Tiếng nhạc của bài hát dừng lại cũng là lúc nghi lễ nhập học kết thúc, Harry rất thích bài hát này, khi cậu nghe hai anh em sinh đôi dùng giọng ca tang hát thì không cảm giác buồn cười giống như năm xưa nữa, đối với một số người mà nói, vận mệnh đã dừng lại trên người học vào khoảng khắc ấy. Đúng không? Có lẽ số phận của những con người đó bắt đầu từ khi cậu vừa sinh ra hoặc là từ khi cậu bước chân vào trường học?
Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình*
(Bài hát trên được lấy từ bản dịch của cô Lý Lan)
...
"Chúng ta sẽ nỗ lực học tập cho đến khi hóa thành hư vô..." Harry ngẩng đầu nhìn trần Đại Sảnh Đường được bao phủ bởi sao trời mà rơi vào trầm tư.
Mà ở trên bàn giáo, Snape đang gắt gao nhìn chằm chằm Harry. Hắn có hơi tức giận bởi vì chuyện này đã vượt qua dự đoán của hắn. Chết tiệt! Tiểu quỷ Potter đáng chết, tại sao hắn lại có lá gan để tiến vào Slytherin! Hắn phải tiến vào Gryffindor giống người cha ngu xuẩn của mình mới đúng! Snape tức giận nghĩ, không khí xung quanh vốn đã u ám nháy mắt đã lạnh đến đóng băng. Snape lúc tức giận thật đáng sợ.
Áp suất xung quanh Snape thấp xuống một cách rõ ràng khiến cho Harry chú ý, việc này làm cho Harry luôn yên lặng quan sát giáo sư tóc đen cảm thấy rất phiền muội, sự vui sướng khi được trọng sinh nháy mắt đã biến mất, xem ra, dù mình trở nên thế nào, giáo sư vẫn sẽ trước sau như một mà không thích mình.
Thậm chí Harry còn suy nghĩ, rốt cuộc giáo sư đã đem mình trở thành cái gì vậy? Bởi vì sự tồn tại của mình mà khiến hắn luôn phải nhớ kỹ về cái chết của Lily. Bởi vì sự tồn tại của mình, mà khiến cho hắn đeo lên lưng rất nhiều trách nhiệm không thuộc về mình. Hắn nên làm một cao thủ độc dược, làm người thừa kế của gia tộc Prince. Mà không phải ở Hogwarts đảm nhiệm vị trí giáo sư bị tất cả học sinh ghét, bởi vì mình mà hắn bị buộc chặt ở chỗ này.
Bởi vì mình là con trai của Lily, là sự cứu rỗi duy nhất của hắn...
Harry kết thúc bữa tối với tâm trạng cực kỳ phức tạp, cậu đi sau Draco, đi theo huynh trưởng tiến vào phòng nghỉ công cộng của Slytherin, huynh trưởng năm 3 với màu da tái nhợt đứng ở cửa, nhìn mọi người nói: "Mật khẩu là 'Thuần huyết'." Khi nói xong còn thâm ý nhìn qua Harry.
Kiếp trước Harry cùng với Hermione và Ron uống thuốc Đa Dịch lặng lẽ lẻn vào nơi này, không thể không nói trong 4 học viện thì mắt nhìn của Slytherin thật sự là tốt nhất, màn che màu xanh lục bảo tinh xảo điểm xuyết bốn phía, màu ánh kim trên hoa văn đã gãi đúng chỗ ngứa của trang trí, sô pha cùng với tay vịn ghế thể hiện sự cao quý của giới thượng lưu, những bông hoa Tulip đắt tiền đều thể hiện sự theo đuổi hoàn cảnh và phẩm chất của học sinh Slytherin, mà tất cả những thứ này khi Harry đều chưa từng được nhìn thấy khi ở Gryffindor. ngôn tình hài
Đương nhiên thứ hấp dẫn Harry không phải sự độc đáo và cao nhã trong trang trí của Slytherin mà là người đang bị chìm trong bóng tối kia.
