Hậu Ái

Chương 2




Trans: Nguyên

“Tốt lắm.” Văn Trạch Lệ nhướng mày một cái rồi đi lên lầu.

Điện thoại vang lên tiếng ting ting, anh mở ra xem.

Văn Trạch Tân: [Đồ ngu ngốc, chuyện tối qua anh tiễn Lam Thấm bị truyền ra ngoài rồi, chậc chậc, anh chết chắc rồi, chờ Thẩm đại tiểu thư xử đẹp anh đi.]

Văn Trạch Lệ: [Tôn trọng anh trai của cậu chút.]

Văn Trạch Lệ: [Thật không may, anh vừa nói với cô ấy rồi.]

Văn Trạch Tân: [Thẩm tổng không tức giận à?]

Văn Trạch Lệ: [Khoan hồng độ lượng.]

Tiêu Nhiên: [Yo? Thế hóa ra còn phải chúc mừng anh à?]

Văn Trạch Lệ: [Khách sáo quá.]

Liên hôn, thì phải tìm một người vợ rộng lượng như vậy.

*

Bóng dáng người đàn ông cao lớn biến mất ở góc cầu thang. Trong phòng khách, người giúp việc cũng không dám tạo ra một tiếng động, đi vòng qua tủ rượu, chuẩn bị đi vào phòng bếp phía sau trước làm chút việc rồi lại đi ra.

Đúng lúc này, điện thoại lại rơi xuống.

Cô ta vội vàng nhặt nó lên.

Kết quả, Thẩm Tuyền không biết từ lúc nào đã đứng dậy, vươn tay giúp cô ta nhặt điện thoại, đưa cho cô ta.

Mà trùng hợp sao, tin nhắn weixin của cô ta hiện ra.

Ở trên đó ghi [Chị Lam Thấm].

Vô cùng thân mật.

Thẩm Tuyền cúi đầu liếc một cái.

Người giúp việc cười gượng, cầm lấy điện thoại: “Thẩm tổng, trưa nay cô muốn ăn gì?”

Thẩm Tuyền thu lại tầm mắt khỏi khỏi ba chữ “Chị Lam Thấm” kia, nhìn khuôn mặt còn trẻ của người giúp việc rồi nói: “Gì cũng được, tôi không kén chọn,”

Người giúp việc nhét điện thoại vào trong túi, bình tĩnh lại chút, rồi cười mà trả lời: “Vâng, vậy tôi sẽ lo liệu.”

Thẩm Tuyền gật nhẹ đầu.

Cô quay về chỗ, ngồi lên ghế sô pha, nghe người người giúp việc gọi cô là Thẩm tổng, nhưng lại lưu tên danh bạ chị Lam Thấm đang bận rộn sau lưng.

Sau khi người giúp việc trốn vào phòng bếp.

Sau khi không nhìn thấy Thẩm Tuyền, cô ta mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn.

Lam Thấm gửi tin nhắn đến.

[Hề Hề, tối qua anh ấy thức khuya uống rượu, chút nữa em làm cho anh ấy ly sữa nhé.]

Người giúp việc có chút chần chừ.

Ấn voicechat: “Vâng, chị Lam Thấm.”

Đã từng.

Cô ta từng cho rằng, đại thiếu gia nhất định sẽ lấy chị Lam Thấm.

Aiz.

Vận mệnh trêu người.

Nhưng mà, cũng chỉ có chị Lam Thấm quan tâm Đại thiếu gia, còn Thẩm Tổng không những người lạnh nhạt mà tâm cũng lạnh nhạt, không quan tâm đến đại thiếu gia chút nào. Đại thiếu gia nhớ mãi không quên chị Lam Thấm cũng là điều bình thường.

*

Cạnh Thẩm Tuyền có rất nhiều cặp vợ chồng liên hôn, bạn tốt của cô là Trần Y cũng sắp kết hôn với Văn Trạch Tân. Trần Y đã chuẩn bị từ trước, cứ thế tôn trọng lẫn nhau mà sống vậy. 

Tôn trọng lẫn nhau là cách tốt nhất để hòa hợp trong các cuộc liên hôn.

Cô lật mở cuốn tạp chí, tình cờ nhìn thấy người giúp việc bưng một khay đồ ăn sáng đi lên lầu. Người giúp việc nhìn thấy ánh mắt của cô, dừng một chút, cười nói: “Tôi nghĩ thiếu gia chắc là chưa ăn sáng, nên chuẩn bị cho anh ấy một ly sữa nóng.”

