Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 411




Vân Tiêu cung ——

"Hoàng hậu nương nương, hãy để cho nô tài chăm sóc hoàng thượng đi. Ngài mấy ngày nay vẫn không ngủ, không nghỉ ngơi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ngài sẽ mệt chết." Phúc Quý đứng ở bên cạnh Tiểu Thiên, nhìn nàng bởi vì rơi lệ mà mắt sưng đỏ, ngày đêm không ngủ ở bên cạnh chăm sóc hoàng thượng. Đã liên tục mấy ngày rồi, thân thể gầy đi không ít.

Ngay cả bọn họ là những người phục vụ chủ tử cũng không chịu nổi, huống chi là một Hoàng hậu nương nương như nàng đây chứ.

Nàng cùng hoàng thượng yêu nhau thật là khổ cực, một lần lại một lần hiểu lầm, để cho bọn họ luôn là lúc gần lúc xa. Hiện tại hoàng thượng lại hôn mê bất tỉnh không biết lúc nào thì mới có thể tỉnh lại.

Là ông trời lại muốn thử thách hai người bọn họ. Lời khó nghe hơn... Chính là ông trời giống như là đang cố ý hành hạ bọn họ.

"Không sao, ta không mệt. Ta muốn chờ hoàng thượng tỉnh lại, ta muốn người hoàng thượng nhìn thấy đầu tiên là ta." Tiểu Thiên hướng về phía Phúc Quý lắc đầu một cái.

Đúng vậy, nàng không thể rời khỏi Tấn một bước. Nàng biết dù hôn mê nhưng trong đầu Tấn luôn lo lắng cho nàng. Nàng không thể rời đi. Nàng biết Tấn tỉnh lại không thấy được nàng nhất định sẽ rất lo.

"Nhưng mà nương nương, chẳng lẽ người hi vọng hoàng thượng tỉnh lại thấy người gầy yếu thành như vậy sao? Ngài không biết hoàng thượng hẳn nhất định sẽ rất đau lòng." Thấy khuyên không có hiệu quả, Phúc Quý không thể làm gì khác hơn là đổi loại phương pháp.

Quả nhiên ——

Nghe Phúc Quý nói như vậy, Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, cau mày, giống như là đang suy tư cái gì.

Thấy Tiểu Thiên có chút dao động, Phúc Quý tiếp tục nói: "Nương nương, hoàng thượng nếu là thấy người gầy thành như vậy, trong lòng nhất định không dễ chịu, người nhẫn tâm sao?"

Lời nói Phúc Quý để cho Tiểu Thiên mày nhíu lại, trầm mặc một lúc lâu sau, nàng mới miễn cưỡng gật đầu một cái, "Vậy ngươi hãy chiếu cố hoàng thượng cho thật tốt, ta sẽ tới nữa."

"Dạ, nương nương xin yên tâm, nô tài nhất định chiếu cố thật tốt hoàng thượng." Thấy Tiểu Thiên đồng ý, Phúc Quý thở phào nhẹ nhỏm, nếu là tiểu cô nãi nãi ngã bệnh, hoàng thượng đến lúc đó khẳng định so với mình bị thương còn khó chịu hơn.

Đứng lên, Tiểu Thiên không yên tâm nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, nhấc chân lên, chậm rãi đi ra khỏi Vân Tiêu cung.

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ở trong cung không có ra ngoài. Khi nàng đi ra, mới phát hiện ánh mặt trời nơi ngự hoa viên lại chói mắt như vậy, đâm vào cặp mắt nàng làm nàng đau đến mức chảy dòng lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.