Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, khóe mắt Tiểu Thiên thoáng hiện lên một tia mất mát, nhưng biểu hiện đấy cũng không hiện ra quá rõ ràng. Chẳng qua là không vui oán giận nói: “Hoàng thượng, ta dù sao cũng là lần đầu tiên phục vụ nam nhân, thế mà người một chút thể diện cũng không giữ cho ta.”
Hoàng Phủ Tấn nhìn dáng vẻ bất mãn của nàng, hắn cũng chỉ bình thản cười cười, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, “Tới đây, bồi trẫm tâm sự.”
“Được.” Cởi giày ra, nàng ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Tấn.
“Thiên Thiên.” Hoàng Phủ Tấn giang tay, ôm Tiểu Thiên vào trong lòng, tựa như đã hạ một quyết tâm rất lớn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu như ……….Nếu như trẫm cho ngươi cơ hội lựa chọn lần nữa, nếu trẫm không phải là hoàng đế, hiện tại để cho ngươi chọn, ngươi lựa chọn làm hoàng hậu của trẫm, hay là lựa chọn. . . . . . lựa chọn làm vợ người kia?" Vấn đề mà Hoàng Phủ Tấn hỏi, dường như khiến hắn mất rất nhiều dũng khí, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ sợ mất đi thứ gì, mặc dù trong lòng hắn đoán được Tiểu Thiên có thể cho hắn đáp án mà hắn không hề muốn, nhưng cuối cùng hắn vẫn lấy hết dũng khí để hỏi.
Vấn đề của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên phải ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy chân mày của Hoàng Phủ Tấn đang nhíu chặt lại, mang theo ánh mắt trù trừ. Lòng của nàng chợt trùng xuống, ánh mắt như thế vốn dĩ không nên xuất hiện ở một đế vương, không phải sao? Nhất là một hoàng đế như Hoàng Phủ Tấn.
Vấn đề này đối với hắn có ý nghĩa như thế nào?
Nàng coi như có ngu đi chăng nữa, cũng nhận ra ý tứ của Hoàng Phủ Tấn trong câu hỏi này, nàng cũng mơ hồ cảm giác rằng Hoàng Phủ Tấn thích nàng, có khi đã vượt ra khỏi thích, nhưng hắn là hoàng đế, có thể (hoặc giả) dễ dàng thích một người là bình thường, nhưng nàng và hắn không giống nhau. Nàng hoặc là yêu liền yêu hết mình, hoặc là ngay cả một chút cũng không thương yêu gì.
Vấn đề của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nàng thật khó trả lời. Trên thực tế, nàng đối với gian phu kia một chút ấn tượng cũng không có, nhưng mỗi khi trong đầu xuất hiện những hình ảnh kia, lòng nàng lại nhói đau. Nàng cũng không biết, mình yêu Hoàng Phủ Tấn là phản bội người nam nhân kia, hay là trong lòng mình giả bộ yêu người nam nhân kia mà phản bội Hoàng Phủ Tấn.
Cuối cùng nàng không trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào, chẳng qua là đổi sang cách nói khác, "Hoàng thượng, ngươi quên sao? Ta cũng không hoàn toàn nhớ người là ai vậy kia?"
Nếu như……….
“Nếu như một ngày nào đó ngươi nhớ ra thì làm sao đây?” Hoàng Phủ Tấn hỏi vấn đề này có chút vội vàng, còn mang theo một phần mong đợi, rồi lại rất sợ câu trả lời của nàng.
Thiên Thiên mi mắt rũ xuống, ánh mắt của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nàng do dự, nàng không phải là nên vứt bỏ tất cả, nếu nàng bỏ qua tư tưởng "một chồng một vợ", thật sự thương yêu hắn? Nào có sợ hắn là một hoàng đế, mà là sợ hơn ngàn nữ nhân vây quanh hoàng đế.
Hoặc nếu thật có thể như vậy, nhưng là nàng thật sự không làm được.
Quyết tuyệt tình (Quyết tuyệt) mà nhắm mắt lại, trong lời nói của nàng lộ ra sự bất đắc dĩ, “Nếu như ngươi không phải là hoàng đế, thì ta có thể cho ngươi biết đáp án.”
Nàng nghĩ, nàng nói xong đã đủ hiểu chưa, có lẽ không có ai biết, thời điểm nàng đang nói ra những lời này, trong lòng rất rất đau.
“Nếu như trẫm không phải là hoàng đế, ngươi mới cho trẫm biết đáp án?” Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu trả lời của nàng mà dâng lên một cỗ lửa giận.
“Trẫm không phải là hoàng đế ngươi liền cho trẫm đáp án?” thanh âm Hoàng Phủ Tấn không tự chủ vang lên, “Rốt cuộc là đáp án như thế nào mà muốn trẫm không phải là hoàng thượng mới có thể nói? Có phải không nói như vậy là vì ngươi lo lắng trẫm sẽ giết tên nam nhân kia!” Hoàng Phủ Tấn càng nói càng kích động.
Mà Tiểu Thiên cũng vì những lời này của hắn mà mi mắt lại một lần nữa rũ xuống.
Xem ra hắn vẫn không hiểu, Tiểu Thiên trong lòng thở dài.
Mang theo vài phần giận dỗi, Tiểu Thiên nhắm mắt lại, ngả đầu vào ngực hắn gật đầu một cái, “Xem như thế đi, ai bảo ngươi là hoàng đế cơ chứ.”
Trong lời nói của nàng ẩn chứa sự bất đắc dĩ cùng sự khổ sở.
Hoàng Phủ Tấn, thì ra ngươi thật sự ngu ngốc, còn không phải là loại người đần độn đi. Nếu như trong lòng ta nghĩ đến người nam nhân kia, ngươi cho là ta sẽ dễ dàng, tùy tiện như vậy để cho ngươi ôm ở trong ngực sao? Nếu như trong lòng ta là người nam nhân kia, ta sẽ không vì ngươi đau lòng mà để ình cũng đau lòng sao? Nếu như trong lòng ta nghĩ đến người nam nhân kia, ngươi cho là ta sẽ bởi vì gặp lại ngươi sắc mặt tái nhợt mà gấp đến độ dậm chân sao? Nếu như. . . . . .
Tiểu Thiên không nghĩ tiếp nữa, chẳng qua từ khóe mắt trượt xuống một giọt lệ.
Câu trả lời của nàng khiến cho tâm Hoàng Phủ Tấn một lần nữa thất vọng, hắn không nổi giận, cũng không tức giận. Lúc này tính khí đế vương thường ngày của hắn lại hoàn toàn ít đi, hắn cười khổ một tiếng, đưa tay từ trên vai Tiểu Thiên thu trở lại,”Thì ra trong mắt ngươi, trẫm lại là một tên bạo quân cực kỳ tàn ác.”