Người đó mặc một chiếc áo choàng màu đen đầy cấm dục, làn da tái nhợt, đôi mắt hẹp dài đầy thâm thúy, mũi như mũi ưng, đôi môi móng gắt gao mím chặt, giữa lông mày là một nếp nhăn thật sâu, hơi thở xung quanh giáo sư tóc đen đều tỏ ra rằng tâm trạng của người đó không vui, hơi thở khủng bố xung quanh xà vương làm rắn nhỏ xung quanh liền ngoan ngoãn im lặng, lúc đầu bọn họ còn tràn ngập tò mò cùng hưng phấn giờ phút này đều ngoan ngoãn đứng trước mặt giáo sư tóc đen, ngay cả Draco cũng khẩn trương đến nỗi cơ bắp toàn thân đều căng chặt.
"Nhìn này, nhìn này. Thật là nhiều các cô cậu được nuông chiều từ bé." Snape lạnh lùng hừ một tiếng. "Hiện tại, các ngươi hãy dùng cái đầu đầy cỏ lác nhớ kỹ lời ta nói. Ta sẽ không nói cho các ngươi về Slytherin. Bởi vì hẳn là các ngươi đã sớm biết về Slytherin. Nhưng các ngươi cần nhớ kỹ bản thân là Slytherin. Hãy nghĩ lại tại sao các ngươi lại chọn Slytherin hay vì cái gì Slytherin lại lựa chọn các ngươi." Hắn khinh thường mà nhìn qua Harry, ánh mắt không chút nào che giấu làm Harry rất xấu hổ, thậm chí đối với hành vi của Snape rất tức giận.
"Thật không may, năm nay có một sư tử khoác da rắn trà trộn vào nhà rắn cao quý của chúng ta, ta muốn cảnh cáo kẻ ngu xuẩn lỗ mãng đó, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện rằng bản thân có thể sống lâu dài ở nhà rắn, đương nhiên, tiền đề là ngươi phải biết sử dụng cái đầu óc bị rỉ sét loang lổ đó." Snape liếc mắt về phía cái môi trắng bệch của Harry, khóe miệng lộ ra nụ cười ác ý. "Kế tiếp là tuyển chọn học trưởng năm nhất, ta tin tưởng các ngươi có thể thông minh sử dụng cái đầu nhỏ để ứng phó! Đúng rồi, hành vi thủ tục thứ 23 của Slytherin, ta tin tưởng đó là lựa chọn tốt của các người." Snape nói xong liền xoay người rời đi.
Chiếc áo choàng màu đen tựa như một con dơi tùy ý phun ra nuốt vào hơi thở hắc ám. Thật là chính xác! Chẳng qua Harry cảm thấy nó càng giống như một con rắn chúa đang nhổ máu ra hơn.
Harry nhìn góc áo chùng màu đen biến mắt, bàn tay siết chặt đũa phép trong áo chùng, Draco đứng ở một bên nhìn Harry sắc mặt trắng bệch, lo lắng hỏi: "Harry, cậu có biết hành vi thủ tục Slytherin điều thứ 23 không?"Hành vi thủ tục Slytherin điều thứ 23 đó là: Đây là một lời cảnh báo nhưng đôi khi có người chịu tội thay là rất cần thiết.""Tớ nghĩ tớ đã biết đại khái."
Harry đem lực chú ý lên cậu bé năm nhất đang quyết đấu, Slytherin có một bộ hành vi thủ tục rất độc đáo trong đó điều thứ 50 là 'Mỗi một trận quyết đấu đều là vinh dự, hãy nghiêm túc đối đãi' Có thể nhìn ra được mỗi người đều chiến đấu nghiêm túc, nhưng đối với Harry có linh hồn của một người trưởng thành mà nói chiến đấu với họ quả thật quá ấu trĩ, nhờ vào lời nói ác độc của giáo sư tóc đen mà hiện tâm trạng của Harry thật sự không tốt, sự liều lĩnh trong xương cốt của Gryffindor khiến cho cậu khó lòng nào kiểm soát được sự tức giận trong nội tâm. Đến khi đến lượt cậu lên sân khấu, cậu đã không còn chút nào kiên nhẫn. Sau khi thực hiện nghi thức quyết đấu vô cùng đơn giản, Harry cầm lấy đũa phép chỉ vào người đối diện, nhanh chóng hô "Trói buộc ương nhiên cậu vẫn lý trí làm giảm uy lực của thần chú này xuống. Hơn nữa còn vận dụng thần chú trói buộc đơn giản. Hơn nữa đối với người có thể sử dụng thuần phục thần chú chết chóc như cậu, căn bản không cần hô lên thần chú nhưng mà cậu mới chỉ là học sinh năm nhất, đây còn là địa bàn của giáo sư tóc đen, thấy đối phương bối rối nhận thua, Harry có một chút cảm giác áy náy, cậu cho rằng đây quả thật là hành vi bắt nạt trẻ con vô cùng tàn ác.
