EDITOR: YURI OZAKI
BETA-ER: BĂNG
- o0o-
Bởi vì Helga ở đây để thu thập thảo dược, nên chỉ cần thấy ven đường có thảo dược gì, cô đều dừng lại, cẩn thận cắt rồi thu thập, vì thế, tốc độ đi của nhóm người cũng chậm lại.
Avis tạm thời gác nghi ngờ với Ariel sang một bên, nhìn Helga làm việc quên mình, tiếp đón hai người: "Nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì rồi đi tiếp."
Godric đương nhiên tán thành chủ ý ăn này, cậu lập tức nhìn về phía Ariel, người sau hừ một tiếng, ngồi xuống cũng quay đầu qua chỗ khác không phản ứng.
Hả? Godric giật mí mắt, Merlin, sao cậu lại cho rằng tên này lòng dạ rộng lượng, căn bản chính là tên hẹp hòi mới đúng, vậy mà còn giận, lúc này Godric cũng không rõ lắm đối phương là đang giận chuyện mù đường, hay chuyện đàm luận người yêu lúc sau.
Avis vô cùng thích thú nhìn hai người tương tác qua lại, đột nhiên, thiếu niên tóc đen lia mắt nhìn qua, ánh mắt rất lạnh lẽo, trong lòng Avis khẽ run lên, vậy mà có cảm giác rợn tóc gáy.
Chuyện gì đang xảy ra đây, Avis dời mắt, đứa nhỏ này có vẻ không phải người tốt.
Godric muốn ăn thịt, buồn bực đi sờ túi không gian của mình, khoai tây ép mỏng nhà làm thật ra cũng có thể lấp bụng, hương vị vẫn kém chút.
Avis có chút rau dại, hai người liền đặt đồ cạnh nhau, tốt xấu cũng là hương vị khác biệt.
Avis đưa mắt nhìn Godric, đáng tiếc người sau không chú ý, bất đắc dĩ Avis chỉ đành tự mình mở miệng với Ariel: "Lại đây cùng ăn?" Lời nói khá khách sáo.
Ariel không chỉ không động đậy, ngay cả ánh mắt cũng không dời đi.
Godric nhìn qua.
Thật là, còn lớn hơn mình một tháng, sao lại không phóng khoáng như vậy, nhưng trong mắt Godric, Ariel như vậy lại tốt hơn nhiều so với người nào đó khi nói chuyện với cậu còn cất giấu bí mật linh tinh.
Nói thế nào đây, liền cảm thấy chân thật, biết người nọ lòng dạ hẹp hòi làm cậu chán ghét không đứng dậy.
Godric ngồi xếp bằng, vừa ăn vừa nghĩ, tựa hồ mỗi lần đều là mình chê cười Ariel trước.
Avis không lên tiếng, vừa ăn lại vừa quan sát thiếu niên tóc đen, người sau tựa như bức tượng, vẫn không nói không nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng như là yên lặng, cho người ta cảm giác càng ngày càng không ổn.
Đột nhiên, Avis thấy thiếu niên giơ cằm lên, con ngươi màu đen theo đó nheo lại.
Avis vội vàng quay đầu, trong đầu nảy ra một suy nghĩ: Đứa nhỏ này không phải là uống dược giảm tuổi chứ, thấy thế nào cũng không giống trẻ nhỏ.
Vài giây sau, vèo một tiếng, thứ gì cọ qua cây cối phát ra tiếng động.
Avis cảnh giác lập tức đứng lên, cách đó không xa Helga rút đũa phép.
Godric phản ứng cũng không chậm, đã đứng lên duỗi thẳng người, chỉ có Ariel vẫn duy trì tư thế ngồi yên.
Godric đề phòng nơi phát ra âm thanh, sau khi nhìn thấy trạng thái của Ariel, vì thế không tự chủ nhích lại gần đối phương, mang theo ý bảo vệ, tên này tuy chậm một chút, cậu cũng không thể bỏ mặc.
Ariel chớp mắt, chậm rãi đứng lên.
Đúng lúc này, mấy đoàn động vật lớn màu trắng chạy ra, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Dáng người cao, toàn thân màu trắng, đôi mắt màu đỏ, ba cánh miệng, lỗ tai thật dài.
Con thỏ? Godric lần đầu tiên thấy con thỏ lớn như vậy, kỳ quái con thỏ lớn đã nhảy đã được vài bước xa, đây là những gì cậu nhìn thấy trong ngày đầu tiên trong sương mù, Godric tinh mắt bắt được cái đuôi rất dài, là con thỏ có đuôi dài, thật là thú vị.
"Cẩn thận!" Avis kêu to, vừa ném thần chú tới chỗ cậu đánh con thỏ kia, vừa nhắc nhở Godric.
A? Godric mới vừa cảm thấy thứ này không có gì nguy hiểm lắm, liền thấy con thỏ há miệng, quần đùi Merlin, con thỏ này có răng nanh? Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, Godric lùi ra sau, đâu chỉ là răng nanh, móng vuốt đột ngột bật ra còn rất sắc, món đồ chơi gì thế này!
Một móng vuốt, hai móng vuốt, cơ thể quái vật này rất lớn, trên người vẫn không mất linh hoạt, tay năm tay mười vồ về phía Godric, Godric vội vàng né tránh: "Prote ——" Bởi vì lúc trước không để ý khiến quái vật cách quá gần, thế nên không có thời gian đọc xong thần chú, Godric chỉ phải đang đọc một nửa lại lùi ra sau, đang chuẩn bị nhảy xa chút rồi đọc chú, lại thấy Ariel còn ở sau cậu.
Tên nhóc này sao còn không tránh?
Chẳng lẽ bị dọa choáng rồi? Godric oán niệm trong lòng, thật là một tên ngốc.
