[Harry Potter Đồng Nhân - Salgod] Chuyện Xưa Ngàn Năm Trước

Chương 1: Gặp Mặt




EDITOR: YURI OZAKI

BETA VÀ SỬA LỖI: AKKI

- o0o-

"Kết hôn?!"

Thanh âm của một thiếu niên kêu lên đầy kinh hách làm mấy con chim nhỏ bay bay ngoài cửa số cũng phải ngừng lại.

"Con không nghe lầm." Một người đàn ông tầm tuổi trung niên hòa ái cười tủm tỉm nói: "Vừa lơ đãng không để ý tới con, con sẽ lại chuồn êm ra ngoài mạo hiểm, lần nào cũng rất khó bắt được con."

"Sư phụ! Con chỉ mới mười lăm tuổi, còn rất trẻ."Thiếu niên trông vô cùng tuấn tú, mái tóc vàng dài qua vai, đôi đồng tử xanh lam tràn ngập thần thái: "Người không thấy còn quá sớm sao?"

"Tuổi này đối với một phù thủy, kết hôn không còn sớm." Người đàn ông nọ sờ đầu thiếu niên, nét già nua hiện rõ trên mặt: "Truyền thừa huyết mạch là trách nhiệm của phù thủy, Godric."

Godric Gryffindor là một cô nhi, khi còn nhỏ lưu lạc ở thế giới Muggle, thời điểm bạo động ma lực suýt bị nhóm Muggle giết chết, sau đó được Alger đi ngang qua cứu giúp, còn thu cậu làm đồ đệ, nói thật, đoạn ký ức kia đã là rất lâu trước đây, không khiến cho Godric sinh ra bóng ma tâm lí gì.

"Mặc dù nói như thế, nhưng bây giờ người bảo con đi đâu tìm vợ?" Godric làm mặt quỷ: "Tìm bậy tìm bạ vớ phải một con quỷ dạ xoa cái thì con chết chắc." Hừ, cậu mới không cần người khác quản mình.

"Còn chưa ra yêu cầu cho con, con nghĩ xem mình thích thế nào, nhờ Rowena giúp con tham khảo." Alger chỉ chỉ ngoài cửa sổ, đình viện, Rowena mười lăm tuổi đang ngồi trên ghế đọc sách, bên cạnh còn có thị nữ Alice đi theo.

Đây là trang viên Alger, Godric làm đồ đệ ở nơi này, mà người còn lại Rowena là người đi du lịch đến làm khách, Rowena là một nữ phù thủy có thực lực không tồi, một năm rưỡi trước, nàng du lịch đến tận đây, cảm thấy hứng thú đối với ma trận được bố trí xung quanh trang viên cùng thư viện ở nơi này liền tạm thời ở lại, nàng đi qua không ít nơi, cũng có không ít bạn bè là phù thủy.

"A, sao con lại không nghĩ ra, đơn giản." Godric cười sáng lạn, phất tay với Alger: "Con làm Rowena gả cho con là xong, dù sao nàng vẫn còn độc thân."

Alger nhìn thân ảnh vui sướng của đồ đệ chạy như bay đi ra ngoài nhún vai, nhỏ giọng nói thầm: "Cô nương kia không tệ, nhưng một chút cũng không thấy thích con."

Nhờ tác dụng của ma pháp, khắp tường của đình viện đình viện đều nở những đóa hoa tươi thắm, Rowena sớm đã đóng sách, đang đọc một bức thư.

"Rowena" Godric tiến đến trước mặt cô gái: "Em gả cho anh được không?" Đi thẳng vào vấn đề là phong cách nói chuyện duy nhất của Godric.

Rowena kinh ngạc ngẩng đầu: "Cậu lại phát bệnh gì ở đây."

"Anh nói thật, anh thích em, em gả cho anh được không?" Godric lại hỏi một lần.

Rowena không đỏ mặt, chỉ nhìn thật sâu vào ánh mắt mang theo chờ mong của thiếu niên: "Tôi cảm thấy cậu không đủ thành khẩn."

"Thành khẩn?" Godric ngồi xếp bằng xuống, nhướn một bên lông mày, cũng không giận: "Anh phải làm sao với Rowena đáng yêu đây mới tính là thành khẩn?"

