Hạo Vương Gia

Chương 57: Chương 57: Công phá thành




Chương 57: Công phá thành

**********

Hai tháng sau...

Núi Hàm Ngự- Diệp Kỳ quốc

Giữa trưa hè nắng gắt, rừng cây xao động theo gió, từ xa vang vọng tiếng người.

"nhanh lên! nhanh lên"

"chưa ăn cơm sao"

"đi nhanh lên"

Một đoàn ngựa xe trên dưới cả vạn người, đang rầm rộ đi tới, giáo gươm vô số, hoàng kỳ phất phơ bay lượn, ba chữ Diệp Kỳ quốc rất chói mắt.

"Cộp! ..cộp..!!"

Một con ngựa từ xa chạy tới, gió cuốn mịt mù.

"Hí..í...!!!"

Sau một tràng dài tiếng ngựa hí, tên binh sĩ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cung kính hành lễ.

"bẩm báo tướng quân! cây cầu phía trước bị gãy không thể nào sang sông"

"Cầu gãy.." đại tướng quân có chút sửng sốt, chòm người nhìn về phía trước.

"tướng quân bây giờ tính sao" người bên cạnh nóng lòng lên tiếng.

Đại tướng quân vẽ mặt trầm ngâm, sau một hồi đắn đo tính toán, cuối cùng đã ra quyết định.

"Mọi người! tất cả quay ngựa lại, chúng ta sẽ vòng qua núi" đại tướng quân lời nói dõng dạt lớn tiếng.

Khi lão giơ tay ra lệnh cho đám binh sĩ phía sau, lại có một tiểu tướng trẻ tuổi bước ra.

"Tướng quân! bây giờ quay lại lộ trình sẽ trễ mất mấy ngày"

Đại tướng quân nắm chặt dây cương, vẽ mặt tự tin quả quyết. Lão hiểu rõ vị tiểu huynh đệ này là muốn ám chỉ điều gì.

"không cần lo, ta vừa nhận được bồ câu đưa tin, ba ngày nữa quân của Lăng Thiên quốc mới tới Sa Tử trấn, cho dù đi đường vòng chúng ta vẫn sẽ đến đó trước họ"

"zá..á.. ! xuất phát" Đại tướng thúc mạnh vào mông ngựa, phi nhân dẫn đầu.

"cộp..!! cộp..!!"

Đám người phía sau cũng nhanh chống đuổi theo sau.

..............

Bên kia cây cầu.

Một đám binh sĩ thấp thoáng ẩn hiện, sau khi đoàn quân của Diệp kỳ quốc biến mất thì họ từ từ đi ra.

"tướng quân! bọn họ đã trúng kế" tên binh sĩ bên cạnh mỉm cười nhìn mỹ nam tử.

Đoan Mộc Thành vuốt ve con bồ câu lông vũ trắng muốt trên tay, mỉm cười lên tiếng:

"Tất cả phải trong cậy vào mày"

"Vèo..!!"

Chú bồ câu nhỏ tung cánh bay lượn trên bầu trời, còn việc nó sẽ đi đâu thì chỉ có Đoan Mộc Thành hiểu rõ.

.........

Một canh giờ trôi qua...

"sao lại nóng đến vậy"đại tướng quân mồ hôi nhễ nhãi khó chịu lên tiếng.

"ngươi có cảm thấy nóng không" lão quay sang hỏi người bên cạnh.

"đúng vậy! Càng lúc càng nóng"

Đoàn quân của Diệp Kỳ quốc đã qua núi được một canh giờ, nắng trời càng gay gắt, mồ hôi thấm ướt áo , người nào cũng mệt mỏi uể oải, trong khi đó trên người còn khoác thêm bộ giáp sắt nặng cả chục cân. Trong lúc sức phòng bị của họ đang ở mức thấp nhất.

Bất ngờ...

"có nghe gì không" ngươi nọ quay sang hỏi người kia

"nghe cái gì" Người kia vô tâm không để ý nên hỏi lại.

Người nọ không chỉ nghe thấy, mà còn...

"mọi người nhìn kìa" Hắn kinh ngạc chỉ tay lên trời.

Mọi người đều ngẩn đầu nhìn theo, xen lẫn những tia nắng chói mắt là những thứ có hình thù kì quái và những âm thanh.

"Bùm..!!"

"bùm..!!"

Khi họ nhận ra đó là thứ gì thì đã không còn kịp chống đở, một trận mưa đạn từ trên trời rơi xuống.

"có mai phục..có mai phục"

"mọi người cẩn thận"

"bùm..! bùm..!!"

