Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 122: Tương tư




Edit: Ớt Hiểm

Trong Ung Quận vương phủ này cũng có vài cách cách xuất thân từ quan nữ tử, Diệp thị sợ rằng một khi có người mới nhập phủ, ân sủng Dận Chân dành cho nàng vốn đã không nhiều sẽ càng thêm lạnh nhạt, nên nàng nôn nóng tới mức không đợi được muốn lấy lại vóc dáng khi xưa, tiếp lục lọt vào mắt xanh của Dận Chân lần nữa.

“Nàng ta đúng là lòng tham không đáy, dưới gối có nhi tử còn chưa hài lòng, một hai nhìn chòng chọc vào vị trí trắc phúc tấn, không nghĩ tới việc bò càng lên cao thì khi ngã xuống càng thê thảm. Dã tâm lớn như vậy, e là người kia sẽ không để yên cho nàng ta đâu.” Nói đến đây, ánh mắt Ôn Như Ngôn chùng xuống: “Nếu không phải từ chính miệng muội nói ra, thật sự ta không bao giờ tin đích phúc tấn lại là một nữ nhân độc ác đê tiện đến mức đó. Nhập phủ đã mấy năm mà ta có mắt như mù, bị nàng ta qua mặt chẳng hay biết gì, nghĩ lại cũng thật đáng sợ.”

Lăng Nhã đặt cây kim trong tay xuống, nhận lấy khăn mềm Mặc Ngọc đưa, lau lau mồ hôi rồi nói: “Bây giờ biết cũng chưa muộn mà, từ nay tỷ tỷ cẩn thận một chút, đừng làm gì đắc tội với nàng ta.”

“Ta biết rồi, ngược lại ta lo cho muội hơn, Na Lạp thị dĩ nhiên đáng sợ, nhưng Qua Nhĩ Giai thị kia tuyệt đối cũng không phải là người lương thiện gì, chỉ cần nhìn cách nàng ta gài bẫy hại muội trước đó thì biết ngay, tuy hiện tại nhìn vào thì tưởng như cùng muội đứng chung một thuyền, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy nàng ta là một mối họa.” Ôn Như Ngôn dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị: “Theo ta, không cần giải độc cho nàng ta cũng được.”

Lăng Nhã nhìn theo bóng dáng A Ý đang bận rộn trong đình viện, nhàn nhạt mở miệng: “Muốn đối phó với Na Lạp thị, chỉ một mình muội thì không thể nào, cho nên hiện tại nàng ta chưa thể chết được.” Thấy Ôn Như Ngôn vẫn còn lo lắng bồn chồn, Lăng Nhã lập tức trấn an: “Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ đề phòng nàng ta.”

Qua Nhĩ Giai thị muốn lợi dụng nàng, lý nào nàng không thể lợi dụng lại Qua Nhĩ Giai thị chứ, cái gọi là hợp tác, cái gọi là đồng minh, suy cho cùng cũng chỉ vì bốn chữ - lợi dụng lẫn nhau.

Nói chuyện một lát, đề tài chuyển tới chuyện của Dận Tường, chỉ còn vài ngày nữa là đến đại hôn của hắn, hắn muốn Lăng Nhã nàng tới dự, lễ vật tất nhiên không thể nào thiếu được, nhưng Lăng Nhã nghĩ mãi cũng không biết tặng gì mới phải, vô cùng phiền não, mới nhờ Ôn Như Ngôn nghĩ giúp mình.

Ôn Như Ngôn trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta nghe nói Triệu Giai thị đam mê âm luật, chẳng phải muội muội có một cây tiêu ngọc cực đẹp sao? Hay dùng nó làm lễ vật đi.”

“Muội cũng muốn lắm, có điều tiêu ngọc đó là do Hoàng thượng ban thưởng cho muội lúc muội còn là tú nữ, sao tặng lại cho người khác được chứ.” Tuy vậy, đề nghị của Ôn Như Ngôn cũng đã nhắc nhở nàng, nếu biết Triệu Giai thị kia yêu thích âm luật thì dễ hơn nhiều rồi, mấy hôm trước Dận Chân vì sợ nàng mang thai khó chịu, nên cho người đem tới một cây ngọc cổ cầm thời Tống, vừa nhìn là biết do nghệ sư danh tiếng làm nên. Nàng liền bảo Mặc Ngọc đưa cây đàn ngọc đến, nhưng gọi mấy lần vẫn không nghe Mặc Ngọc thưa gửi gì, quay đầu lại nhìn thì thấy nha đầu này đang đứng thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì trong đầu mà Lăng Nhã quơ quơ năm ngón tay trước mặt mấy lần cũng không hay không biết, đến tận lúc đầu bị gõ một cái, Mặc Ngọc mới giật mình.