Rowena thu tin lại, nó kẹp vào trong sách, dừng một chút mới nói: "Nghe nói hướng bắc có một mảnh rừng rậm, gọi là rừng Sương Mù, bên trong có rất nhiều thực vật cùng động vật quý hiếm, trong đó, có một loài hoa ở sâu trong rừng, phía sau thác nước nào đó, gọi là sự chúc phúc của thần mặt trăng, nghe nói có được nó thì bạn lữ sẽ yêu nhau cả đời, sống hạnh phúc bên nhau vĩnh viễn."

Godric trợn to mắt, phạm vi mạo hiểm của cậu rất ít khi qua hướng bắc, không thể tưởng tượng được nơi đó còn có nơi như thế, thật là thú vị: "Anh hiểu, nếu anh mang được loài hoa này về, em sẽ gả cho anh, đúng không?"

Rowena cười khanh khách gật đầu.

"Ngày mai anh sẽ khởi hành ngay." Godric cam đoan, cả người hừng hực quyết tâm: "Trước lúc đó, không cho phép em trốn đi." Cậu chỉ lá thư được kẹp trong sách của Rowena, Rowena vốn đến từ một gia đình phù thủy ở phía nam, cho nên thường xuyên nhận được thư từ người nhà và bạn bè gửi, Godric không hy vọng vợ tương lai của mình bị gọi về.

Rowena bật cười, bình thản nói: "Chỉ là một người bạn ở bên kia bàn luận chút chuyện xảy ra."

"Có chuyện gì xảy ra?" Godric đối với những việc mới mẻ đều rất tò mò.

"Biết gia tộc Slytherin không?" Rowena cũng không dấu diếm.

"Là gia tộc đứng đầu phù thủy hắc ám." Godric qua phía nam chơi hai năm, từng ở trên đường gặp qua một nhóm phù thủy tự xưng là Slytherin, người nào cũng mặc đóng khuôn một bộ áo chùng đen, mặt vô cảm xúc, không khác gì xác sống.

"Hai năm trước, tộc trưởng của bọn họ qua đời, thiếu chủ của họ từ đó kế thừa vị trí gia chủ." Sắc mặt Rowena ngưng đọng: "Tin tức hiện giờ truyền ra ngoài, vị thiếu chủ này đã chính thức gặp mặt tộc trưởng của các đại gia tộc phù thủy khác."

Godric và Alger đều thuộc loại phù thủy phiêu lưu khắp nơi, không quá hiểu bao nhiêu về sự phân bố của các gia tộc phù thủy.

"Tức là, vị thiếu chủ thực sự có sức mạnh rất lớn?" Đầu óc của Godric cũng không phải ngu ngốc, hoàn toàn nghe hiểu được ý tứ.

"Nên nói là tộc trưởng, hắn tên Salazar Slytherin, được mệnh danh là tộc trưởng trẻ nhất từ trước tới nay trong số các tộc trưởng, chỉ mới bằng tuổi chúng ta." Rowena sửa đúng lại cũng không nhịn được cảm khái.

"Mười lăm tuổi?" Godric trợn to mắt, dang hai tay ra: "Thật đáng thương."

"Ừ?" Rowena nhìn Godric.

"Có thể khống chế một đám phù thủy hắc ám âm trầm, đủ để chứng minh Salazar này tuyệt đối là một con quái vật nhỏ còn âm trầm và hung dữ hơn." Godric khoa tay múa chân trên chính mặt mình: "Cả ngày dài mặt, sẽ không cười, ánh mắt vĩnh viễn dưới âm độ, hừ, anh ghét nhất loại người này."

Godric không thích phù thủy hắc ám, vì thuộc tính ma lực của cậu tương đối thiên về phép thuật trắng, còn là vì, những phù thủy hắc ám cậu từng gặp tới nay cơ bản đều không hợp với cậu.

Rowena không biết nên trả lời ra sao, chỉ lặng lẽ thở dài.

"Được, không nói chuyện này nữa, dù sao tốt nhất em nên ở lại, anh bảo đảm sẽ trở về rất nhanh." Lực chú ý của Godric nhanh chóng trở về cuộc mạo hiểm sắp tới, hai mắt cậu sáng lên, chạy như bay về phòng của mình thu dọn đồ đạc.

Một lúc lâu sau, thị nữ bên cạnh Rowena nhỏ giọng gọi: "Tiểu thư?"

Rowena lại thở dài.

"Tiểu thư ghét tên đó sao?" Alice là thị nữ Rowena mang từ nhà tới đây, quý mến nhau như chị em.

"Em thấy hắn thế nào?" Rowena hỏi lại.