Đạn pháo ném tán loạn và khói bay mịt mờ, không thể nào phân biệt được phương hướng, khi màn khói dày đặc qua đi thì binh lính Diệp Kỳ quốc như cá nằm trong chậu.

Tất cả đều bị bao vây.

***************

Đại điện- Lăng Thiên quốc.

Bầu không khí căng thẳng, nặng nề và sặc mùi "chiến tranh" giữa những cựu đại thần. Đây là cảnh tượng thường hay thấy nhất mỗi khi thượng triều, không có gì lạ, chỉ tội cho vị hoàng đế kia mà thôi.

"hoàng thượng! xin người cho quyết định, lũ lụt ở Lan Châu, người dân cần được cứu tế" Chủ quản Công bộ La đại nhân lên tiếng.

Lăng Thiên Thần cầm tờ tấu chương lên nghiền ngẫm hồi lâu, nhìn những con số thống kê chi chít trên bản tấu chương mà đau cả đầu.

"con số mà Lã đại nhân đưa ra là quá nhiều, hoàng thượng cần phải suy nghĩ" Chủ quản quốc khố Lương đại nhân lên tiếng

La đại nhân quay sang sần sộ nhìn Lương đại nhân vừa nói xong.

"ông có biết lũ lụt ở Lan Châu bao nhiêu người thiệt mạng, bao nhiêu ngôi nhà bị hủy, lương thực thiếu thốn"

"Lã đại nhân! chiến sự ở Diệp Kỳ quốc đã tiêu tốn hết bao nhiêu ngân lượng của triều đình, quốc khổ đã không còn dư giả" Chủ quản hình bộ Tần đại nhân lên tiếng.

"không cứu trợ, chẳng lẽ để người dân Lan Châu chết đói" La đại nhân tiếp tục lên tiếng.

"Hoàng thượng! người dân cần no bụng, nhưng tướng sĩ ngoài biên ải cũng cần ăn cơm, không có sức làm sao đánh giặc, không thể cắt giảm quân phí của họ" Chủ quản Binh bộ Đoan Mộc đại nhân lên tiếng.

Lăng Thiên thần nhìn đám đại thần tranh luận ta sống ngươi chết, mà đau đầu nhức óc. Dân chúng cần lương thực, binh sĩ cũng cần lương thực. Nhưng năm nay lại sảy ra hạn hán, cho nên thứ thiếu hụt nhất vẫn chính là lương thực.

Đang lúc gây cấn...

"cộp..!! cộp..!!"

"cấp báo...cấp báo...!!!!"

Tiếng le hét inh ỏi cách cả dặm, từ ngoài cổng thành vang vào đại điện, khiến mọi người không khỏi phân tâm.

"tham kiến hoàng thượng! Ngạn Tử thành quân ta toàn thắng" tên binh lính người dính đầy bụi đường, vẽ mặt hớn hở cấp báo..

"Ồ..Ồ..!!"

Cả đại điện như bừng tĩnh xôn xao nhìn nhau, cũng ngay lúc này từ phía sau lại có tiếng người chạy vào.

"báo... báo..!!"

"Khải tấu hoàng thượng! Hạo vương vừa tiến vào thành Hàm Tử"

"ha..!! ha..! tên nhóc Thiên Hàn này, thật không làm cho trẫm thất vọng"

"chúc mừng hoàng thượng"

"chúc mừng hoàng thượng"

Không chỉ Lăng Thiên Thần mà tất cả văn võ bá quan trong triều đều phấn khích, vui cười hớn hở.

"Hạo vương thật giỏi" La đại nhân lên tiếng

"trong hai tháng có thể tấn công được năm thành trì của Diệp Kỳ quốc, chỉ có thể là Hạo vương" Lương đại nhân lên tiếng

"đúng vậy, quân Diệp Kỳ lần này thảm thật rồi"

"ha..! ha..!!"

Mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi, đều chỉ xoay quanh vấn đề của Hạo vương, không ai còn nhớ đến buổi thượng triều sáng nay họ đang tranh cãi vấn đề gì.

Nưa canh giờ sau..

Các đại thần đều vui vẽ ra về, vẫn còn cười nói rơm rã.

"lần này Hạo vương thắng trận trở về, Lăng Thiên quốc sẽ có sự thay đổi lớn" Hình bộ Từ đại nhân ra vẽ trầm tư

"ý ngài là..." Lễ bộ Ngô đại nhân nghi ngờ hỏi lại

"hoàng thượng từ lâu đã có ý tái lập Hạo vương làm thái tử, điều này ta và các người đều hiểu rõ" Công bộ La đại nhân lên tiếng, nhìn những đại thần xung quanh.

