[Harry Potter] Phản Bội

Chương 15: Điều Tra




Nghe thấy Phineas chỉ toàn nói về mấy việc làm của hắn, Bellatrix vội vàng hỏi: "Ông cố, còn diện mạo hắn như thế nào?"

"Diện mạo của hắn cũng khiến ta có chút bất ngờ.

Sắc mặt tái nhợt, ngũ quan thì như hòa tan với sáp bàn, cái mũi bẹp, ánh mắt đỏ tươi dựng thẳng.

Đúng thật là khiến mị lực của một người đàn ông tài giỏi như hắn bị tụt giảm, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tài lãnh đạo của hắn."

Nghe Phineas miêu tả xong Bellatrix rốt cuộc cũng yên lòng, xem ra hôm nay người cô gặp không phải Voldemort.

Cảm thấy yên tâm, Bellatrix khôi phục lại tâm trạng muốn nói đùa, cô cười giảo hoạt: "Ông cố Phineas.

Bất kỳ việc gì cũng không nên kết luận quá sớm, cũng không nên gia nhập một phe nào quá sớm.

Luôn giữ mình ở phía trung lập, cố gắng trở thành đối tượng mà hai phe đều muốn có được.

Thấy rõ tình thế rồi mới tùy tình huống mà hành động, đến cuối cùng lập trường của phe thắng lợi sẽ cho thấy lập trường của bản thân, khi đó thắng bại đã rõ ràng, dù không thực sự tham gia nhưng cũng đạt được mục đích. Đó không phải điều ông cố đã dạy sao? Chẳng lẽ ông cố cho rằng, hiện tại là thời điểm cháu nên đưa ra lập trường riêng của mình?"

Tiếng cười của Phineas vang lên.

Bellatrix cũng cong môi nở nụ cười.

Cô hành lễ với Phineas rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi thư phòng, mới vừa đẩy cửa cô liền gặp mặt Narcissa vừa đi chơi ở trang viên Malfoy trở về, bên cạnh cô bé đương nhiên là Lucius.

Thấy Bellatrix, Narcissa liền vui vẻ nhào vào lòng cô: "Bellatrix! Một tuần qua em rất nhớ chị!"

Bellatrix cười mà lật tẩy cô bé: "Đó là do em không chịu về nhà.

Người đi chơi ở trang viên Malfoy cũng đâu phải là chị, phải không Cissy thân yêu?"

Bellatrix bỡn cợt nháy mắt với Narcissa mấy cái, thành công làm cô bé đỏ mặt.

Lucius không thoải mái mà ho một tiếng: "Xin chào, Bellatrix, vốn dĩ tôi định mời cô và Dromeda cùng đến trang viên Malfoy làm khách nhưng mà cô luôn bận rộn việc học tập, Dromeda thì gần đây có vẻ tâm trạng không tốt lắm cho nên...!Cissy ở trang viên Malfoy rất thương nhớ hai cô."

Thấy bọn họ ai cũng ngại ngùng, Bellatrix cũng dừng việc chọc ghẹo họ lại: "Được rồi Cissy, em đi cất hành lí sau đó thông báo với bác và cha một tiếng đi, để họ biết em đã trở về."

Narcissa cầm lấy hành lí trong tay Lucius, cô bé đỏ mặt hôn má cậu một cái sau đó lập tức chạy biến lên lầu.

Nhìn ánh mắt dõi theo Narcissa đầy yêu thương của Lucius, Bellatrix trịnh trọng mở miệng: "Lucius, cậu thật sự yêu Cissy sao?"

Mặc dù được miêu tả rõ ràng trong nguyên tác nhưng giờ phút này Bellatrix vẫn muốn chính tai nghe Lucius trả lời.

Mười mấy năm trôi qua, cô đã xem Narcissa như em gái ruột, chính vì vậy, cô cũng không hi vọng Narcissa giống như trong nguyên tác, tương lai sẽ gặp nhiều rắc rối.

Nhận thấy sự nghiêm túc của Bellatrix, Lucius cũng trịnh trọng đáp lại: "Đúng vậy.

Tôi thật lòng yêu Cissy, nhất định sẽ không phụ cô ấy."

"Vậy cậu có thể cam đoan sẽ cho Cissy một cuộc sống an ổn, vĩnh viễn hạnh phúc được không? Dù phải gánh vác trên vai sứ mệnh của gia tộc, thành lập công danh sự nghiệp, cậu cũng sẽ luôn đặt Narcissa lên trên tất cả, không để con bé cuốn vào nguy hiểm?"

"Đúng vậy.

Tôi cam đoan."

Không có nụ cười xã giao, không có dài dòng, không dùng từ ngữ hoa mỹ.

Lược bỏ hết tất cả nghi thức xã giao mà cậu có, Lucius kiên định nhận lời: "Bellatrix, tôi sẽ cho cô thấy Cissy hạnh phúc cỡ nào."

...!

Chiếc bàn rộng rãi đựng những quyển sách được xếp ngay ngắn, bốn chân bàn điêu khắc những hoa văn phiền phức, hiện lên một chút xa hoa.

Đèn pháp thuật trên bàn tự điều chỉnh, phát ra ánh sáng thích hợp.

Ngồi phía sau chiếc bàn là một người đàn ông có khuôn mặt tái mét, hắn tùy ý dựa vào ghế tựa bằng đồng có hoa văn được tỉ mỉ điêu khắc đến từng chi tiết ở sau lưng.

