Nghĩ đến Niếp Tiểu Thiên nữ nhân chết tiệt kia, hắn liền hận đến cắn răng nghiến lợi!
“Hoàng tổ mẫu đã ngủ?” Liếc nhìn Vũ Lạc Thuỷ đang đứng trước mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn bình thản mở miệng nói. Mặc dù hắn đối với Vũ Lạc Thuỷ cũng không đến nỗi chán ghét, nhưng hắn đối với những nữ nhân mình không có hứng thú sẽ không bao giờ nhìn quá lâu. Trên thực tế, Vũ Lạc Thuỷ đang đứng trước mắt đây rất biết nghe lời, vừa là nhất đẳng mỹ nhân, so với nữ nhân lúc nào cũng có thể làm cho hắn tức chết đang ở Vũ Phượng Cung kia thì nàng tốt hơn rất nhiều. Chỉ tiếc —— Hắn đối với Vũ Lạc Thủy một chút hứng thú cũng không có.
“Vâng, Thái Hoàng Thái Hậu đã ngủ.” Vũ Lạc Thuỷ cung kính hồi đáp, thấy vẻ lạnh nhạt trên mặt của Hoàng Phủ Tấn, trong mắt Vũ Lạc Thuỷ mang theo nhàn nhạt mất mác.
Thật ra thì nàng có lúc rất hâm mộ Hoàng hậu nương nương. Mặc dù nàng luôn làm hoàng thượng tức giận, nhưng nàng lại có thể dễ dàng khơi mào tính khí của hoàng thượng. Nàng rất ít khi thấy được hoàng thượng ngoài vẻ mặt lạnh như băng thì còn có biểu tình gì khác. Có lúc, nàng thật hy vọng mình có thể giống như Hoàng hậu nương nương có thể làm cho hoàng thượng tức giận tới mức như vậy, sau đó để cho hoàng thượng hung hăng mắng một bữa, ngay cả đánh một trận cũng đều được. Chỉ tiếc, nàng không thể giống như Hoàng hậu nương nương vô pháp vô thiên, huống chi hoàng thượng cũng không chắc chắn sẽ nhịn nàng giống như đã nhịn Hoàng hậu nương nương.
“Ừ, ngươi cũng sớm đi nghỉ một chút đi, trong ngự hoa viên rất lạnh, ngươi một thân nữ nhi, cẩn thận cảm lạnh!” Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng nói, trên mặt cũng không có một chút biểu tình nào, hắn cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi!
Dù sao tiểu nha đầu này cũng ở bên Hoàng tổ mẫu hầu hạ nhiều năm như vậy, cũng coi như khiến cho hắn hài lòng.
Mà câu nói vô tâm này của hắn lại khiến cho Vũ Lạc Thuỷ kích động quang mang.
“Vâng, hoàng thượng, Lạc Thuỷ tuân chỉ, đa tạ hoàng thượng nhắc nhở!” Vũ Lạc Thuỷ không ngừng hướng Hoàng Phủ Tấn thi lễ, biết hoàng thượng mười năm, nàng chưa từng hưng phấn như ngày hôm nay, những lời mà hoàng thượng vừa nói chẳng phải là đang lo lắng cho nàng sao?
“Ừ!” Vẫn dáng vẻ như cũ lạnh lùng, Hoàng Phủ Tấn vòng qua bên cạnh Vũ Lạc Thuỷ, đi về hướng Vân Tiêu cung.
Tối nay, tất cả hăng hái của hắn cũng đều bị nữ nhân kia phá hư hết.
Vũ Lạc Thuỷ xoay người, nhìn bóng lưng cao ngạo của Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng của nàng nâng lên một nụ cười rực rỡ, những đè nén tối nay hết thảy đều đã được giải toả.