"Hạo vương liên tiếp lập công, sẽ không có gì thay đổi được quyết định lần này của hoàng thượng"

Các đại thần nhìn nhau mỉm cười rồi xoay người bỏ đi, không hay biết sau lưng họ hiện có một đôi mắt sắt bén quan sát họ.

"Vương gia! Chuyện sắc lập thái tử"

"về phủ rồi nói"

Lăng Thiên Phong giận dữ xoay người bỏ đi

****************

Cùng thời điểm đó ở một nơi cách xa ngàn dặm cũng đang xảy ra một rất chuyện rất ly kì.

Một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành người người ngưỡng mộ, nhưng chỉ sau một đêm đã trở thành "quái vật", đại phu lại không tìm ra được nguyên nhân căn bệnh, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nơi đó chính là...

Hoàng cung- Mạc Y quốc.

"cộp..! cộp..!!"

Bên ngoài người người tấp nập, nô tài thì ra vào liên tục, cung tần quý phi thì bu đông ở cửa, xầm xì to nhỏ.

Trong phòng

Không khí như lắng động, mọi người hồi hộp chờ đợi, không có bất âm thanh ồn ào náo nhiệt, mọi ánh mắt đều tập trung hết trên giường.

"Cạch..!!" lão ngự y thở dài đứng dậy

Mọi người phong phòng đều dõi theo từng nhất cữ nhất động của ngự y, chờ đợi kết quả "phán quyết" từ lão.

"Thái y ! mặt của Linh nhi có thể chữ a lành...đúng không" Tần quý phi vẽ mặt hoang mang đầm đìa nước mắt, lời nói như nghẹn ngang.

"..." Thái y nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Tần quý phi không biết làm sao để mở miệng, quay sang nhìn Mạc Huệ Đình.

"Hoàng thượng! thứ lỗi cho thần bất tài, không thể khôi phục khuôn mặt ban đầu cho nhị công chúa" ngự y vẽ mặt khổ não, hổ thẹn cúi đầu.

Lão vừa dứt lời thì...

"Rầm..!!"

"nương nương, nương nương" đám nô tài hoảng sợ kêu gào.

Tần quý phi nghe xong liền ngất ngay tại chổ, mọi người trong phòng đều chạy đến vây chặt lấy bà ta, người nâng kẻ đở.

"mau! đưa Tần quý phi về tẩm cung" Mạc Huệ Đình hốt hoảng nhìn Tần quý phi bất tỉnh nhân sự.

"dạ..dạ.. hoàng thượng.." Từ công công cũng bị làm cho lúng túng, tay chân cuống cuồng, sau đó gấp rút phân phó đám nô tài bên cạnh.

"cộp..! cộp..!!"

Sau màn rầm rộ vừa rồi , Tần quý phi nhanh chóng được đưa ra trờ lại tẩm cung của bà ta, và mọi thứ đều trở về trạng thái yên lặng ban đầu.

Vũ Văn Kiên lúc này mới đi đến cạnh giường, ánh mắt ghẻ lạnh cùng chán ghét.

Thứ hắn muốn thú là một đại mỹ nhân da mặt nhẳn nhụi, chứ không phải là "quỷ dạ xoa" không giống hình người đang nằm trên giường kia.

Mỹ nhân xinh đẹp ngày nào vẫn bất động trên giường, khuôn mặt xanh xao trắng bệch, hiện rõ từng tơ máu và mụn bọng nước đầy rẫy trên mặt, khiến người nhìn khiếp sợ. Hắn nhìn những mụn bọc đang vỡ ra, thì chỉ muốn buồn nôn.

"thập hoàng tử ! người bị sao vậy " tên thuộc hạ bên cạnh vội chạy đến đở hắn đứng dậy, quan tâm lên tiếng.

Mạc Huệ Đình lướt nhìn Vũ Văn Kiênđang nôn đến chết đi sống lại kia, mà khó chịu vô cùng.

"khanh thật sự đã hết cách" Mạc Huệ Đình quay sang nhìn ngự y cung đình.

"thần có thể chửa lành vết thương cho nhị công chúa, nhưng còn sẹo trên mặt thì..." Ngự y lắc đầu bất lực nhìn Mạc Huệ Đình, không biết làm sao để nói tiếp.

"sẹo..khuôn mặt nhiều mụn nước như vậy, thì bao nhiêu sẹo cho đủ.."

