“Này… Đây là lãnh cung?” Chỉ vào sân của đại viện trước mắt này, bên trong tất cả nữ tử đang làm việc tất bật, có quét dọn, có may vá, còn có…… Tẩy bồn cầu! !
Hôn quân kia sẽ không để cho nàng đến đây làm cái công việc này chứ?
Quét dọn? Đem nàng thành nha hoàn ư?
May vá? Nàng cũng không thợ may?
Tẩy… Tẩy bồn cầu?
Thân thể Tỉêu Thiên nhịn không đựoc run lên vài cái. Sớm biết rằng cẩu hoàng đế nhất định không có một trái tim tốt như vậy mà!
“Đúng vậy, nương nương, nơi này chính là lãnh cung.” Thanh âm của thị vệ kéo suy nghĩ của Tỉêu Thiên lại.
“Uh, uh, oh, cái kia… Ta biết rồi, các ngươi đi xuống trước đi, một mình ta vào là được rồi.”
Nhân gian, bình an là quan trọng, đây là lão nhân gia khổng tử cũng đã nói a, nếu lão nhân gia nói, đó chính là có nhất định đạo lý.
Tóm lại, cái gì cũng không thể so với mạng nhỏ được
Nghĩ vậy, tâm lí Tỉêu Thiên được an ủi một chút .
Đợi sau khi bọn thị rời đi, Tiểu Thiên tiến vào trong viện, tất cả nữ nhân nhìn thấy nàng, tay cũng ngừng động tác.
Nhìn Tỉêu Thiên mặc bạch sam xuất hiện tại lãnh cung, mọi người mở to hai mắt nhìn nhau.
Thấy mọi người mang vẻ mặt kì quái nhìn mình, Tiểu Thiên tự đi ra phía trước, ho khan vài tiếng tự giới thiệu chính mình: “Chào các tỷ tỷ, ta gọi là Niếp Tỉêu Thiên, hoàng hậu vừa mới bị phế bỏ, ha hả
” Nói xong, nàng còn không quên thân mật mà cười vài tiếng.
Nàng cười đến hoàn hảo, tại trong mắt người khác tất cả đều xem nàng là kẻ ngốc, đã bị hoàng đế phế bỏ rồi, còn có thể cười vui vẻ như vậy, không phải kẻ ngốc thì là cái gì?
Thấy những nữ nhân kia không nói gì, vì để giảm bớt không khí xấu hổ, nàng tiếp tục mở miệng nói: “Các ngươi ở đây, tất cả đều là bị cẩu hoàng đế kia phế bỏ sao?”
Lời Tỉêu Thiên nói làm cho tất cả những nữ nhân có mặt ở đây mi mắt buông xuống, trong đó một nữ nhân mở miệng nói: “Chúng ta vốn là thân quyến của hoàng đế Xích Nguyệt, Xích Nguyệt quốc chiến bại, chúng ta bị hoàng đế của các ngươi bắt đến đây làm khổ công.”
“Hả?” Câu trả lời của nữ nhân kia làm Tiểu Thiên há to miệng, “Thế tên bạo quân ngay cả gia quyến cũng không buông tha?”
“Ai nha, tỉêu thư, ngài nói chuyện nhỏ giọng thôi.” Đóa nhi lo lắng mà nhắc nhở nói.
“Oh, biết rồi.”
Mặc dù rất không tình nguyện, Tỉêu Thiên ngượng ngùng mà ngậm miệng, dù sao trong hoàng cung khắp nơi đều là người của bạo quân, thật vất vả tại trước mặt lão thái thái giả bộ đáng thương lấy chút đồng tình làm cho cẩ hoàng đế tha nàng mạng nhỏ, cũng không thể vì cái mồm này mà gặp chuyện xấu được