Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 110: Tranh cãi




Edit: Ớt Hiểm

Lăng Nhã thở dài, giúp Y Lan vén lại những sợ tóc bị gió thổi bay: “Muội còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa hiểu đâu, trong phủ này, Vương gia dĩ nhiên là người tôn quý nhất, nhưng một mình ngài ấy có thể lo liệu từ trên xuống dưới sao? Chưa kể ngài ấy thân đứng đầu một phủ, cần phải xử sự công bằng, sao có thể vì tình riêng mà thiên vị được chứ?” Thấy Y Lan vẫn ỉu xìu, nàng lại tiếp: “Ngoan đi, chịu khó tối nay thôi, ngày mai tỷ tỷ sẽ bảo nhà trồng hoa đưa cánh hoa hồng tới, muội muốn dùng bao nhiêu thì dùng, có được không?”

“Vậy cũng được.” Y Lan miễn cưỡng gật đầu, phùng má lên theo Mặc Ngọc trở về phòng, lúc đi ngang qua mấy người Thủy Tú, mắt Y Lan chợt sáng lên, hất Mặc Ngọc ra rồi chạy tới trước mặt Thủy Tú và Thủy Nguyệt, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào cối đá đầy ắp cánh hoa anh đào, nói khẽ: “Ôi, thì ra các ngươi đã nhặt được nhiều cánh hoa anh đào như vậy sao?”

Thủy Tú cười đáp: “Dạ phải, bọn nô tỳ đang giã nát cánh hoa, trữ lại để chủ tử dùng đắp mặt.”

“Ừm.” Y Lan gật gật đầu, con ngươi đen nhánh đảo nhẹ, rồi dường như nghĩ được gì đó, nàng chạy tới trước mặt Lăng Nhã, bẽn lẽn nói: “Tỷ tỷ, hay là lấy cánh hoa anh đào này cho Lan nhi tắm đi, tuy không thơm bằng hoa hồng, nhưng cũng là hoa, còn hơn là không có!” Sợ Lăng Nhã không đồng ý, nàng còn tỏ vẻ đáng thương: “Không có cánh hoa Lan nhi thật sự thấy không quen mà.”

Lăng Nhã nhìn Y Lan cười âu yếm: “Nếu muội thích thì cứ lấy đi, của tỷ cũng là của Lan nhi, lát nữa tỷ bảo các nàng đem vào phòng cho muội, được không?”

“Cảm ơn tỷ tỷ!” Thấy Lăng Nhã đã đồng ý, Y Lan nhảy cẫng lên, đôi mắt giống hệt Lăng Nhã tròn xoe như trăng rằm.

Thủy Nguyệt nghe vậy thì giật mình, vội nói: “Chủ tử, hoa này để giành cho người đắp mặt mà, nếu đưa cho nhị tiểu thư tắm rồi thì người lấy gì để dùng? Bây giờ cũng đã hết mùa hoa anh đào rồi, muốn có nữa thì phải đợi tới tháng Ba tháng Tư năm sau lận đó.”

“Thì đợi, chỉ là đắp mặt thôi mà, có gì quan trọng đâu, không lẽ ngoài hoa anh đào ra thì không còn hoa nào khác hay sao?”

“Nhưng người thích nhất là hoa anh đào mà, người cũng nói hương của nó dịu thanh, sảng khoái tinh thần; đã thử nhiều loại hoa rồi, chỉ có hoa anh đào là thích hợp với da của chủ tử nhất, nếu mạo muội thay đổi, lỡ không hợp thì sao đây?” Nói tới đây, Thủy Nguyệt quay qua Y Lan: “Nếu nhị tiểu thư thấy không thoải mái, nô tỳ sẽ tới phòng bếp lấy một ít sữa ngựa về pha vào nước tắm của nhị tiểu thư, có được không?”

“Không cần!” Y Lan lạnh lùng cắt ngang lời đề nghị của Thủy Nguyệt, nụ cười trên môi cũng đã biến mất tự lúc nào, nàng trừng mắt gằn từng chữ: “Ta không cần ba cái sữa ngựa gì đó, nhất định phải là hoa anh đào. Sao? Ngươi không chịu đúng không? Tịnh Tư cư này từ lúc nào đổi thành Thủy Nguyệt ngươi làm chủ vậy, ngay cả lời tỷ tỷ ta nói ngươi cũng không nghe?”

“Nô tỳ không có ý này.” Thủy Nguyệt không ngờ Y Lan lại bướng bỉnh như vậy, giải thích nãy giờ mà vẫn không hiểu chuyện, nên giọng của nàng cũng hơi khó chịu.

Y Lan ngang ngược ngước đầu lên nhìn Lăng Nhã: “Tỷ tỷ, tóm lại, hôm nay nhất định muội phải dùng những cánh hoa anh đào này.” Sương lạnh phủ lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tưởng chừng như sắp có một trận mưa to gió lớn.

“Được rồi được rồi, tỷ cũng đâu có nói là không cho muội dùng.” Lăng Nhã nhẹ nhàng vuốt tóc Y Lan: “Muội thích thì cứ việc lấy đi, Thủy Nguyệt cũng chỉ nói đại vài câu thôi, không có ý gì đâu, muội đừng để bụng nữa, tự dưng tức giận làm gì. Nhìn cái miệng nhỏ của muội đi, có thể treo được cả một cái bình to đó.”