Godric đơn giản cũng không né, giơ tay chuẩn bị đấu cùng quái vật, cậu cận chiến cũng không tồi, chỉ là không phải thật bất đắc dĩ thì rất ít làm như vậy, nhưng tạm thời biến đổi cơ thể thật sự khó khăn, móng vuốt của quái vật kia đã tới trước mặt rồi.
Thật ra không chết được, Godric không phải tên ngu, trong đầu đã tính toán dùng vết thương nhỏ tới hạ gục đối thủ.
Nhưng không chờ Godric duỗi tay, đằng sau đã có một cánh tay duỗi ra, Godric ngẩn ra, nghiêng người liền thấy ngọn tóc đen của Ariel hiện lên.
Lại một khắc, quái vật đã ngã trên đất, trên ngực cắm dao găm, máu đỏ ào ạt chảy ra ngoài, đừng nói giãy giụa, ngay cả chân cũng chưa kịp đá ra, tuyệt đối bị một đòn mất mạng.
Godric ngây người, động tác của Ariel nhanh đến mức cậu không thấy rõ.
Mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập, cách đó vài bước, công kích của Avis cùng Helga cũng không chiếm được tiện nghi, hai con quái vật khác bỗng nhiên lui ra sau, như bị dọa phá gan nhảy rời đi.
Helga trợn mắt há hốc mồm nhìn thi thể trên đất, còn Avis nhìn thiếu niên tóc đen, hắn vừa rồi vì không yên tâm cho nên chú ý bên này, thân thủ của Ariel được không bỏ qua một bên không nói, kia một phần nhanh, chính xác, tàn nhẫn, không chút lưu tình đánh thẳng điểm yếu, cùng với sát khí nháy mắt bộc phát ra thật sự làm người khác sợ hãi.
Mà lúc này, sát khí kia lại biến mất tựa như chưa bao giờ xuất hiện, Avis mím môi, ngược lại nhìn thi thể trên đất, con dao này là từ đâu ra? Nếu Avis nhớ không lầm thì bên hông thiếu niên cũng không có đeo đao, chỉ có một cây đũa phép mà thôi.
Biểu tình Ariel không dao động gì, tựa như vừa rồi chỉ là nghiền chết một con kiến, hắn không nhìn Avis cùng Helga, lại quét mắt Godric, mà lực chú ý của người sau lại ở trên thi thể, quái vật này sau khi chết nhìn qua thật ra chỉ là một con thỏ lớn, răng nanh cùng móng vuốt đều rụt về: "Đây là?" Cậu nhẹ nhàng hỏi, thuận tay nhổ một bó lông trắng, như là từng gặp qua ở đâu.
"Thỏ khát máu." Helga lấy lại được giọng nói mình đầu tiên.
"Lúc trước tôi gặp qua, thầm thì kêu, nhưng không có tấn công." Godric nói.
"Đó là thỏ tuyết lĩnh, khác chủng loại, loại này không công kích người." Avis bổ sung.
Quả nhiên không gọi mới cắn người, Godric gật đầu cảm khái trong lòng.
Ánh mắt Avis cùng Helga lại rơi xuống trên người Ariel, muốn nói gì đó, lại không biết nói từ đâu, chân mày hai người nhíu lại.
"A! Cậu nướng con thỏ đi!" Godric đột nhiên vỗ đầu, nhớ tới lúc Ariel mời mình ăn thịt nướng bên lửa trại có chút lông trắng, giống y như đúc cái trong tay.
Ariel nhướng mày, có vẻ có chút khó hiểu ý trong lời Godric.
"Thật tốt quá!" Godric tươi cười, vỗ vỗ bả vai thiếu niên tóc đen, sau đó vẫy tay với Avis và Helga: "Có thịt ăn, có thịt ăn, mọi người cùng ngồi đi."
A? Avis cùng Helga sững sờ, đồng thời có một ý nghĩ, đầu tên nhóc tóc vàng này thiếu dây thần kinh?
Có phù thủy thiếu niên cường đại cũng không kỳ lạ, thế giới này, không mạnh sống không nổi, nhưng vừa lạnh vừa mạnh lại vừa tàn nhẫn, sẽ có vài phần hoảng sợ, Avis cùng Helga đều là người có kinh nghiệm, lúc này càng cảm thấy Ariel rất tà môn.
Godric hiển nhiên không nghĩ tới phương diện kia, một thần chú cạo lông cạo trọc thỏ khát máu, ngay sau đó là thần chú cắt đào nội tạng cùng thần chú thanh khiết, cậu bận chìm trong cảm giác cực kỳ vui sướng, vừa vội vừa nói với Ariel: "Con này đủ ăn được mấy ngày rồi."
Ariel cũng ngẩn người, thế nhưng, rất nhanh hắn nghiêng người đi lắp cái giá, chờ đến khi Godric đem thịt lên giá, ngọn lửa cũng theo đó bốc cháy lên.
Avis và Helga nhìn nhau, hai người trước mắt thật sự có thế mạnh riêng, thậm chí Godric còn có vẻ cường đại hơn vài phần.
Mỹ thực trước mặt, Godric đương nhiên là quên chuyện tức giận, mà Ariel cũng không so đo, còn chủ động đi thổi lửa, hắn đưa lưng về phía Avis và Helga còn đang ngẩn người, ánh mắt lạnh thấu xương lúc trước bị một loại ôn hòa khác thay thế.
Thế nhưng, chờ đến khi Avis cùng Helga đi tới, biểu tình thiếu niên tóc đen lại khôi phục lại bình thường.
Tác giả có lời muốn nói: Loại tính cách này của Godric thật sự thực hợp với Salazar.
HẾT CHƯƠNG 5.