Vũ Văn Kiên nghe xong càng suy sụp, hắn cần binh lực của Mạc Kỳ quốc để củng cố ngôi vị thái tử. Cho dù làm được hoàng đế nhưng để một quỷ dạ xoa làm hoàng hậu, thì mặt mũi Vũ Văn Kiên hắn để đâu, chắc chắn sẽ trở thành một trò cười cho thiên hạ.

"Hoàng thượng! bây giờ việc quan trọng cần phải chữ a khỏi bệnh cho công chúa, nên ta nghĩ... hôn sự giữa ta và công chúa có thể sẽ hoản lại, chờ sau khi công chúa lành bệnh sẽ tính tiếp"

Vũ Văn Kiên cũng rất lo lắng, dù sao người mà hắn muốn "thoái hôn" thân phận không phải tầm thường. Lời nói tuy dễ nghe nhưng nhìn thái độ và hành động của hắn đủ biết hắn muốn gì.

"không cần hoãn nữa"

"hoàng thượng ! người có ý gì"

Vũ Văn Kiên bị dọa bởi vì nụ cười "thân thiện" này của Mạc Huệ Đình, không lẽ bắt hắn thú con quái vật này ngay bây giờ chứ.

"hôn sự này trẫm hủy bỏ"

Lời nói của Mạc Huệ Đình dõng dạc vang dội như tiếng sấm.

Mọi người trong phòng đều đứng hình, nhìn Mạc Huệ Đình "hoàng thượng vừa nói gì..hủy hôn"

Vũ Văn Kiên không nghĩ mọi chuyện lại có thể dễ dàng đến như vậy, còn tính sao khi trì hoãn hôn sự, sẽ tìm ra một cái cớ gì đó để hủy bỏ hôn sự .

"Vậy..." Vũ Văn Kiên nhếch miệng cười không che đậy được nổi vui mừng.

"Bích Lăng quốc còn việc cần bổn hoàng tử về giải quyết, xin cáo từ trước"

"không tiễn.." Mạc Huệ Đình lạnh lùng tiễn khách.

Dù biết Vũ Văn Kiên không phải là hạng quân tử , nhưng không nghỉ hắn lại lật lộng đến mức này, ba lần bảy lượt hối thúc hôn sự, nhưng khi Linh nhi vừa xảy ra chuyện, hắn lại nhanh chống cắt đứt quan hệ.

Vũ Văn Kiên lập tức xoay người đi thẳng ra cửa, không một chút lưu luyến nhìn lại, đúng lúc Phong Thành xuất hiện.

"cộp..! cộp..!"

Phong Thành hoang mang hốt hoảng, gấp rút chạy đến trước mặt Mạc Huệ Đình.

"hoàng thượng! chiến sự ở Mạc Bắc có biến, các vị đại thần đang đợi người ở điện Kim Loan"

Mạc Huệ Đình sửng sốt nhìn Phong Thành, bộ dáng gấp gáp:"bọn người này cũng thật biết chọn thời cơ..theo trẫm tới đại điện"

Mạc Huệ Đình phất tay áo xoay người bỏ đi, nhưng khi ra tới cửa bất ngờ dừng lại hỏi Phong Thành:

"Thần vương đã biết tin này chưa"

"nô tài đã cho người đi báo, nhưng Thần vương không có trong phủ" Phong Thành rụt rè lên tiếng.

"lập tức cho người tìm hắn về đây" Mạc Huệ Đình tức giận quát tháo .

"thật không biết tên nhóc này, gần đây làm gì, luôn không thấy mặt hắn đâu"

"dạ hoàng thương.."

"cộp..! cộp..!"

Mạc Huệ Đình rời đi, mọi người cũng không còn lý do gì để mà ở lại, bỏ mặt cho lão ngự y già cùng nàng công chúa xấu số kia.

Lão ngự y đang đứng cạnh cửa, sau khi xem xét kỹ lưỡng bên ngoài không còn ai, thì liền đóng cửa lại, bộ dáng lén lút mờ ám.

Lão ngự y đi đến bên cạnh giường của Mạc Thánh Linh, hai tay chấp lại, khúm núm cúi đầu.

"công chúa! mọi người đi rồi, bây giờ người có thể ngồi dậy"

Từng khắc giây trôi qua, lão ngự y vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, nhưng người trên giường vẫn bất động.

"két..t..tt!" cách cửa một lần nửa mở ra, lão ngư y giựt mình, tim muốn rớt ra ngoài.

"công chúa! thuốc đã nấu xong"

Cũng rất may người đi vào là Xuân Mai , trên tay cầm một chén thuốc nóng hổi đặt lên bàn, lão ngự y mới thở vào nhẹ nhõm.

"để xuống đi" âm thanh trong trẽo như tiếng nhạc.

