Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 70




“Nô Tỳ, cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu.” Vũ Lạc Thủy khẽ cuối người xuống, hạ mi mắt, Thái Hoàng Thái Hậu căn bản là không rõ lòng của nàng, nàng từ nhỏ đã thích Hoàng Thượng, ở bên người Thái Hoàng Thái Hậu nhiều năm như vậy, mỗi một lần nhìn thấy Hoàng Thượng, bọn họ đều bàn tán một hồi lâu, chính là nàng trăm phương nghìn kế không tác hợp Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, điều này làm cho nàng trong lòng không khỏi khó chịu nhưng không biết làm sao.

Bị Hoàng Phủ Tấn kéo đến cửa cung Thanh Âm, Tiểu Thiên đang muốn đi vào, lại bị Hoàng Phủ Tấn kéo lại.

“Kéo ta lại làm gì!” thấy Hoàng Phủ Tấn không bỏ tay ra kéo mình lại, Tiểu Thiên mở miệng nói.

“Nhớ kỹ, không được nói cho hoàng tổ mẫu trẫm đuổi ngươi ra khỏi hoàng cung!” Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo.

“Ta nếu không chịu phối hợp thì sao?”

“Không phối hợp phải đi gặp diêm vương gia báo danh!” Hoàng Phủ Tấn nheo lại hai mắt, trong mắt mang theo vài phần hơi thở nguy hiểm.

“Ngươi nghĩ làm vậy ta sợ sao?” Nàng phía sau có lão thái thái chống lưng sao lại sợ hắn chứ.

Nhìn ra ý tưởng trong lòng Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn ánh mắt càng thêm lạnh như băng: “Đừng tưởng rằng hoàng tổ mẫu có thể tùy thời bảo toàn tánh mạng ngươi, động não đi, trẫm trước sau đều thích lấy đầu ngươi!”

“Nga, nga, đã biết, đã biết, ta nhất định phối hợp, hoàn toàn vô điều kiện phục tùng Hoàng Thượng ngài an bài!” Tiểu Thiên thật không cốt khí gật đầu lia lịa, 555

người ta cần phải cẩn thận, bị hôn quân dọa nàng cũng không phải không sợ.

“Vậy cùng trẫm đi vào, không được phép nói!”

“Được, Thiên Thiên tuân chỉ!” Thành thật, lại thành thật.

Tà liếc Tiểu Thiên liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn đi vào trước tiên.

“Hoàng Thượng, ngài đã tới!” Vũ Lạc Thủy khẩu khí mang theo vài phần kinh hỉ * (Kinh ngạc, vui mừng) , mà từ phía sau xuất hiện Tiểu Thiên đi theo sau làm cho nụ cười của Vũ Lạc Thủy tự nhiên biến mất.

“Hoàng tổ mẫu, Niếp Tiểu. . . . . . Thiên Thiên đã trở lại.” Hoàng Phủ Tấn đi đến trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, mở miệng nói.

“Ừm, ừm, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu thật sự ánh lên nét vui mừng.

“Đến, Thiên Thiên, để cho grandma nhìn xem ngươi có gầy hay không.”

Nghe Thái Hoàng Thái Hậu kêu nàng, Tiểu Thiên vội không ngừng chạy tới, bộ dáng thành thật làm cho Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời cảm thấy không quen.

“Thiên Thiên, mấy ngày nay ở nhà có khỏe không?”

Không phản ứng?

“Thiên Thiên?” Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Hoàng Phủ Tấn liếc mắt một cái, lại một lần nữa nhẹ giọng kêu.

Vẫn không có phản ứng gì.

“Thiên Thiên ngươi làm sao vậy?”

Như trước không có phản ứng!

“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn nhịn không được quát, nữ nhân đáng chết này lại đang đùa trò xiếc gì, Hoàng tổ mẫu kêu nàng như vậy, nàng dám giả câm vờ điếc.

“Ở, Hoàng Thượng ngài nói!” Tiểu Thiên cúi đầu, bộ dáng trung thực căn bản cùng bộ dáng Niếp Tiểu Thiên lúc trước đối hắn trương nha hổ trảo * (Đại khái là tranh cãi, tranh luận ^^) hoàn toàn không giống với nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.