“Ta. . . . . . Đau. . . . . .” Thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng khẩn trương, mặc dù Tiểu Thiên không biết là nguyên nhân gì, chẳng qua là không muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn sợ, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng từ trong miệng nói ra hai chữ .
“Thiên Thiên, nàng ngoan nhé, cố chống đỡ một lát, ngự y sẽ tới ngay .” Trong lúc vô tình, Hoàng Phủ Tấn đã đổi xưng hô, đến hắn cũng chưa từng phát hiện, mà Tiểu Thiên cũng chưa nhận thấy được.
“Được. . . . . .”
“Cái đám ngự y đáng chết này sao lại chậm như vậy!” Hoàng Phủ Tấn khẩn trương quá thành nổi giận, đám ngự y đó nếu còn không qua đây, hắn nhất định sẽ hái đầu của bọn họ.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, ta. . . . . . Ta nhất định. . . . . . Sắp chết. Ôi
”
“Đứa ngốc này, ai nói nàng sẽ chết chứ.” Lúc này Hoàng Phủ Tấn so với nàng còn khẩn trương hơn, hắn rất sợ, thời điểm này hắn cũng chưa từng thấy một người đau bụng bộ dạng sẽ bị hành hạ chết đi sống lại như vậy.
“Ta. . . . . . Ta còn tưởng rằng ta sẽ bị ngươi làm bất tỉnh. . . . . . Hôn quân ….Không . . . . . . Không nghĩ tới là bị đau sắp chết . . . . . . Dạ dày . . . . . . Đau đến sắp chết .”
“Trẫm nói nàng sẽ không chết, có nghe không?” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vang lên, nhưng ngay sau đó lại mềm nhũn ra, “Được được, nàng ngoan ngoãn nhé, đừng nói trước rủi như thế, tin tưởng trẫm, nàng nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Nói xong, đưa tay lên trán lau mồ hôi giúp nàng, thấy mặt nàng tràn đầy thống khổ, trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng khó chịu .
“Ách. . . . . .” Dạ dày lại một lần nữa hung hăng quất một cái, “Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, ta rất. . . . . . Rất đau, Trời ơi~~ Làm sao bây giờ, hoàng. . . . . . Hoàng thượng.” Nàng nắm tay Hoàng Phủ Tấn thật chặc, chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm nhận được an tâm.
Lồng ngực đau đớn làm cho nàng cảm giác mình cách cái chết càng ngày càng gần.
“Thiên Thiên, trẫm ở chỗ này, nàng đừng sợ.” Hiện tại, Hoàng Phủ Tấn trấn an tâm tình bất an của nàng, hắn phát hiện mình cái gì đều không làm được, khẩn trương, sợ hãi chiếm cứ cả trái tim của hắn, “Thiên Thiên, không có chuyện gì, tin tưởng trẫm, không có chuyện gì đâu mà.” Hoàng Phủ Tấn nắm chặc hai tay của nàng, lòng bàn tay đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Ngự y! Ngự y!” Hoàng Phủ Tấn hướng về phía ngoài cửa rống lên, “Đáng chết, sao còn chưa tới!”
Hoàng Phủ Tấn nóng nảy, đời này cũng chưa qua một lần khẩn trương như hôm nay vậy
Hắn bị bộ dạng dáng vẻ này của Tiểu Thiên làm cho tay chân luống cuống.