Nhìn thấy Mặc Ngọc cúi đầu hối lỗi, Lăng Nhã bực bội quở trách: “Nha đầu ngươi bị gì vậy hả, mấy ngày nay cứ như người mất hồn. Đi, rửa mặt cho tỉnh táo lại đi, sau đó lấy cây đàn ngọc mà Vương gia ban thưởng tới đây cho ta.”

“Dạ.” Mặc Ngọc vâng dạ rối rít, lui ra rồi mới thở dài một hơi, dùng sức vỗ vỗ mặt mình, lúc chuẩn bị múc nước trong lu để rửa mặt thì nàng bất ngờ hét lên, cả người nhảy lùi về phía sau, hành động của Mặc Ngọc khiến Lý Vệ đang đứng cách đó không xa chạy tới: “Ngươi sao vậy, tự dưng hét lên? Không biết còn tưởng ngươi gặp ma giữa ban ngày.”

“Tiểu Vệ Tử, Tiểu Vệ Tử.” Mặc Ngọc nhìn thấy Lý Vệ thì hai mắt sáng rỡ, kéo hắn lại thần thần bí bí: “Tiểu Vệ Tử, ta hỏi ngươi, có loại bệnh nào gây ảo giác, khiến người ta nhìn đâu cũng thấy một người không?”

“Có.” Lý Vệ buông cây chổi trong tay ra, nghiêm túc trả lời: “Là bệnh tương tư.”

Mặc Ngọc vốn đang nhìn hắn đầy chờ đợi, đến khi nghe được ba chữ ‘bệnh tương tư’ thì gương mặt bầu bĩnh lập tức nhăn lại, nói nhỏ: “Đó là bệnh gì vậy, sao trước giờ ta chưa từng nghe?”

“Đồ ngốc, ngay cả chuyện này mà cũng không biết, chính là trong lòng ngươi thích một người, sau đó sẽ tương tư thành bệnh, dù nhìn gì thấy gì cũng thành người đó hết.”

Lý Vệ huých nhẹ khuỷu tay vào người Mặc Ngọc, cười hì hì: “Mau nói đi, ngươi thích ai?”

“Bậy bạ.” Mặc Ngọc giống hệt như con mèo bị dẫm phải đuôi, tức tối cao giọng cãi: “Sao ta có thể thích vị Thập Tam A ca càn quấy lại hay trêu chọc người khác kia được chưa?”

“A... a... a.” Lý Vệ chỉ kịp bịt chặt miệng Mặc Ngọc lại rồi giật mình nói: “Thì ra là ngươi thích Thập Tam A ca.”

“Ta đã nói là không có mà.” Mặc Ngọc dậm chân thật mạnh: “Ngài ấy thô lỗ lại ngang ngược, còn hay bắt nạt ta, ai mà thích nổi chứ.” Lúc nói những câu này, từ mặt tới cổ của Mặc Ngọc đã đỏ bừng, nhưng vẫn ở đó chối đây đẩy.

“Vậy mắc mớ gì ngươi cứ nghĩ tới Thập Tam A ca.” Câu này khiến Mặc Ngọc cứng họng, một lúc sau mới vỗ vỗ hai má nóng hổi, ngây ngây ngô ngô nói: “Là... là tại ngài ấy hay gõ đầu ta, ta bị ngài ấy đánh tới hồ đồ luôn rồi... cho nên... cho nên mới sinh ra ảo giác.”

“Còn cãi bướng.” Lý Vệ búng lên trán Mặc Ngọc một cái, lườm lườm nói: “Từ nay về sau ta sẽ đánh ngươi mỗi ngày, để xem ngươi có bị ảo giác, nhìn đâu cũng thấy ta hay không.”

Mặc Ngọc không cam lòng, muốn cãi lại, nhưng trước sau vẫn chẳng biết nói gì, đành xụ mặt xuống, giọng ỉu xìu: “Chẳng lẽ ta thích Thập Tam A ca thật sao?”

