phúc tấn hạ độc thiếp thân đã đành, còn lừa thiếp thân bảo là có thuốc giải, muốn thiếp thân tiếp tục bán mạng cho người, nếu không có Từ Thái y cảnh tỉnh, e rằng tới tận bây giờ thiếp thân vẫn không hay không biết.”

Na Lạp thị phủi phủi cổ tay áo thêu hoa, bình thản trả lời: “Ta chưa từng gạt ngươi, Nhiễm tâm độc đúng là có thuốc giải thật, có điều ta quên nói, thuốc giải này chỉ có tác dụng trong vòng ba ngày sau khi trúng độc, từ ngày thứ tư thì... vô phương cứu chữa. Một năm sau, chất độc bộc phát, cơ thể sẽ từ từ thối rữa mà chết đi, thê thảm tới mức không dám nhìn.”

Thấy Qua Nhĩ Giai thị không còn giữ được bình tĩnh khi nghe những lời của mình, đáy mắt Na Lạp thị vừa tàn nhẫn vừa khoái chí.

Qua Nhĩ Giai thị hít thật sâu, cố gắng trấn định tinh thần, cười lạnh đáp: “Vậy là đích phúc tấn khẳng định một năm sau thiếp thân sẽ chết thảm sao?”

“Ngươi nghĩ Từ Thái y cứu được ngươi ư?” Cùng với câu hỏi này, Na Lạp thị bóp mạnh hai má của Qua Nhĩ Giai thị, lạnh mặt nói: “Nhìn sắc mặt của ngươi vừa tái vừa xanh, rõ ràng là vẫn còn trúng độc, chứng tỏ Từ Thái y cũng đã vô phương với loại độc này rồi, huống chi bây giờ Nữu Hỗ Lộc thị đã bị phế, Từ Thái y sẽ không tới phủ nữa, ngươi tiếp tục giải độc bằng cách nào đây?” Na Lạp thị lại nghiến răng gằn từng chữ: “Không người nào có thể thoát khỏi bàn tay của ta, ta sẽ đợi một năm nữa, đợi xem gương mặt của ngươi biến dạng, chắc chắn là đẹp hơn bây giờ gấp trăm lần.”

Đón nhận ánh mắt điên cuồng của Na Lạp thị, Qua Nhĩ Giai thị cắn môi phản kháng lại: “Thiếp thân cũng đang chờ xem kết cục của đích phúc tấn, sao dám chết trước đích phúc tấn chứ.”

“Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!” Na Lạp thị tự tin đáp trả, nàng không tin trên đời này có người có thể giải được Nhiễm tâm độc, nàng buông tay ra, lạnh giọng: “Còn hai tháng nữa, mong rằng tới lúc đó miệng lưỡi của ngươi vẫn còn sắc bén như bây giờ.”

Bước ra khỏi Hàm Nguyên cư, Qua Nhĩ Giai thị thở phào, cảm thấy như mình vừa thoát chết, nàng cúi đầu, nhìn hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, khóe miệng hé ra một nụ cười khổ sở, Na Lạp thị kia đúng là một mụ điên, dù đã cố gắng trấn an mình, nhưng nàng vẫn không khỏi sợ hãi.

Vừa về tới Duyệt Cẩm lâu, Qua Nhĩ Giai thị lập tức gọi Từ Ý tới, bảo nàng ta tìm cách ra phủ một chuyến, báo tình hình của Lăng Nhã cho phu phụ Lăng Trụ hay, sau đó tới ngõ Hòe ở thành Tây tìm Từ Thái y, tuy Từ Thái y không còn lí do để vào phủ nữa, nhưng hắn là người hiểu rõ bệnh tình của mình, muốn sống, chỉ còn biết trông mong vào hắn mà thôi; nơi ở của hắn là do lúc nãy Lăng Nhã lén nói cho nàng biết.

Haizz, nghĩ tới đây, Qua Nhĩ Giai thị không thể không nhớ tới tiểu hài tử đang nằm trong quan tài lạnh ngắt kia, vốn dĩ nó phải gọi mình một tiếng ‘nghĩa mẫu’, nhưng tiếc thay, trời xanh không có mắt, bắt nó vừa mới sinh ra đã từ giã cuộc đời, Lăng Nhã... Hi vọng nàng ta có thể chịu được ải này, Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!

Xe ngựa chở mấy người Lăng Nhã vẫn một mạch đúng hướng mà đi, không biết mất bao lâu, cảm thấy tốc độ dần chậm lại, Mặc Ngọc liền vén màn hỏi xa phu đang xiết chặt dây cương: “Đã tới rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.