Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 558




Con người này khi nguyền rủa hắn rất mạnh miệng, chỉ sợ nguyền rủa không chết.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoàng Phủ Tấn cưng chìu hết mức, "Cho nên, Thiên Thiên cũng phải chuẩn bị, vẫn còn nhiều câu chưa mắng chửi xong, nàng vẫn phải ở bên cạnh ta."

"Ừ!" Hít mũi một cái, Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, dùng ống tay áo xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nàng mở miệng nói: "Chàng đã chuẩn bị xong thì cũng đừng hối hận, ta đã tính toán xong, cho dù chàng chê ta phiền toái, ta vẫn sẽ nương nhờ bên cạnh chàng, cho nên, cũng đừng suy nghĩ đến việc chê ta phiền toái, dù sao cũng không có ích lợi gì."

"Được, được, ta không chê, ta vĩnh viễn không ngại sự phiền toái mà Thiên Thiên đem lại." Cúi đầu nhìn Tiểu Thiên, trong mắt Hoàng Phủ Tấn khó nén thâm tình cùng cưng chìu. Chỉ cần người này có thể ở bên cạnh hắn thì ngay cả ngôi vị hoàng đế hắn cũng có thể không làm, sao có thể lại cho rằng nàng là phiền toái, nếu như nàng thật là một đại phiền toái, hắn cũng nguyện ý mang theo đại phiền toái ở bên người, coi chừng nàng cả đời, bảo vệ nàng cả đời, để cho nàng vĩnh viễn thật vui vẻ làm đại phiền toái.

Những lời này của Hoàng Phủ Tấn khiến ánh mắt Tiểu Thiên thoáng qua vẻ tươi cười, nhưng ngay sau đó, nụ cười của nàng liền chùng xuống, vẻ mặt đau lòng, "Tấn, chàng thật gầy quá." Giọng nói Tiểu Thiên lại một lần nữa nghẹn ngào, "Chưa từng thấy qua người nào lại giống như chàng, cái gì cũng không nói với người ta, một mình lặng lẽ chịu đựng, chàng cho rằng ngươi là hoàng đế là sẽ rất giỏi sao?" Bởi vì đau lòng, nước mắt Tiểu Thiên lại một lần nữa bừng lên.

"Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, cõi lòng đầy thâm tình, nghịch sợi tóc nhỏ của nàng mở miệng nói: "Thiên Thiên, ông trời đã khiến ngươi bình an ở trước mặt ta, ta đã rất thỏa mãn, ta không dám cầu quá nhiều, cũng không dám cầu sự tha thứ của ngươi, ta sợ ông trời nói ta quá tham lam, lại lần nữa đem ngươi mang đi khỏi ta, ta không chịu nổi được, không dậy nổi, chỉ cần ngươi có thể bình an , ta sẽ không so đo cái gì cả." Thâm tình trong mắt Hoàng Phủ Tấn khiến người ta không thể không cảm động.

Đúng vậy, hắn có thể cái gì đều không so đo, chỉ cần nàng bình an , những khác bất cứ chuyện gì cũng không có muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.