Nếu là trước đây, hắn nhất định không chút nào suy tính, liền đem nữ nhân này ném ra bên ngoài phạt đánh, nhưng bây giờ. . . . . . Hắn lại phát hiện mình hoàn toàn không thể xuống tay, nhất là thấy bộ dạng đáng thương bị gãy tay gãy chân như thế này của nàng.
Hôm nay Hoàng tổ mẫu làm sao vậy? Ngài không phải luôn luôn bao che cho nữ nhân này hay sao? Hiện tại làm cho hắn có chút khó xử, cỡi hổ khó xuống.
“Thế nào? Tấn nhi? Không phải con rất muốn dạy dỗ nha đầu chết tiệt kia sao? Hôm nay hoàng tổ mẫu tuyệt đối không cản con, con muốn xử trí như thế nào cũng được.” Thái Hoàng Thái Hậu nhân lúc lửa cháy đổ thêm dầu lần nữa tăng thêm một câu.
“Trẫm. . . . . .” Lại nhìn Tiểu Thiên trong ngực mình một lần nữa, đáng chết, thế mà hắn lại không nỡ xuống tay! Trên mặt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy ảo nảo.
“Hoàng thượng, ngài phải tĩnh táo.” Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn, e dè nhắc nhở.
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng, nữ nhân này không an phận một chút nào sao, nàng còn dám nói nhiều!
“A
” Mặc dù rất không tình nguyện, nhưng nàng rất nghiêm túc cúi đầu.
Hiện tại ngay cả bùa hộ mạng như lão thái thái cũng mất đi, nàng chỉ có thể dựa vào mình, nói thế nào cũng phải đợi đến ngày tay chân mình lành lặn rồi hãy tính tiếp.
“Tấn nhi?” Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa mở miệng, trong lòng đã sớm hồi hộp, quả nhiên là cháu ngoan của bà, bà cũng biết tiểu tử này đối với nha đầu đang ôm siết trong ngực kia không thể nào xuống tay được, nếu không bà thực sự cũng sẽ không nói những lời kích thích hắn như thế.
“Hoàng thượng. . . . . .” Mím miệng, Tiểu Thiên lại một lần nữa đáng thương nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, âm thầm cầu nguyện trong lòng: Ngàn vạn lần đừng đem ta ném ra ngoài nha.
“Hoàng thượng, Tướng gia ở Ngự thư phòng cầu kiến!” Đang lúc này, Phúc Quý chợt xuất hiện ở cửa, để cho trong mắt Hoàng Phủ Tấn chợt sáng lên.
“Ừ, biết rồi, trẫm sẽ đi ngay bây giờ!” Cảm giác được mình giống như được thả lỏng một hơi, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiểu Thiên trong ngực, mở miệng nói: “Trẫm tạm thời bỏ qua cho ngươi, ngoan ngoãn ở đây đợi trẫm!!” Nói xong, đem Tiểu Thiên để xuống, thậm chí là bỏ vào trên ghế ở bên cạnh, điểm này làm cho nụ cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm sâu.
“Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi cáo lui trước.”
“Được rồi, con trước đi đi, công sự quan trọng hơn!” Thái Hoàng Thái Hậu cũng không tiếp tục nữa, dù sao nếu đã biết tiểu tử này đối với nha đầu Thiên Thiên này vẫn có chút đau lòng, như vậy thời gian còn dài mà, không cần phải quá vội vã.