Thẩm Tuyền ừ một tiếng, thu lại ánh nhìn, cầm điện thoại lên lướt.

Vừa mở ra, liền nhìn thấy dòng thông báo trong vòng bạn bè, Lam Thấm đăng một dòng trạng thái.

Lam Thấm: “Một ly sữa buổi sáng, có tác dụng làm ấm dạ dày nha.”

Thẩm Tuyền hơi sững lại, nhìn vào bức ảnh đó.

Khung cảnh, ly sữa, cái khay, giống hệt cái vừa nãy trong tay người giúp việc.

Cô liếc nhìn cầu thang một cái.

Bóng dáng người giúp việc đã biến mất ở lầu 2, trống không, chỉ còn lại mùi sữa thoang thoảng trong không khí, cùng lúc đó chủ tịch Thẩm thị đã gửi một tin nhắn đến.

“Tuyền Nhi, đến công ty một chuyến.”

Thẩm Tuyền: “Vâng.”

*

Sau khi Văn Trạch Lệ lên tầng cũng có chút không thích ứng với căn nhà mới này, căn nhà một mình anh sống là căn phòng ở tòa nhà 188 Kyoto, rộng 300 mét vuông với một phòng ngủ hai phòng khách, một phòng làm việc.

Vì kết hôn với Thẩm Tuyền nên mới mua căn biệt thự này.

Thẩm đại tiểu thư không quen sống trong tòa cao ốc.

Hai phòng ngủ đều đối diện cầu thang, trong đó một phòng đối diện thẳng, một phòng đối diện chéo. Cửa phòng đối diện đóng chặt, không nghĩ cũng biết, Thẩm đại tiểu thư chắc chắn sống ở trong “căn phòng mới” này.

Văn Trạch Lệ kéo áo sơ mi ra khỏi quần, mím mím môi, tiến đến căn phòng ở phía chéo đối diện. Căn phòng này thuần một màu xám, đơn điệu, hình như là phòng đơn.  Anh ngồi xuống giường, cởi từng cúc áo, lộ ra một lồng ngực rộng lớn, lông mày rủ xuống, không giấu được vẻ buồn ngủ.

Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân.

Văn Trạch Lệ dừng động tác lại, bắt chéo chân, tựa người ra sau rồi nheo mắt nhìn.

Trông anh vừa lười biếng vừa xấu xa.

Bước chân của người giúp việc hơi sững lại, vành tai hơi đỏ lên, sau đó cười nói: “Thiếu gia, ăn sáng đi rồi hẵng ngủ.”

Văn Trạch Lệ dùng đầu ngón tay vén áo lên che đi vài phần cơ bụng, hừ lạnh một tiếng: “Sau này đến nhớ gõ cửa.”

“À, tôi biết rồi.” Người giúp việc đi theo Văn Trạch Lệ đã được một đoạn thời gian, biết rõ tính khí của anh, xoay người đặt khay lên bàn, sau đó chỉ vào ly sữa, vụng trộm nói: “Cái này… là chị Lam Thấm bảo tôi làm.”

Văn Trạch Lệ liếc nhìn cốc sữa màu trắng, không có biểu cảm gì.

“Ra ngoài.”

“Vâng.” Người giúp việc xoay người rồi chạy, còn giúp Văn Trạch Lệ đóng cửa lại.

Hôm nay là ngày tân hôn thứ 2, nhân viên tổng bộ tập đoàn Thẩm thị không ngờ đại tiểu thư vẫn tới công ty, vẫn là kiểu quần áo đỏ, kiểu trang điểm cũng chẳng khác xưa là bao.

Thường Tuyết cũng giật mình, nhanh chóng bước đến nói: “Sao cậu lại đến đây?”

Thẩm Tuyền đưa túi xách cho Thường Tuyết nói: “Bố mình gọi mình qua.”

“Vãi chưởng.” Thường Tuyết nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cậu không giống một người phụ nữ đã trải qua đêm động phòng hoa chúc chút nào.”

Thẩm Tuyền sững lại, cô liếc nhìn Thường Tuyết một cái nhưng không đáp lại.

Phòng làm việc thật ra đã được dọn dẹp lại, có chút hân hoan, trên bàn làm việc nhân viên đều có kẹo hỉ. Đây đều là do mấy người Thường Tuyết sắp xếp, Thẩm Tuyền nhìn những chữ hỷ đó rồi bước về phía văn phòng chủ tịch.

Thường Tuyết đưa cho cô chiếc túi, cẩn thận đoán mò: “Tối qua Văn thiếu gia không về à?”

