Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 52: Tang sự




Thân Giang Kiệt cảm thấy lời Vương Chi Lăng rất có lí, trong lòng vô cùng cảm động. Nàng vì hắn mà lo lắng cho long thai của Quách Chiêu dung, mặc dù phải chịu đựng cảm giác buồn tủi khi phu quân mình có con với người khác. Thân Giang Kiệt vừa cảm thấy thương yêu nàng, vừa cảm thấy xót xa, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Vương Chi Lăng, cười nói với nàng:

- Sau này con của Quách Chiêu dung sẽ đưa cho nàng nuôi dưỡng, dù sao địa vị lẫn gia thế của nàng ta cũng thấp kém hơn nàng, trưởng tử cũng nên có một mẫu thân cao quý.

Vương Chi Lăng sửng sốt nhìn Thân Giang Kiệt, hai mắt long lanh ngập tràn hạnh phúc. Hắn tin tưởng giao cốt nhục của hắn cho nàng, còn là hoàng trưởng tử. Điều này thực sự đối với Vương Chi Lăng không những là ân sủng mà còn là vinh dự. Nàng đã là đích thê, trung cung Hoàng hậu, dưới gối không những có đích tử còn có trưởng tử, vinh quang không gì sánh được. Vương Chi Lăng mỉm cười, ngả đầu vào lòng Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng tạ ơn.

Tin tức Quách Kính Minh cùng tam phu nhân sợ tội tự sát ấy thế mà lan truyền đến tai Mậu Thúy Hà. Nhân lúc tin tức còn sốt dẻo, nàng ta lập tức tiến cung thỉnh an Hiền phi. Ngồi trong Hòa Minh cung, Mậu Thúy Hà không ngừng than thở:

- Nói tới nói lui vẫn là Vương Chi Lăng ngồi không hưởng lợi. Phụ thân ta tốn bao nhiêu bạc mới mua chuộc được Chiêm tinh sứ Phan Thành Vinh ở trước mặt Bệ hạ đặt điều ám thị Quách Chiêu dung khắc mệnh với nàng ta, ai ngờ nàng ta mỗi lần đến thăm Quách Chiêu dung đều đi cùng Bệ hạ. Chúng ta đã khó ra tay với cái bụng của Quách Chiêu dung, lại càng khó đổ vấy lên đầu Vương Chi Lăng. Giờ thì hay rồi, Quách Kính Minh với tam phu nhân của hắn lại chết ở đại lao, con của Quách Chiêu dung không chừng cũng thuộc về Vương Chi Lăng!

Nghe Mậu Thúy Hà lảm nhảm một bên tai suốt cả buổi, Hiền phi đã lo lắng bất an lại càng cảm thấy không cam lòng. Lời của Mậu Thúy Hà rõ ràng rất có lí, nhưng chính vì có lí, mới càng làm cho người ta ghen tức với Vương Chi Lăng. Hiền phi siết chặt khăn tay trong tay mình, ánh mắt thâm trầm, lửa hận như bùng cháy. Nàng ta không nhanh không chậm nói với Mậu Thúy Hà:

- Tin tức Quách Kính Minh chết trong đại lao nếu đến tai Quách Chiêu dung, nói không chừng long thai khó bảo toàn. Hôm đó ở Chiêu Dương cung cũng chỉ có Bệ hạ, Vương Chi Lăng và Thôi Vĩnh Khanh biết tin này.

Lời nói của Hiền phi dường như gợi mở điều gì đó trong đầu Mậu Thúy Hà. Nàng ta lập tức nở một nụ cười gian ác, thanh âm lạnh lẽo nói với Hiền phi:

- Xem ra long thai không giữ được, mà Vương Chi Lăng cũng khó bề yên ổn.

Hiền phi nhìn ánh mắt tràn đầy nguy hiểm của Mậu Thúy Hà, cảm thấy vừa phấn khích lại vừa hoảng sợ. Ngồi cùng thuyền với một kẻ có tâm cơ sâu sắc, ra tay tàn độc không chút lưu tình, không ai không cảm thấy lo lắng, bất an. Thế nhưng hiện tại, nàng ta đang trong tình cảnh gia đạo sa sút, phụ thân cùng mẫu thân vẫn còn ở đại lao không biết có được bình an trở ra hay không, nếu không liên thủ với Mậu Thúy Hà diệt trừ Vương Chi Lăng, từng bước leo lên phụng vị, chỉ e cuộc sống sau này của Hiền phi sẽ không khác gì địa ngục.

