Thói quen? Nàng còn dám nói đây là thói quen? Nếu nàng cứ theo thói quen này khi sứ thần ngoài quốc đến, nàng cứ mở miệng ngậm miệng gọi hắn là ngựa đực thì gương mặt hoàng đế này của hắn phải ném ở chỗ nào?
Càng làm cho hắn tức giận còn không phải là cái này, mà là, nghe khẩu khí của nứ nhân chết tiệt này, tựa hồ đối với hắn một chút cũng không quan tâm, không chỉ riêng điểm này mà thôi, nàng lại đem quan hệ giữa bọn họ nói tùy ý như vậy, hắn tức, tức đến muốn nổ tung, nhưng đồng thời đang tức giận, lại xen lẫn một chút mất mác không dễ dàng phát giác.
Cuối cùng, hắn không bùng phát cơn giận, nhìn Tiểu Thiên một cái, khóe miệng của hắn lộ ra nhàn nhạt khổ sở, trong mắt của Tiểu Thiên, khổ sở, như vậy không nên xuất hiện từ trên mặt Hoàng Phủ Tấn hắn, lại càng sẽ không xuất hiện trước mặt Niếp Tiểu Thiên nàng.
Điểm này đồng thời cũng làm cho Tiểu Thiên mờ mịt, tâm tình lại trở nên trầm trọng.
Chỉ nghe khẩu khí hắn mang theo giễu cợt mở miệng nói: “Niếp Tiểu Thiên, không tệ a, càng ngày càng hiểu biết nhỉ, ngươi nói không sai, ngươi đối với trẫm có hứng thú hay không quả thật không quan trọng, quan trọng là. . . . . .” Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch môi, lạnh lùng đưa tay nâng cằm nàng lên, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói, “Quan trọng là, trẫm đối với ngươi có hứng thú hay không, chỉ tiếc. . . . . .” Động tác trên tay hắn ngừng lại, thu tay về, nhìn về phía cặp mắt kinh ngạc của Tiểu Thiên, mở miệng nói: “Chỉ tiếc trẫm đối với ngươi một chút hứng thú cũng không có.”
Mặc dù đây đã là đáp án Tiểu Thiên đã sớm dự liệu được , nhưng khi Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt nàng, dùng vẻ mặt cười nhạo lại khinh thường, lại chính miệng nói ra như vậy, tâm Tiểu Thiên vẫn mang theo nỗi đau mơ hồ, đau đến ngay cả chính nàng đều chưa từng nhận thấy được.
“Đương nhiên .” Miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra nụ cười, nàng đón nhận đôi mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Tấn, mở miệng cười nói.
Có lẽ nàng không biết, nụ cười nàng bày ra lúc này rất khó coi.
Giữa hai người lần nữa trầm mặc, bọn họ nhìn vào mắt lẫn nhau không nói gì, không khí lưu chuyển một hơi thở ai cũng không hiểu.
Cho đến thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn vang lên lần nữa, “Không cần nói nữa, mau ăn mì cho xong, trẫm cũng không phụng bồi.”
Có lẽ là bởi vì lửa giận trong lòng không chỗ phát tiết, Hoàng Phủ Tấn không muốn chờ ở trong phòng bếp nữa, hắn thật không dám bảo đảm cơn giận của mình có thể đem nữ nhân ngốc không biết điều trước mắt này trực tiếp ném vào bếp lò phía dưới làm củi chụm hay không.