Đôi mắt với con ngươi màu đỏ dựng thẳng khép hờ, khuôn mặt vặn vẹo như vậy chính xác như Phineas đã miêu tả Voldemort.

Những ngón tay hắn thon dài, trắng tinh.

Các đốt ngón tay tùy tiện gõ xuống bàn tạo thành một âm điệu không có quy luật, hắn đọc tờ giấy mỏng tang trên tay, mặt trước tờ giấy đơn giản viết: Bellatrix Black, sinh năm 1951, cha là Cygnus Black, mẹ là Druella Rosier Black, là trưởng nữ của gia tộc Black nhưng bởi vì tính cách lãnh đạm, hướng nội nên không được gia tộc yêu thương, còn có hai em gái là Andromeda Black và Narcissa Black.

Năm 1957 từng trải qua một hồi bệnh nặng, lúc sáu tuổi nghe nói bị mất trí nhớ, năm 1962 tiến vào Hogwarts, vào nhà Slytherin, thành tích học tập xuất sắc, năm nay là nữ sinh năm thứ năm.

Cô đơn thuần trải qua mọi thứ như thế, cái duy nhất đáng khoe chỉ có huyết thống thuần huyết cao quý, còn lại chẳng khác các tiểu thư quý tộc khác là mấy.

Bỏ tin tức mà thuộc hạ hắn điều tra được xuống bàn, Voldemort đứng dậy kéo rèm cửa sổ.

Đằng sau cửa sổ to lớn là một cảnh tượng trống trãi, hoang dã.

Mặt trăng thanh lãnh, lẳng lặng núp sau một tầng sương lụa mỏng, trên đất là một tầng tuyết trắng thật dày, dưới ánh trăng hiện lên một loại vẻ đẹp mông lung, yên tĩnh, chứa đầy bí ẩn.

Tờ giấy báo cáo gợi lên trong hắn một mảng kí ức đã lãng quên.

Cô chính là đứa bé gái sáu tuổi bị mất trí nhớ năm ấy? Chỉ sợ ngoài cha mẹ cô ra chỉ có mình hắn mới biết chuyện gì đã xảy ra với cô.

Năm ấy hắn mới chiêu mộ được gia tộc Black gia nhập vào đoàn tùy tùng của hắn, họ hết lòng khen ngợi những ý kiến của hắn cho nên họ thường xuyên hẹn hắn cùng gặp mặt bàn luận, bắt đầu trao đổi kế hoạch phát triển tương lai của quý tộc thuần huyết.

Vào một lần hắn đang chỉ thị bọn quý tộc thuần huyết lợi dụng thế lực của gia tộc Black thì đột nhiên một đứa bé gái xông vào thư phòng, giương tò mò mà nhìn hắn.

Khi đó hắn mới bắt đầu gầy dựng sự nghiệp ở Anh nên không muốn có chuyện gì bất trắc, vì phòng ngừa đứa bé gái không biết gì này đem thông tin vừa nghe được truyền ra ngoài, hắn đã không chút do dự dùng pháp thuật cấp cao Obliviate đánh tan trí nhớ của đứa bé.

Cô gái bé nhỏ mới tròn sáu tuổi đương nhiên có pháp lực yếu, kí ức sáu năm trước lập tức mất sạch.

Về sau mỗi lần đến gia tộc Black, hắn không còn thấy cô nữa, chắc là gia tộc Black đã triệt để giáo huấn cô, cấm cô đến gần những nơi có hắn xuất hiện.

Nhưng lần này ngẫu nhiên gặp lại, biểu hiện của cô vượt xa khỏi dự kiến của hắn.

Một cô gái chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã sở hữu pháp lực thâm hậu.

Cô dứt khoát, lưu loát xử lý người chọc giận cô, không có một chút sợ hãi hay chần chờ.

Hơn nữa, dưới cơn tức giận cô vẫn hành động rất lý trí mà quyết đoán, nhanh chóng trừng phạt tên Muggle đó, sau đó xóa bỏ dấu vết phạm tội một cách hoàn mỹ.

Nhưng chuyện đặc biệt quan trọng hơn là tìm hiểu nguyên nhân tức giận của cô.

Thời khắc đó cô không giống sử dụng pháp thuật chỉ để giúp đỡ người khác, xuyên thấu qua chuyện tức giận với tên Muggle kia mới là nguyên do thật sự.

Trong ánh mắt của cô lộ ra một tia cố chấp, là sự hiểu biết sâu sắc cuộc sống này tàn nhẫn, đáng ghê tởm đến mức nào.

Đó không phải là ánh mắt mà một tiểu thư quý tộc nhỏ tuổi có thể sở hữu, ánh mắt ấy thậm chí khiến hắn cảm giác vừa khó hiểu vừa quen thuộc, chung quy lại cùng với đứa bé gái sáu tuổi trong trí nhớ hoàn toàn khác biệt.

Hắn chẳng qua chỉ lờ mờ cảm thấy sự dao động của một lượng pháp thuật rất lớn nên mới tò mò dùng bùa ẩn thân tiến vào cửa hàng.

Nhưng không ngờ ở giây phút cô sắp rời khỏi hắn đã không nhịn được, giữ cô lại.

Dùng cả ngôn ngữ, cả pháp thuật để thử cô nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ tính sai, ngay dưới mí mắt của hắn cô có thể chạy thoát.

Lần nữa xem lại tờ giấy báo cáo.

Hướng nội? Lãnh đạm? Voldemort không khỏi gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm.

"White" tiểu thư, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của cô?

....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.