Thẩm Tuyền đẩy cửa ra, nói: “Ừ.”

Bỏ lại câu nói này, cô đi vào văn phòng. Người bố tóc hoa râm Thẩm Tiêu Toàn nghiêm mặt ngồi sau chiếc bàn lớn: “Sau hôn lễ tối qua, chuyện Văn Trạch Lệ đi tiễn Lam Thấm con có biết không?”

Quả nhiên là vì chuyện này.

Thẩm Tuyền kéo ghế ra ngồi xuống, đưa cho bố một điếu thuốc: “Con biết.”

Thẩm Tiêu Toàn tức giận vỗ bàn: “Lam Thấm này, là đại họa.”

Thẩm Tuyền nhìn bố mình: “Cô ta cũng có làm gì đâu.”

Thẩm Tiêu Toàn nhìn đứa con gái bình tĩnh tự tại, vẻ mặt đến giờ vẫn không thay đổi, tựa như lời nói ngoài kia không liên quan gì đến cô vậy.

Thẩm Tiêu Toàn bất lực ngồi xuống, cầm điếu thuốc do con gái đưa cho: “Trước đây, tình cảm giữa Văn Trạch Lệ và Lam Thấm được đồn thổi thành cả một giai thoại. Sau khi liên hôn, trong lòng một số người có lẽ đã coi con thành kẻ thứ ba rồi đấy.”

“Văn Trạch Lệ làm việc lúc nào cũng kiêu ngạo, nó dám làm dám nhận, vì vậy mới để lộ tin tức nó tiễn Lam Thấm đi.” Thẩm Tiêu Toàn chế nhạo.

“Quả nhiên là một con sói mà.”

Thẩm Tuyền im lặng không nói gì, âm thầm rít điếu thuốc.

Thẩm Tiêu Toàn chạm vào trán của con gái: “Thôi vậy.”

“Vị trí phu nhân của Văn đại thiếu, con ngồi vững là được, tới khi nào chưa bắt gian trên giường được thì đừng làm loạn tới mức mất mặt.”

Thẩm Tuyền khẽ cười: “Vâng.”

Vì là liên hôn nên loại chuyện này có thể phát sinh. Hơn nữa nhà họ Văn quả thực rất lớn mạnh, ngay cả nhà họ Thẩm cũng chưa chắc chắn có thể chống lại nhà họ Văn.

Thẩm Tiêu Toàn thở dài, liếc nhìn máy tính một cái.

Bên trên, tất cả đều là tin tức Văn Trạch Lệ tiễn Lam Thấm.

Lam Thấm nói xuất ngoại, nhìn thì chắc là không bao giờ quay lại, nhưng thực tế chưa chắc, chỉ là đi tới đó học mà thôi.

Thẩm Tiêu Toàn lại sờ sờ đầu con gái mình.

“Gọi con đến đây, ngoài chuyện này, còn có một chuyện khác. Hôm nay tài chính Thừa Thắng sẽ tổ chức đại hội cổ đông, con có rảnh đến đó không?”

Ngày thứ 2 sau hôn lễ mà lại để con gái đi làm, Thẩm Tiêu Toàn vẫn có chút không đành lòng. Nhưng lại sợ con gái nghĩ nhiều, thế nên ông dò hỏi xem sao.

Thẩm Tuyền cầm khăn giấy lau, suy tư một hồi rồi nói: “Con rảnh.”

Hai mắt của Thẩm Tiêu Toàn hơi u ám chút.

Rảnh đồng nghĩa với Văn Trạch Lệ không có đặt con gái vào lòng, nó mới có thời gian rảnh.

Ông vẫy vẫy tay.

“Đi thôi”

*

Từ trong phòng làm việc đi ra, Thường Tuyết đợi ở bên ngoài. Cô ấy là giám đốc tài chính của Tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Tuyền để cô ấy đi chuẩn bị tài liệu, sau đó cả hai xuất phát đi đến Thừa Thắng.

Mọi người trong công ty nhìn Thẩm Tuyền kết hôn ngày thứ 2 đã liều mạng làm việc như vậy thì đều tặc lưỡi, còn về những vụ lùm xùm, ví dụ như chuyện Văn đại thiếu hẹn hò cùng với người phụ nữ khác tối qua, bảy tám phần là đúng rồi.

Trong xe, Thường Tuyết nói: “Thừa Thắng gần đây có thêm một cổ đông mới, nắm giữ nhiều cổ phần hơn chúng ta, nghe nói muốn cải tổ đội ngũ quản lý, nên mới tổ chức cuộc họp cổ đông.”