“Làm gì có chứ.” Sắc mặt Y Lan dịu lại, nhưng vẫn cảm thấy tủi thân, mắt rưng rưng: “Thủy Nguyệt không phải nói đại vài câu, mà nàng ta vốn không xem nhị tiểu thư muội ra gì, nếu không thì đã không vì vài cái cánh hoa mà gây khó dễ cho muội như vậy?”

“Nói bậy, không có chuyện đó.” Lăng Nhã chỉ vào mấy người Lý Vệ, nói tiếp: “Không tin thì muội tự hỏi bọn họ đi, xem có ai đối xử với muội không giống với tỷ không?”

Lý Vệ nghe vậy thì lập tức bước lên cười giả lả: “Nhị tiểu thư, đúng là người đang nói oan cho bọn nô tài rồi, người thân là muội muội của chủ tử, bọn nô tài nào dám bất kính với người dù chỉ một chút. Thủy Nguyệt nói lấy sữa ngựa cho người tắm chẳng qua cũng vì muốn tốt cho người thôi.” Thấy Y Lan vẫn tỏ vẻ không tin, Lý Vệ lại nói tiếp: “Bọn nô tài nghe nói, sở dĩ da dẻ Niên phúc tấn trắng mịn như vậy là nhờ đã tắm sữa ngựa từ hồi nhỏ xíu, nếu nhị tiểu thư cũng làm như vậy, chẳng phải lớn lên càng đẹp hơn sao, ngay cả tứ đại mỹ nhân cũng không thể so được với người, đến lúc đó thế nào cũng khiến nam nhân của cả Đại Thanh này si mê.”

“Miệng lưỡi ngươi thật trơn tru.” Y Lan cười phì một tiếng, tức giận trong lòng đã giảm hơn phân nữa, cộng thêm Thủy Nguyệt đang chắp tay nhận lỗi, nàng liền liếc mắt rồi nói như bà cụ non: “Thôi, nể tình ngươi không cố ý, ta bỏ qua cho ngươi lần này, nhưng đừng có tái phạm nữa đó.”

Nói xong, Y Lan lại quay về tính nết tiểu hài tử của mình, nhảy nhót kéo tay Lăng Nhã cười hì hì: “Tỷ tỷ thấy sao, có phải muội rất khoan dung độ lượng không.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Lăng Nhã ngắt nhẹ mũi Y Lan, cười nói: “Y Lan là người độ lượng nhất nhà. Thôi, nhanh đi vào trong với Mặc Ngọc đi, tỷ sẽ bảo Thủy Tú đưa cánh hoa anh đào vào ngay, muội muốn dùng thế nào thì dùng, được chưa?”

Y Lan gật đầu thật mạnh, hôn nhẹ lên mặt Lăng Nhã một cái, vui vẻ nói: “Dạ, tỷ tỷ tốt với Lan nhi nhất.”

Nhìn bóng dáng nhỏ bé tung tăng nhảy nhót vào trong, Lăng Nhã lắc lắc đầu, ánh mắt đầy yêu thương âu yếm, tuy sống trong Ung Vương phủ giống hệt như đi trên băng mỏng, mỗi bước mỗi nguy; nhưng đổi lại người nhà của nàng được vui vẻ thích thú. Nghe Y Lan kể, cuộc sống trong nhà đã tốt hơn trước rất nhiều, thậm chí còn thừa bạc để mời một sư phụ tới dạy Vinh Tường cưỡi ngựa bắn cung, không như ngày xưa, phải  nhọc lòng chạy ăn từng bữa, một đồng cũng không dám phung phí. Chưa kể, tình hình của A mã trên triều đình cũng tốt hơn rất nhiều, tuy Thạch Hậu Đức vẫn cậy mình là phụ thân của Thái tử phi, không sợ bất kỳ ai, nhưng rốt cuộc cũng kiêng kị ba phần, không còn dám khi dễ A mã ra mặt như trước đây nữa.

Về phần đại ca Vinh Lộc, trong một lần trò chuyện với Dận Chân, Dận Chân nói từ sau khi nhậm chức Án sát ti ở Giang Tây, Vinh Lộc đã có biểu hiện nổi bật, vừa tới đã xử lý ổn thỏa rất nhiều án oan tồn đọng mấy năm trời, là người chăm chỉ lại xử sự khéo léo, chưa đến một năm đã giải quyết toàn bộ những vụ án đó thỏa đáng, sau đó, phàm là có án đều do mình tự tay xử lý, công bình công chính, không oan uổng bất kỳ ai; bá tánh Giang Tây đều gọi huynh ấy là ‘Vinh Thanh Thiên’.

Tin này khiến Lăng Nhã rất vui mừng, may mà đại ca không nản lòng, nếu không thì đã không thể tạo phúc cho bá tánh một vùng như bây giờ. Mười năm đèn sách gian nan, một ngày kim bảng đề danh, cũng vì muốn mưu cầu phúc lợi cho bá tánh, tiếc là đa phần những bậc sĩ tử đã quên, chỉ lo tìm cách chiêu quyền chiêu lợi cho chính mình!

Lăng Nhã suy nghĩ nhập tâm tới mức Dận Chân đi vào nàng cũng không hay, đến tận khi bóng đen dài đổ ở trước mặt, không còn thấy ánh sáng, nàng mới giật mình, vươn tay bẻ eo thon rồi ngước lên nhìn gương mặt tuấn tú, nhoẻn miệng cười: “Tứ gia lúc nào cũng thích trêu người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.