Cứ như vậy, cuối chỉ còn lại Draco Malfoy, thiếu niên bạch kim quật cường."Harry, cậu cũng thật lợi hại! Nhưng mà tớ muốn vị trí thủ tịch, chúng ta hãy nghiêm túc quyết đấu đi!" Draco Malfoy nhìn Harry, trong mắt lóe lên tia hy vọng. Harry nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Draco, buồn cười gật gật đầu. Draco Malfoy là người thừa kế của gia tộc Draco, đương nhiên sẽ không giống những người trước đó, hắn vừa lên sân khấu đã nhanh chóng cho bản thân một bùa 'bảo vệ'
"Trói buộc!" Vẫn là cái bùa chú này, cùng lúc phá bỏ đi bùa 'bảo vệ' của Draco, Draco cũng phản ứng rất nhanh "Tước vũ khí!" Nhưng hắn không biết Harry đã trải qua không biết bao nhiêu lần chiến tranh và lễ rửa tội, bùa chú bị Harry nhẹ nhàng tránh được, Harry biết quý tộc rất kiêu ngạo, không hề kéo dài thời gian mà cũng làm một cái 'Tước vũ khí' làm rơi đũa phép của Draco, tiếp theo sau đó là một bùa 'Trôi nổi' khiến Draco bị trôi nổi giữa không trung, hoàn toàn mất đi khả năng công kích. Vị trí thủ tịch không thể nghi ngờ là của Harry.
Phòng cho thủ tịch là phòng đơn và có một phòng rửa mặt riêng, Draco cũng không vì không giành được vị trí thủ tịch mà tức giận, chỉ có tiếc hận vì bản thân không thể có được một phòng rửa siêu lớn. "Cậu có tin không, cha tớ sẽ chờ tới lúc tớ về nhà mà 'huấn luyện' tớ." Draco chớp chớp mắt "Nhưng mà thực lực của cậu cũng làm cho người khác bất ngờ. Đối với việc giao hữu lần này, tớ tưởng rằng đây là lần duy nhất tớ có thể được cha khen ngợi."
"Nhìn ta... Potter..." Nam nhân tóc đen ngã vào vũng màu, trên cổ có hai vết cắn chảy máu ào ạt, làn da người đó trắng bệch, đôi môi bởi vì trúng độc mà trở nên tím đen. Đôi mắt thâm thúy đã trở nên mất tiêu cự, chỉ nhìn đôi mắt xanh của Harry mà lẩm bẩm nói. Harry đột nhiên mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy, đôi tay không khống chế được mà run rẩy, cậu yếu ớt che mặt lại, nước mắt chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay.
Cứ nghĩ rằng, cứ nghĩ rằng sau khi trọng sinh sẽ không gặp phải ác mộng như vậy nữa, cái ác mộng này đã ám ảnh cậu vài chục năm, sau khi Snape chết đi, cậu đã không còn một ngày được ngủ yên ổn, mà rõ ràng ác mộng tối nay là nói cho cậu rằng việc này sẽ còn tiếp diễn, mà mấu chốt là ở cậu.
Đêm dài thật, Harry lẳng lặng dựa vào đầu giường, cẩn thận suy nghĩ về kế hoạch sau này, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt Harry, lông mi dài lưu lại bóng dáng.
"Lời tiên tri từng nói, ta yêu ngươi nên trừng phạt ngươi. Vậy, giáo sư, ngài có từng yêu em sao? Không phải đối với Lily Potter mà là đối với Harry Potter, ngài có từng nhìn thẳng vào em sao?"