Khoảng thời gian này bận rộn hôn lễ, Thẩm Tuyền không để ý mấy tới chuyện công ty.

Cô gật gật đầu.

Đến Thừa Thắng, họ đi thang máy nội bộ lên. Các cổ đông đang đợi, nhìn thấy Thẩm Tuyền thì có chút ngạc nhiên, nhưng họ nhanh chóng phục hồi biểu cảm, gật đầu với nhau rồi ngồi vào chỗ.

Thẩm thị được xem như ông lớn ở tài chính Thừa Thắng, nhưng không có quyền khống chế cổ phần, đối với đội ngũ quản lý chỉ có một phiếu quyền phủ quyết. Thẩm Tuyền trong ngành luôn là bộ dạng lạnh lùng, làm việc không chút tình người, không ít người khiếp sợ cô.

Khiếp sợ cô, nhưng cũng thích hóng hớt bàn tán về cô.

Ngày thứ hai kết hôn mà đã đến cuộc họp cổ đông rồi?

Cuộc họp bắt đầu.

Cổ đông mới kia vẫn chưa tới, chủ tịch của Thừa Thắng không còn cách nào khác, chỉ có thể chúc mừng Thẩm Tuyền trước: “Thẩm tổng, tân hôn vui vẻ, hôm qua có cơ hội tham dự hôn lễ của cô, quả thật rất hoành tráng.”

Các cổ đông khác đều nhìn về phía Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền bình tĩnh gật đầu: “Cảm ơn.”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến bước chân.

Ngay sau đó, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa, mọi người đều ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên…

Lại một lần nữa nhìn về Thẩm Tuyền.

Người đàn ông bước vào là Văn Trạch Lệ, anh đã thay một chiếc áo sơ mi đen và quần tây, còn đeo cả cà vạt, nhướng mày cười: “Đến muộn rồi.”

Anh cầm lấy chiếc áo vest đen trợ lý đưa cho, từ từ mặc vào. Ánh mắt anh lướt qua, nhìn thấy Thẩm Tuyền thì hơi dừng lại, cười nói: “Thẩm tổng cũng ở đây à?”

Thẩm Tuyền nhìn anh, đôi môi hồng đáp: “Cũng vừa đến thôi.”

“Ồ?” Văn Trạch Lệ ngồi xuống, không tiếp tục nhìn Thẩm Tuyền nữa, đầu ngón tay lật tư liệu trên bàn.

Những người có mặt lúc này mới hít một hơi sâu.

Vị cổ đông mới thế mà lại là Văn Trạch Lệ?

Đôi vợ chồng này nhoáng một cái đã cùng lên chung một võ đài? Định đánh nhau à? Hơn nữa, đây là cặp vợ chồng kiểu gì vậy? Gặp nhau đều gọi nhau Tổng, Tổng, Tổng!

Thường Tuyết âm thầm kéo tay áo Thẩm Tuyền, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Thẩm Tuyền cúi đầu, rút ống tay áo của mình ra cầm tư liệu trên bàn lên, cũng bắt đầu lật xem. Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, cả một cuộc họp đều không nói chuyện với nhau.

Khi cuộc họp kết thúc, một số cổ đông đứng dậy bắt tay với Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ cà lơ lất phất dựa lưng vào ghế xắn ống tay áo bắt đầu bắt tay những người khác. Sau khi bắt tay một vòng, Thẩm Tuyền đứng dậy, hai người đối mặt nhìn nhau, cứ nhìn nhau trong không trung như vậy. Văn Trạch Lệ nghiêng người chống tay lên bàn, trước mắt mọi người vươn tay về phía Thẩm Tuyền.

Đó là tư thế bắt tay.

Thẩm Tuyền im lặng một giây rồi đưa tay ra. Bàn tay trắng nõn, mảnh mai mềm mại được nâng niu, đặt vào lòng bàn tay Văn Trạch Lệ, khách sáo bắt tay.

“Chúc mừng Văn tổng.”

Văn Trạch Lệ nhìn cô, cười: “Cảm ơn.”

Vừa dứt lời, Thẩm Tuyền rút tay về, thuận thế cầm lấy khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng lau, sau đó gọi Thường Tuyết: “Đi thôi.”

Tất cả cổ đông đều ngẩn ngơ.

Văn Trạch Lệ dựa vào bàn, nhướng mày.

Một lúc lâu sau anh cũng cầm giấy lau, lau lòng bàn tay.

Tất cả mọi người trong phòng: “…”

Rất rõ ràng.

Vợ chồng bất hòa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.