Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 410




Nguyệt Khê chậm rãi xoay người, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, bà ta lúc này thoạt nhìn rất bình tĩnh, bà ta lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu "Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê thật rất muốn đi xem Tấn nhi một chút, nếu như ngài muốn giết con, chờ sau khi thăm Tấn nhi xong, Nguyệt Khê cam tâm tình nguyện để ngài tùy ý xử trí."

Lời nói Nguyệt Khê khiến Thái Hoàng Thái Hậu giật mình, bà chưa bao giờ nghĩ tới nữ nhân ích kỷ này cho tới bây giờ còn có thể nói ra lời nói duy nhất cho bà nghe lọt tai ...., nhìn trên mặt bà lạnh nhạt giống như là đã nhìn thấu tất cả.

Cuối cùng, Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, "Bây giờ không phải là Ai gia không để cho ngươi đi thăm Tấn nhi, mấu chốt là Tấn nhi có nguyện ý gặp ngươi hay không. Nếu không ngươi ở đây chờ một thời gian, chờ Tấn nhi tỉnh lại rồi hãy nói."

Thái Hoàng Thái Hậu thỏa hiệp, là bà từ bi, điểm này ai cũng không dám phủ nhận. Đối với nữ nhân chẳng những hại con trai của bà tự sát, hại cháu của bà bây giờ còn nằm ở trên giường sinh tử chưa biết, nhưng mà lão nhân gia bà vẫn một lần lại một lần bao dung bà ta, đồng tình bà ta, lúc trước quyết định đuổi bà ta đi, bây giờ vẫn đem bà ta lưu lại.

"Cám ơn, cám ơn Thái Hoàng Thái Hậu!" Nghe lão nhân gia nói như vậy, Nguyệt Khê trừ nói lời cám ơn, thật không biết còn có thể nói gì. Trong lòng bà ta cảm giác áy náy càng thêm mãnh liệt. Hiện tại bà ta mới chính thức ý thức được mình quả thật không phải là người, đã nghe lời những người xa lạ kia bắt cóc một lão nhân thiện lương để uy hiếp con trai ruột của mình.

Nghĩ tới đây, bà ta cũng bắt đầu thống hận chính mình.

"Không cần nói cám ơn cùng Ai gia, điều ngươi cần làm là cầu nguyện Tấn nhi bình an vô sự và bằng lòng gặp ngươi đi." Vẻ mặt Thái Hoàng Thái Hậu vẫn như cũ không hề thay đổi qua, chẳng qua là tức giận đối với Nguyệt Khê so với lúc trước đã giảm đi không ít.

Nhẹ nhàng phẩy tay áo, Thái Hoàng Thái Hậu xoay người đi vào phòng, thời điểm đi ngang qua bên cạnh tiểu Dương Hi, bà theo bản năng nhìn hắn một cái, thầm nghĩ trong lòng: "Tiểu hoàng đế này có thể để cho Tấn nhi xuất binh cũng không chừng!"

Thật ra thì bà cũng hiểu rõ Tấn nhi, tiểu Dương Hi là đệ đệ duy nhất, làm thế nào có thể không giúp hắn. Chẳng qua là hận ý tồn tại trong đáy lòng hắn nhiều năm như vậy đã sớm để cho hắn trở nên chết tâm. Mặc dù ngoài mặt hắn thật ra thì chán ghét tiểu hoàng đế này, nhưng mà, nàng biết, thật ra thì trong lòng hắn, hắn so với ai khác cũng yêu thương người đệ đệ cùng mẹ khác cha này của hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.