"......!Cũng không tệ lắm." Alice nhỏ giọng phát biểu quan điểm, phù thủy hoạt bát lại hào phóng như thế có rất ít.

"Hắn thích ta, cũng thích em." Rowena nhàn nhạt nói.

"A?" Mặc Alice bất ngờ đỏ lên.

"Thích Alger, thích ánh mặt trời, thích thiên nhiên, thích mạo hiểm." Rowena đều đều liệt kê: "Godric thích rất nhiều thứ, Alice, thích không giống với yêu."

"Nhưng......" Alice nói thầm.

"Em không để ý, hắn rõ ràng càng hứng thú với mạo hiểm hơn với ta sao?" Trong lòng Rowena rất rõ ràng.

"Nhưng tiểu thư còn bảo hắn đi hái hoa, nhỡ đâu hắn thực sự hái được......" Alice không nhịn được lo lắng nhìn Rowena.

"Sự chúc phúc của thần mặt trăng, không cách nào rời khỏi thác nước được, hắn không thể mang nó quay về đây." Rowena nói xong, lại mở sách ra đọc lần nữa.

Alice không nói gì, trái lại có chút đồng tình với Godric.

Quay lại Godric, sau khi cậu thu dọn đồ xong liền đứng ngồi không yên, cơ bản không thể đợi tới tận hôm sau, cậu vội vội vàng vàng chạy đến chỗ sư phụ giải thích tình hình, rồi chạy đến đình viện chào tạm biệt Rowena: "Nhìn tâm tình khẩn trương của anh như thế, Rowena yêu dấu chắc chắn rất cảm động đi." Miệng lưỡi Godric trơn tru.

Rowena khẽ mỉm cười, chỉ cho Godric vị trí cụ thể, còn lại không nói gì.

Godric cao hứng vẫy tay, xuất phát.

Đây là khởi đầu của mọi chuyện.

......!

Godric tìm ba ngày mới tìm được rừng Sương Mù, mà khi đó trời đã ngả màu hoàng hôn.

Godric không thấy mệt, ngược lại vô cùng hưng phấn, tò mò không biết bên trong có thứ kì lạ gì, xoa xoa tay, cậu bước vào.

Nơi này y chang cái tên của nó, đâu đâu cũng là sương mù, Godric móc đũa phép ra phòng bị.

Trực giác xác định phương hướng của Godric rất mạnh, cậu có thể dễ dàng phân biệt được mình có đang đi loanh quanh một chỗ hay không, cho nên sương mù vẫn không đủ làm cậu bị lạc.

"Thầm thì......" Tiếng kêu của sinh vật nào đó xuyên qua sương mù truyền tới tai Godric."Nghe qua không giống sinh vật nguy hiểm gì." Godric lý luận, sinh vật càng nguy hiểm càng không phát ra tiếng kêu.

"Coo-" còn đang mải nghĩ ngợi, một bóng đen đã xông tới chỗ Godric, Godric nhanh chóng dùng thần chú khôi giáp ngăn lại, bóng đen ấy lại lóe lên rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Godric chớp mắt, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng dáng vẻ kia, rất giống thỏ? Lỗ tai thật dài, nhưng thỏ có đuôi dài sao? Đuôi của thỏ không thể nào dài như vậy, nói cách khác, là sinh vật huyền bí chưa từng thấy trước đây! Godric giơ đũa phép chuyên chú tìm tòi dấu vết, đây không phải chuyện dễ dàng gì, vì cách sinh vật này di chuyển, hình như là nhảy lên.

Sắc trời tối dần đi, Godric chọn ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, trong túi có ít lương khô, cậu thở dài, không biết con thỏ kia có ăn được không nhỉ? So sánh mà nói, Godric thích ăn thịt hơn là ăn chay.

Bỗng dưng, cái mũi nhạy bén của Godric ngửi được ít hương thơm, có ai đang nướng đồ ăn sao?

Đứng lên, Godric hướng nơi hơi thở như có như không đi tới, càng đi xa, mùi hương càng rõ rệt, quả nhiên trừ cậu ra còn có người khác, Godric dừng chân, suy xét, tóm lại có nên nhìn thử một chút hay thôi?

Vẫn là nhìn thử đi, nếu là một người lập dị, cùng lắm là né xa ra.

