“Ta. . . . . . Ta mới không thèm sờ.” Đau lòng thu tay về, Tiểu Thiên ‘khẩu thị tâm phi’ nói. Ô oa ~~ cơ hội “sờ” tốt như vậy dĩ nhiên mà bỏ lỡ như thế.
Về sau nhất định phải hảo hảo đòi lại mới được.
“Lần này không sờ, về sau cũng không có cơ hội đầu.” Hoàng Phủ Tấn đột nhiên có tâm tình, bắt đầu trêu đùa đến nàng.
“Ta cũng không phải là không có cơ hội!” Nàng phát hiện ra định lực của mình còn có thể cường đại thành như vậy, dưới sự hấp dẫn “sắc đẹp”, nàng còn có thể bình tĩnh như thế. Nhưng mà nàng không bảo đảm mình thật có thể kiên trì bình tĩnh, nếu như hôn quân này còn tiếp tục lời “trêu đùa” tới suy nghĩ của nàng.
“Khụ. . . . . .”
Đang lúc nàng ảo não, tiếng Hoàng Phủ Tấn khó khăn ho khan lần nữa vang lên, đem suy nghĩ của Tiểu Thiên kéo trở lại.
Nhìn Hoàng Phủ Tấn ho đến khó khăn như vậy, Tiểu Thiên không nhịn được nóng nảy, “Ai nha, hoàng đế này, là người nóng đến ngu dốt đúng không, y phục cũng cởi hết, lại còn như vậy, có muốn làm cái gì thì trước tiên cũng phải đem thân thể dưỡng tốt lên chứ.” Trong lời nói của Tiểu Thiên mặc dù mang theo trách cứ, lại khó nén tâm tình lo lắng.
Hoàng Phủ Tấn không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng bởi vì lo lắng mà cau mày, khóe miệng của hắn cũng không tự chủ được nâng lên.
"Trẫm không phải là muốn cho ngươi nhìn lâu một lát sao." Hắn lần nữa không nhịn được cười trêu nói, hiện tại mới phát hiện chỉ có ở trước mặt tiểu nữ nhân này, mới có thể không có chút nào băn khoăn vứt bỏ tất cả,chỉ là Hoàng Phủ Tấn, trượng phu của nàng, mà không phải Lãnh Diện quân vương cao cao tại thượng đó.
Tiêu Thiên giương mắt, nhìn Hoàng Phủ Tấn mang trên mặt nụ cười du côn kia, nàng tức giận liếc hắn một cái, đưa tay đở hắn ở trên giường ngồi xuống, "Đúng vậy, đúng vậy, hoàng thượng ngài tốt nhất, ngài liền giữ lại chờ khi ngài hết sốt hãy để ta xem đi."
Câu này của Tiêu Thiên chỉ là nói đùa nhưng lị làm cho trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng thêm thoải mái.
"Được, trẫm giữ lại cho ngươi xem." Hắn khẽ cười hồi đáp.
Tiêu Thiên không nói gì thêm, mặc dù ngoài mặt dáng vẻ của nàng nhìn như rất bình tĩnh, thật ra thì trong lòng đã sớm khẩn trương đến không cách nào suy nghĩ, hắn nói giữ lại cho nàng nhìn là có ý gì, chẳng lẽ nói về sau hắn còn ngày ngày giống như một gã điên lột sạch sẽ đứng ở trước mặt nàng để cho nàng ngắm sao? Cái loại hình ảnh cấp hạn chế. . . . . .
Không thể nghĩ, ngàn vạn lần không nên nghĩ nữa.
Nghĩ tới đây, nàng theo bản năng lắc đầu một cái.