“Không phải chẳng lẽ, mà là chắc chắn rồi.” Lý Vệ liếc nàng một cái rồi tiếp: “Nha đầu ngươi đúng là hồ đồ lắm rồi, trong lòng mình thích ai mà cũng không biết.”

Mặc Ngọc ngồi xổm xuống tại chỗ, trăm lần nghĩ cũng không ra, rõ ràng mỗi lần gặp Dận Tường, hắn không đánh thì cũng trêu chọc mình, cứ nhìn thấy hắn nàng đều cảm thấy phiền chết được, chỉ muốn thoát thân càng nhanh càng tốt, nhưng tại sao lâu ngày không gặp là lại cảm thấy giống trong lòng như thiếu đi gì đó, rất trống trải, mà từ lúc Dận Tường tặng túi tiền bị bung chỉ cho mình thì cảm giác này càng rõ ràng, nghĩ kỹ lại, tuy Dận Tường phiền thật, nhưng cũng là một nam nhân tốt, không ra vẻ A ca, vui buồn tức giận rõ rệt, thậm chí còn cho mình tiền làm của hồi môn nữa.

Nghĩ đến đây, nàng lấy ra một cái túi tiền màu xanh thêu rồng vàng cưỡi mây, lần trước nghe Dận Tường nói muốn đổi một cái túi tiền khác, không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại lầy chút vải vụn chủ tử cho mình lén lút may một túi tiền, còn thêu rồng vàng cưỡi mây lên đó nữa. Nhưng may xong rồi cũng không đủ can đảm tặng đi, lúc nghe tin Dận Tường sắp đón phúc tấn nhập phủ, lòng nàng rầu rĩ, đã vậy đầu óc lúc nào cũng như trên mây.

Lý Vệ giật lấy túi tiền xem tới xem lui rồi liếc mắt: “Nhìn cũng rất tinh xảo, thật không ngờ tay nghề của nha đầu ngươi lại tốt vậy nha, là tặng Thập Tam gia hả?”

“Nếu ngươi thích thì cứ giữ đi.” Mặc Ngọc thất thần nói.

“Người ngươi thích cũng đâu phải là ta, ta giữ làm gì.” Lý Vệ giống như đang cầm một củ khoai nóng trong tay, vội vàng ném trả cho Mặc Ngọc: “Có phải vì Thập Tam gia sắp nạp phúc tấn, nên mấy hôm nay ngươi mới rầu rĩ không vui như vậy, đúng không?”

“Không phải.” Cũng chẳng để Lý Vệ nói tiếp, nàng vỗ vỗ thật mạnh vào mặt mình rồi đứng lên: “Chẳng có gì là không vui hết, Thập Tam gia nạp phúc tấn là chuyện đại hỉ, chúng ta phải vui mừng thay cho ngài ấy mới đúng. Còn ta...” Khóe môi nàng nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhợt nhạt: “Còn ta vẫn là ta, một nha đầu của Tịnh Tư cư.”

Lý Vệ há miệng lấy hơi, tính nói gì đó nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài, hiếm khi nha đầu Mặc Ngọc này có thể nghĩ thông suốt như thế. Thập Tam gia là hậu duệ Hoàng gia cao cao tại thượng, chuyện nạp đích phúc tấn, thậm chí là trắc phúc tấn hay thứ phúc tấn, dĩ nhiên đều là tiểu thư khuê các, xuất thân danh môn, thế nào cũng không tới phiên một nha đầu nho nhỏ như nàng. Còn về cách cách... Có lẽ Mặc Ngọc cũng có lòng tự trọng, huống chi toàn bộ đều chỉ do một mình nàng tự mình đa tình, chắc là Thập Tam vốn chưa từng để mắt tới tiểu nha đầu nàng.

“À đúng rồi, ngươi tới đây làm gì?” Câu hỏi của Lý Vệ khiến Mặc Ngọc giật mình, thôi chết, sao nàng lại quên mất nhiệm vụ của mình cơ chứ, không nói thêm nữa, nàng lập tức chạy đi lấy đàn.

Nha đầu này... Lý Vệ nhìn theo bóng dáng hấp tấp của Mặc Ngọc rồi lắc đầu khẽ cười, thật ra hắn chỉ hơn Mặc Ngọc có vài tuổi thôi, nhưng tính cách lại khác nhau một trời một vực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.