Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 52: Thăng hoa (H nhẹ)




"Đạo diễn, trời đã sáng rồi nhưng mưa vẫn chưa tạnh" Trợ lý lo lắng nói với đạo diễn

"Đừng quá lo, Lục ảnh đế sẽ biết làm thế nào nếu bây giờ chúng ta đi tìm họ sẽ không được cảm kích đâu" Đạo diễn bình tĩnh trả lời

"Ý ông là sao, tại sao không cảm kích?"

"Cậu chỉ cần biết vậy là được, hỏi nhiều làm cái gì"

_______///_______

Một hang động nào đó trên đảo, nơi hai nhân vật của chúng ta đang trú ẩn, Bối An vẫn lơ mơ mà ngủ, LNP thì ôm cậu vào lòng.

Trút bỏ vướng bận quần áo trên người hai họ chỉ còn vỏn vẹn chiếc quần lót nhỏ, hơi ấm da thịt chia sẻ lẫn nhau.

Người được ôm thỏa mãn dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc của LNP, LNP đưa bàn tay với các ngón tay thon dài vuốt ve nhẹ nhàng làn da nhẵn mịn của Bối An.

Chỉ cần chạm nhẹ từng sợi lông tơ đã dựng lên làm cho trên làn da của cậu xuất hiện một tầng da gà, người trong lòng cảm thấy khó chịu ngọ nguậy muốn đánh bay cái tay hư hỏng.

Bàn tay hư hỏng của ai đó đã nhanh chóng chạy trốn vào vùng cấm địa "Ngoan bảo bối, anh chỉ muốn làm em thoải mái" LNP thủ thỉ bên tai cậu như đang ra ma chú

LNP đặt tay lên quần lót của Bối An xoa nhẹ rồi từ từ tăng lực đạo, vuốt ve dọc theo hình dáng tiểu An nhỏ bên dưới quần lót.

"Đừng...ngứa" Bối An mơ màng muốn đẩy tay của LNP đi, LNP nắm tay cậu rồi kéo đưa lên miệng hôn.

Tay còn lại tiếp tục xoa nắn bên dưới Bối An rồi luồn luôn tay vào bên trong quần cậu, kéo tiểu An nhỏ đang mềm nhũn ra ngoài.

Tiểu An nhỏ cực đáng yêu màu sắc hồng hồng, không có gân guốc tím đậm như người đang giúp cậu an ủi. Thật muốn hôn và cưng chiều nó, LNP vừa nghỉ đã hành động ngay, bản thân hắn cũng không phải trai tơ , nhưng hắn chưa từng làm việc này cho ai, chỉ có người khác muốn câu dẫn hắn.

Hắn cúi đầu ngậm lấy vật hồng hồng xinh đẹp, dù chưa làm nhưng hắn học hỏi rất nhanh, bày hết những kỹ xảo hắn biết ra với cậu, rất nhanh sau đó Bối An đã ra bên trong miệng hắn.

Hắn liếm mép hưởng thụ hương vị tinh dịch còn đọng lại trong miệng, hắn cũng không ngờ mình lại cảm thấy mùi vị nó thật tuyệt, hắn muốn nhiều hơn loại chất lỏng đặc sệt đó. Hắn cảm thấy bản thân mình giống như masochism rồi, yêu cậu một người con trai, yêu tất cả mọi thứ của cậu, giờ lại thêm vụ biến thái này.

Bối An thoải mái sau khi vừa xuất ra liền rên hừ hừ như mèo nhỏ được vuốt lông, cái người vừa giúp cậu ra thì lại khó chịu vì hung khí dưới thân đã dựng đứng.

Thật sự không thể khen nổi nết ngủ của Bối An, mỗi lần cậu buồn ngủ là ai làm gì mình cũng không biết, bị ăn lúc nào cũng không hay, hôm nay cũng không ngoại lệ, con dê béo sắp bị ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.