Mậu Thúy Hà nhìn nét mặt trầm tư, suy nghĩ, như có chút gì đó không cam nguyện của Hiền phi, liền nhếch mép cười, tiếp tục khiêu khích:

- Hiền phi nương nương thông tuệ xinh đẹp, không lẽ không xứng ngồi lên phụng vị sao? Vương Chi Lăng thân làm Hoàng hậu lại độc sủng hậu cung, đã độc sủng lại còn vô tự, hơn nữa còn có quan hệ dây dưa không rõ với Hách tướng quân. Một nữ nhân như thế, ở gia đình bình thường còn xứng đáng ngâm lồng heo thả trôi sông, huống gì là Hoàng hậu.

Hiền phi mở to mắt nhìn Mậu Thúy Hà, trong khi người kia thì lại ung dung uống trà. Hiền phi híp đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, ngập ngừng hỏi lại:

- Quận chúa nói… dây dưa với Hách Đằng là ý gì?

Mậu Thúy Hà mỉm cười, thở hắt ra một hơi rồi phất tay áo đứng lên:

- Hiền phi nương nương hiền lương thục đức, mấy chuyện ô uế này không nên nghe thì tốt hơn. Chỉ có điều, cây kim trong bọc sớm muộn cũng lòi ra, nói không chừng đến cả Bệ hạ cũng không tin Vương Chi Lăng nữa. Trời cũng không còn sớm, ta quay về phủ trước, hôm sau lại đến thỉnh an nương nương.

Nói rồi, Mậu Thúy Hà cúi người lành lễ, nhanh chóng rời khỏi Hòa Minh cung. Còn một mình Hiền phi đứng ở trước cửa chính điện, trầm ngâm suy nghĩ.

“Lời nói của Mậu Thúy Hà chắc như đinh đóng cột, có điều, chắc chắn ả ta đang âm mưu gán tội tư thông cho Vương Chi Lăng. Chuyện này quá mức nguy hiểm, nếu lộ ra ngoài, Vương Chi Lăng lật ngược được tình thế, thì nói không chừng cái đầu Mậu Thúy Hà còn khó giữ!”

Chưa đầy hai ngày sau khi Quách Kính Minh cũng Quách tam phu nhân sợ tội tự sát trong ngục, thi thể còn chưa khâm liệm, di quan, Quách Chiêu dung đã nhận được tin tức này. Mậu Thúy Hà biết được tin tức từ chỗ phụ thân của nàng ta, liền sai người bóng gió với Quách Chiêu dung, khiến cho Quách Chiêu dung một mực đòi chạy đến Hình bộ, gào khóc không ngừng ở tẩm cung.

Cùng ngày hôm đó, chuyện cũng đến tai Thân Giang Kiệt. Hắc tức giận đập bàn, truyền một ngự y có kinh nghiệm lâu năm, đích thân đi đến tẩm cung của Quách Chiêu dung, ngăn cản nàng ta đến Hình bộ thăm dò tin tức.

Quách Chiêu dung nghe tin phụ thân tự sát, bỏ mạng ở đại lao, thần trí dường như điên loạn, không thể kiểm soát, đầu trần chân đất lao ra khỏi tẩm cung, hướng về phía đại cung môn mà chạy, vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết. Dưới bụng nàng ta sớm đã truyền đến cơn đau âm ỉ, rồi lại quặn thắt như ai cào xé, nhưng nàng ta không còn tâm trí mà để tâm.

Quách Chiêu dung ôm bụng mà chạy, phía sau nàng ta, cung nữ thân cận cũng khóc lóc sướt mướt mà chạy theo. Thân Giang Kiệt sớm đã đuổi đến, nhìn dáng vẻ khổ sở của Quách Chiêu dung mà tức giận vô cùng. Hắn vừa ra lệnh cho cấm vệ quân bắt lấy nàng ta đưa về tẩm cung tĩnh dưỡng, thì vừa lúc nàng ta cũng quỵ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Thân Giang Kiệt chạy lại gần Quách Chiêu dung, chỉ thấy nàng ta mặt mũi trắng bệnh, toàn thân lạnh toát. Thôi ngự y mà hắn đem theo bên cạnh lập tức bắt mạch cho Quách Chiêu dung, sắc mặt ngự y hiện lên một tia hoảng hốt:

- Bệ hạ, Chiêu dung gặp đả kích lớn, tinh thần hoảng loạn, mạch đập rất nhanh, chỉ e…

Thân Giang Kiệt nhìn nét mặt của Thôi ngự y, lập tức hiểu được tình hình sức khỏe của Quách Chiêu dung vô cùng nghiêm trọng. Hắn bế thốc Quách Chiêu dung, lập tức quay về tẩm cung của nàng ta.

Tin tức Quách Chiêu dung biết chuyện phụ thân bỏ mạng ở đại lao Hình bộ rồi bỏ chạy ra tận đại cung môn sớm lan truyền đến tai Thôi Thái hậu và Vương Chi Lăng. Lúc Tiểu An đến báo tin, Vương Chi Lăng đang ở tẩm cung của Thái hậu, vừa mài mực, vừa bàn tính chuyện vi hành sắp tới.

