"Người nào lại chọc tới hắn?" Đoạn Ngự tựa vào cửa ngự thư phòng, hai tay vòng ngực nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, hỏi Phúc Quý.
"Tướng gia, hoàng thượng như vậy, trừ Hoàng hậu nương nương ra, còn có thể là ai chứ?" Nói đến đây, Phúc Quý lại một lần nữa bất đắc dĩ thở dài, hoàng thượng tối hôm qua sau khi từ nơi của Hoàng hậu nương nương trở về, liền cả đêm không có ngủ, mặt tối sầm, ở ngự thư phòng từ tối hôm qua đến tận bây giờ Ai
Hoàng hậu nương nương này, trước kia đem hoàng thượng chọc giận đến phát điên còn chưa đủ, hiện tại đợi đến khi động tâm hoàng thượng, sao nàng lại vẫn còn chọc tức hoàng thượng đến thành như thế này? Chẳng lẽ nàng không biết hoàng thượng rất quan tâm nàng sao?
"Hoàng hậu?" Đoạn Ngự nhướng mày lên, mang trên mặt một chút nghi ngờ, gần đây tình cảm hai vợ chồng này rất tốt a, làm sao lại. . . . . .
Đưa tay để xuống, hắn đứng thẳng người, đối với Phúc Quý ngoắc ngoắc tay, "Ngươi đi cầm kim sang dược tới đây." Vừa nói, vừa đi về hướng Hoàng Phủ Tấn.
"Hoàng hậu lại làm gì ngươi vậy?" Đoạn Ngự đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng mơ hồ mang theo nụ cười.
Câu hỏi của Đoạn Ngự làm cho thân thể Hoàng Phủ Tấn cứng đờ, ánh mắt càng thêm lạnh, hắn nhứơng mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, mở miệng nói: "Nàng không làm gì trẫm, chẳng qua là hoàng hậu của trẫm hào phóng đến mức luôn đem nữ nhân khác kín đáo đưa cho trẫm!" Nói đến đây, khóe mắt của Hoàng Phủ Tấn rõ ràng có cảm xúc mất mác thoáng qua.
Đoạn Ngự nhìn, nụ cười trên mặt thu lại hoàn toàn, trên mặt hoàn toàn ít đi vẻ mặt nhìn có chút hả hê mới vừa rồi, nhìn ra được, trong lòng Tấn cũng không hơn gì.
"Tấn. . . . . ." Hắn đang muốn mở miệng, lại bị Hoàng Phủ Tấn bị câu nói khổ sở sau đó của hắn cắt đứt.
"A!" Hoàng Phủ Tấn cười khổ một tiếng, "Như vậy cũng tốt, nếu trẫm yêu nàng không cần, trẫm cũng có nữ nhân muốn."
"Tấn, ngươi không phải nói thật chứ?” Tiểu tử này đã bị chọc tức đến hồ đồ rồi, rõ ràng quan tâm hoàng hậu, lại nói ra lời như vậy.
"Ngự, là nàng không cần, không phải là trẫm không cho!" Hoàng Phủ Tấn kích động từ long y đứng bật dậy mắt trong nháy mắt đỏ ửng, "Nàng lại dám đi tìm Như Mộng, muốn trẫm lập Như Mộng làm phi, nàng lần nữa đem tấm lòng của trẫm ném ra ngoài cửa cửa, nếu nàng hào phóng như vậy, trẫm sẽ thành toàn cho nàng!"
"Như Mộng?" Đoạn Ngự bởi vì lời này của Hoàng Phủ Tấn hơi sửng sờ, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện mặt mê hoặc.