Gần, càng gần, Godric có thể thấy được ánh lửa, nhưng cậu vẫn thấy không thấy rõ được người ngồi bên cạnh đống lửa, tận khi hoàn toàn đến gần, Godric mới thấy rõ, người ngồi bên đống lửa là một thiếu niên thanh tú, mái tóc đen ngắn, ngoại hình không tệ, đôi mắt như hai hạt chân trâu chăm chú nhìn cậu.

"A, chào cậu!" Vẻ ngoài của đối phương rất phù hợp với khẩu vị của Godric, cậu liền cười chào hỏi: "Tôi ngửi được mùi hương từ thứ cậu đang nướng, tới đây xem thử."

Trên đống lửa là một cái đùi, không biết của sinh vật gì.

Thiếu niên tóc đen khách khí gật đầu.

Godric tùy ý ngồi trước đống lửa, thòm thèm nhìn thịt nướng, cũng không quên tự giới thiệu: "Tôi tên Godric Gryffindor, là một nhà mạo hiểm."

Thiếu niên tóc đen chỉ cổ họng mình, khẽ lắc đầu.

"Không nói được?" Godric trừng lớn mắt, thật đáng tiếc, vậy mà lại là người câm: "Là nguyên nhân gì gây ra, trình độ độc dược của tôi không tồi, có lẽ sẽ giúp được chút ít." Godric để ý bộ đồ đối phương mặc trên người là áo chùng xanh lục, đồng nghĩa với việc người này cũng là phù thủy, nhờ vậy, một vài thứ dễ nói hơn nhiều.

Thiếu niên tóc đen nâng cằm, lắc đầu, như đang nói mình đã quen.

Sau đó, thiếu niên chỉ thịt nướng, gật đầu với Godric.

"Cậu mời tôi ăn sao?" Godric thích người hào phóng, thiếu niên này tuy rất dễ ngượng, nhưng vẫn đủ hào phóng, cậu thích: "Vậy tôi cũng không khách khí, cảm ơn!"Godric cầm dao nhỏ cắt thịt giống như chủ nhân, vừa ăn còn đưa một ít cho thiếu niên đối diện: "Tay nghề của cậu thật tốt."

Đâu chỉ dừng ở mức không tồi, đây chính là mỹ vị.

"Đúng rồi, cậu làm gì ở chỗ này?" Ăn uống no đủ thập phần vừa lòng, Godric hỏi.

Thiếu niên tóc đen thiếu niên lấy ra một bản đồ, chỉ chỉ.

Godric thò lại gần, đây là bản đồ của khu rừng này đi? Hóa ra thằng nhóc này cũng có việc tới đây, địa điểm được chỉ, hình như ở ngay cạnh thác nước: "Cậu muốn đi chỗ nào hả."

Thiếu niên tóc đen gật đầu.

Godric cân nhắc, cậu rất tự tin với bản lĩnh của mình, trình độ của thiếu niên này thế nào thì chưa biết, tóm lại cứ đi cùng nhau, có việc gì còn có thể giúp đỡ đối phương, dù sao người này cũng đã đãi cậu một bữa no nê còn gì: "Chúng ta đi cùng nhau đi, tôi cũng tới chỗ đó."

Thiếu niên tóc đen ngẩn người, lát sau lại gật đầu.

"Dù gì cậu cũng phải có tên chứ." Godric bĩu môi.

Thiếu niên tóc đen gật đầu, xong lại lắc đầu, bộ dáng vô cùng do dự.

Không phải là thật sự không có tên đi, Godric cân nhắc, thật đáng thương, vì thế lập tức nói: "Gọi bằng Ariel được không? Tên này nghe khá ổn."

Ánh lửa nhấp nháy, làm khó thấy rõ được biểu cảm trên mặt thiếu niên tóc đen, lúc lâu sau, hắn gật đầu.

Godric muốn nuôi một con rồng trong tương lai, thậm chí còn chuẩn bị tên là Ariel, giờ lại dùng trước cho một thiếu niên xa lạ.

"Hiện tại chúng ta nên nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tiếp tục đi." Godric lười biếng duỗi eo, dựa cả người vào gốc cây cổ thụ cạnh đó liền đi vào giấc mộng đẹp.

Thiếu niên tóc đen nghiêng đầu nhìn Godric, chớp mắt, đột ngột cúi đầu bật cười, lại lắc đầu, đem toàn bộ lực chú ý đều quay lại đống lửa, hắn không buồn ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: CP tất nhiên là Salazar và Godric.

HẾT CHƯƠNG 1.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.