Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 219




Mệnh Hoàng hậu đó, tiểu cô nương, hảo hảo nắm chặc nha.

“Mệnh Hoàng hậu ?” Tiểu Thiên cười cười tự giễu, đúng vậy, là mệnh hoàng hậu, nhưng là một hoàng hậu xui xẻo, kết hôn ngày thứ nhất liền bị hoàng đế lão công hung hăng đánh cho 30 đại bản, sau đó ném vào trong lãnh cung.

Không chỉ như thế, ngày ngày còn bị kia hôn quân ghen ghét, thật là bẩn thỉu a, không biết xấu hổ a …, Giống như nàng có dan díu cũng một người đàn ông là chuyện ác độc nhất trên đời này không thể tha thứ được vậy.

“Số mênh vị hoàng hậu mệnh cũng thật xui xẻo, nếu chẳng may bị chặt đầu rồi, sẽ đem cầm xuống, ngay cả mạng nhỏ cũng không còn.” Tiểu Thiên lật người, lần thứ nhất tự nói .

Nàng không phải là không thể đi, chẳng qua là thời cơ chưa đến, còn phải nghĩ kỹ làm như thế nào trở về thế kỷ 21, dù sao đó mới là địa phương vốn thuộc về nàng, ngày ngày cũng sẽ không bị hôn quân này làm tức chết.

Nhớ tới bộ dáng Hoàng Phủ Tấn khi tức giận với nàng, tâm Tiểu Thiên vẫn không tự chủ được chìm xuống.

“Thật đáng buồn, hôm nay rốt cuộc là sao vậy, hôn quân là lạ , ngay cả ta cũng kỳ quái, chẳng lẽ bị hôn quân lây bệnh?” Bờ ngực không khỏi nặng nề, Tiểu Thiên cau mày tự nói , .

Lại lật người một lần nữa, nàng nằm ngang ở trên giường, nhìn trần nhà ngây ngô bắt đầu hát nghêu ngao, nàng lúc này quả thật không hề buồn ngủ chút nào, theo canh giờ, lúc này ở giờ Bắc Kinh bất quá cũng chỉ mới 5, 6 giờ chiều, làm cho nàng buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được.

Cũng không biết mình nhìn chằm chằm trần nhà được bao lâu, mí mắt Tiểu Thiên càng ngày càng nặng nề, cuối cùng vẫn là không có chịu được mí mắt rũ xuống.

“Thiên Thiên? Thiên Thiên?”

Hửm? thanh âm rất quen thuộc.

“Thiên Thiên, con ở đâu, ba mẹ rất nhớ con, Thiên Thiên.”

Mẹ? Là mẹ.

“Mẹ, Thiên Thiên cũng nhớ các người , Thiên Thiên thật là rất muốn đi về nhà, mẹ. . . . . . hu hu hu

“Thiên Thiên. . . . . .”

“Mẹ, nơi này không tốt chút nào, con muốn về nhà, mẹ ơi. . . . . .”

“. . . . . .”

“Mẹ, mẹ đang ở đâu? Sao mẹ không nói?”

“. . . . . .”

“Mẹ? Mẹ? Mẹ! ! !” Chợt từ trên giường ngồi bật dậy, Tiểu Thiên phát hiện khóe mắt mình sớm đã đầy lệ nhạt nhòa, nhìn phòng ngủ trống rỗng một người cũng không có, trong lòng Tiểu Thiên chua xót vô cùng, đè nén tiếng khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.