Nghe Tiểu An bẩm báo, sắc mặt Vương Chi Lăng và Thôi Thái hậu vừa sửng sốt lại vừa lo lắng. Vương Chi Lăng lập tức buông thỏi mực trên tay, cúi đầu cung kính thưa:

- Bẩm Thái hậu, hậu cung lại phát sinh chuyện lớn, thần thiếp phải quay về xử lý.

Thôi Thái hậu gật gật đầu, nói với Vương Chi Lăng:

- Hoàng hậu đi đi, nên nhớ, chuyện không liên quan đến mình thì chớ can dự quá sâu, cứ để Hoàng đế xử lý.

- Thần thiếp đã rõ ạ.

Vương Chi Lăng cúi người hành lễ, rồi nhanh chóng rời khỏi tẩm cung của Thôi Thái hậu. Thôi Thái hậu và Cao ma ma nhìn nhau, không hẹn cùng nghĩ, chắc chắn sự việc lần này là nhắm đến cái thai trong bụng Quách Chiêu dung, vừa rồi lại xảy ra chuyện bát tự tương khắc, nói không chừng Vương Chi Lăng cũng không khỏi liên lụy.

Vương Chi Lăng nhanh chóng rời đi, Tố Tâm gọi xe ngựa cho nàng, bốn chủ tớ bọn họ nhanh chóng đến tẩm cung Quách Chiêu dung xem xét tình hình của nàng ta.

Vương Chi Lăng vừa đến nơi thì đã thấy bốn năm cung nữ tất bật bưng chậu nước đỏ lòm chạy ra, bên trong còn nhúng khăn ướt thấm đẫm máu tươi. Vương Chi Lăng thấy máu, sắc mặt lập tức trắng bệnh, trong bụng cũng bắt đầu cồn cào muốn nôn. Nàng sợ hãi ôm ngực, đứng lùi lại mấy bước.

Thân Giang Kiệt đứng cách đó không xa, quay lưng lại phía Vương Chi Lăng, ánh mắt không ngừng nhìn vào bên trong tẩm phòng của Quách Chiêu dung. Vương Chi Lăng thoáng nhìn thấy bóng lưng của hắn, liền nhẹ nhàng tiến lại, định nói vài lời an ủi.

- Bệ hạ…

Thân Giang Kiệt quay lại, nhìn thấy Vương Chi Lăng mặt mũi tái mét, sợ nàng nhìn thấy những thứ không sạch sẽ kia mà hoảng sợ, liền ôm nàng vào trong ngực. Vương Chi Lăng đột nhiên cảm giác được sự mất mát khó lòng kiềm nén trong đáy mắt Thân Giang Kiệt, trái tim nàng bỗng chốc cũng nhói đau.

- Chi Lăng, trẫm lại mất thêm một đứa con nữa…

Ở trên đỉnh đầu Vương Chi Lăng truyền đến một thanh âm trầm thấp, có nét đau thương không giấu được, hốc mắt nàng cũng nóng lên, hai cánh tay mềm mại ôm lấy thắt lưng Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng nói với hắn:

- Thần thiếp sẽ bù đắp cho Bệ hạ, được không? Thần thiếp nhất định sẽ sinh cho Bệ hạ thật nhiều hài tử.

Thân Giang Kiệt ôm vai Vương Chi Lăng, hơi thở của hắn mỗi lúc một nặng nề.

Đột nhiên, từ phía sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Hiền phi mang theo nét mặt hoảng loạn, sợ hãi xen lẫn lo lắng, bước nhanh về phía tẩm cung của Quách Chiêu dung. Thoáng thấy bóng dáng Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đứng ôm nhau trong sân, nàng ta vội chạy đến, cúi người hành lễ:

- Thần thiếp tham kiến Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương.

- Bình thân đi.

Thân Giang Kiệt lạnh nhạt buông một câu, cũng không nhìn đến Hiền phi, khiến nàng ta vô cùng ghen tức. Ban nãy hắn ôm ấp Vương Chi Lăng tình tứ đến như vậy, vì sao liếc nhìn nàng ta một cái hắn cũng không thèm? Càng nghĩ, Hiền phi càng cảm thấy uất hận, nàng ta hít vào một hơi, vừa liếc nhìn Vương Chi Lăng vừa nói:

- Thần thiếp nghe nói Quách Chiêu dung biết tin phụ thân nàng ta bỏ mạng ở đại lao nên mới chịu đả kích mà sảy thai. Chuyện này trên dưới hậu cung không có ai biết, ngay cả thần thiếp hôm nay mới nghe được chút tin tức. Không biết là kẻ nào độc ác muốn diệt trừ long thai trong bụng Quách Chiêu dung, ra tay tàn nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.