Hiển nhiên, đám Hắc y nhân kia bị động tác như thế của Tiểu Thiên làm kinh hoàng, bọn họ không hề nghĩ qua Tiểu Thiên sẽ có thân thủ như vậy.
Bọn họ mang theo hoảng sợ ánh mắt nhìn Tiểu Thiên.
“Như thế nào? Còn muốn ta cùng ngươi một đêm sao?” Lạnh lùng cười một tiếng, Tiểu Thiên miễn cưỡng vỗ vỗ hai tay, chuẩn bị tìm đường trở về. Lại chỉ nghe được phía sau nàng tên Hắc y nhân kia lớn tiếng ra lệnh: “Bắt lấy nàng ta!”
Theo tiếng ra lệnh này, đám Hắc y nhân kia liền vọt lên.
Thấy thế, Tiểu Thiên kinh ngạc không nhỏ, dùng Lăng Ba Vi Bộ làm động tác đơn giản nghiêng người, tránh thoát những người đó công kích, khóe miệng khẽ cong, “Muốn bắt ta, sợ rằng rất khó.”
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Tiểu Thiên liền mượn lực gió mà vung quyền xông đến, đánh ấy người kia ứng phó không kịp.
Nói giỡn sao, khi nàng xuyên đến đây, nếu nói nhịn, nàng chỉ có thể nhịn thua người đầu tiên đó là Hoàng Phủ Tấn, chứ bọn người này đương nhiên nàng thừa sức ứng phó rồi.
Nhưng mặc dù võ công của Tiểu Thiên không tệ, nhưng cũng khó có thể địch lại nhiều người, sau khi giao chiến mấy hiệp, Tiểu Thiên có chút lực bất tòng tâm , mặc dù cuối cùng là thắng, nhưng trên tay bị đao của Hắc y nhân chém mấy nhát, “Đáng chết sau này sẽ tính sổ với các ngươi.”
Bỏ lại một câu với đám áo đen nằm ngổn ngang trên đất, Tiểu Thiên che vết thương, làn theo đường đi trong trí nhớ tìm đường đi trở về.
Làm nàng cảm thấy kỳ quái đó là, nữ nhân lúc trước cái đó mang nàng tới Công Tước sơn thế nhưng không hề xuất hiện cản nàng, mặc dù không cùng nữ nhân kia giao thủ, nhưng nàng rất rõ ràng, võ công của nữ nhân kia tuyệt đối ở trên nàng.
Đợi sau khi Tiểu Thiên rời đi, mấy tên Hắc y nhân trên đất mới từ trên đất bò dậy.
Khóe miệng nâng lên một nụ cười, tên Hắc y nhân cầm đầu nghiêng đầu hướng về phía thuộc hạ bên cạnh mở miệng nói: “Đi, đi nói cho tiểu thư tất cả mọi chuyện đều đã ở trong lòng bàn tay.”
“Dạ, thống lĩnh!”
Men theo đường đi trong trí nhớ, Tiểu Thiên đã trở về đến thành Kim Lăng, lúc này trời đã tối hơn phân nửa.
Vũ Phượng Cung ——
“Hoàng hậu đi nơi nào các ngươi thế nhưng không biết!” Hoàng Phủ Tấn mặt lạnh, tầm mắt quét về phía đám cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất, trong mắt lộ ra cơn tức giận.
Hắn tìm Thiên Thiên một buổi chiều rồi, gần như đem trọn kinh thành Kim Lăng này lật ngược cả lên, nhưng vẫn không tìm được nàng.