Mạc Thánh Linh bật người ngồi dậy, uyển chuyển đi đến bàn, khi nàng chuẩn bị cầm chén thuốc lên uống.

"công chúa! nếu người còn uống nó thì vết thương sẽ càng nặng hơn, muốn trị lành sẹo phải mất rất lâu" Lão ngự y nhìn chén thuốc bốc khói trên bàn, mà ra đắn đo lưỡng lự.

Lão chưa từng làm nữ nhân nhưng vẫn hiểu rõ, khuôn mặt đối với nữ nhân là thứ quý giá vô cùng, nhưng công chúa lại đem ra đánh liều, cho dù không muốn gả cho Thập hoàng tử, cũng không cần hi sinh quá lớn, trị lành sẹo cũng mất mấy năm, tuổi xuân qua rồi thì ai còn muốn lấy công chúa.

"ta hiểu rồi, ngươi có thể ra ngoài" Mạc Thánh Linh mỉm cười đáp lại sự quan tâm của lão ngự y.

"dạ công chúa" lão ngự y lắc đầu rời đi.

"két..t.!!!"

Sau khi lão ngự y rời đi, Mạc Thánh Linh lại tiếp tục cầm chén thuốc lên.

"công chúa! người vẫn tiếp tục uống" Xuân Mai khó hiểu lên tiếng.

"lời của thái y, không phải người vừa nói đã hiểu, sao lại còn uống"

Nhưng chén thuốc đã được Mạc Thánh Linh uống sạch.

"Người hi sinh như vậy, có đáng không...Hạo vương hắn cũng không hề biết"

Nàng không xem đây là sự hi sinh, thứ nàng thích luôn phải giành cho kì được, thứ nàng không muốn thì ai cũng không thay đổi được quyết định của nàng.

Vũ Văn Kiên chính là điển hình, để không phải gả cho hắn ngay bản thân nàng cũng có đem ra đánh cược. Đó là tính cách của Mạc Thánh Linh Nàng.

***************

Cách kinh thành Mạc y quốc 500 dặm..

Tại một làng chài nhỏ.

"cộp..! cộp..!"

Một đám binh sĩ triều đình cưỡi ngựa như bay, khí thế bừng bừng.

"hí..í..!!"

Mỹ nam tử ngũ quan tinh sảo, ánh mắt sắt bén đão nhìn mọi người dân trong làng.

"có từng gặp qua người này không "

Binh sĩ lần lượt nhảy xuống ngựa, tay cầm lấy bức họa mỹ nhân, tra hỏi từng người một.

"không gặp"

"không gặp"

Hết người này đến người khác đều lắc đầu lia lịa, lần đầu tiên thấy trong làng có nhiều quan binh đến như vậy, tay chân họ đã rụng rời, mặc dù mỹ nhân trong bức họa có vài phần quen mặt nhưng họ lại không thể suy nghĩ được gì.

"có gặp người này không"

Một tiểu huynh đệ đang vui vẽ cười nói với người xung, bất ngờ bị chặn lại, ngẩn mặt lên nhìn mỹ nhân trong hình mà hồn phách lên mây, vì...

Mỹ nhân trong bức họa với hắn vô cùng quen mặt.

Lướt nhìn qua mỹ nam tử đang cưỡ i bạch mã kia, mà hai chân không thể nào đứng yên được.

Mỹ nam tử đang ngồi trên lưng tuấn mã kia, ánh mắt bổng dưng lại dừng trên nguòi vị tiểu huynh đệ nọ, hại hắn sợ đến xanh mặt, lập tức cúi gầm mặt xuống tránh đi ánh mắt của mỹ nam tử.

"có gặp qua người này không" Tên quan binh một lần nửa hỏi lại

"không..không gặp" tiểu huynh đệ đưa tay ra lắc lịa lịa, còn mặt thì gục sát đất.

Tên quan binh khó chịu đẩy tiểu huynh đệ ra, nhìn bộ dáng si ngốc của tiểu huynh đệ càng làm hắn thêm cáu kỉnh, lớn tiếng xua đuổi.

"đi...đi"

Tiểu huynh đệ thở phào, vừa xoay người đi thì..

"đứng lại đó"

Lạc Tư Doanh lạnh lùng lên tiếng, từ từ cưỡi ngựa đến gần, ánh mắt lại dán chặt trên đôi tay nhỏ nhắn của tiểu huynh đệ kia.

"Một nam nhân tại sao bàn tay lại trắng mịn như vậy, không phải rất kỳ lạ"

"ngẩn mặt lênj" Lạc Tư Doanh lại tiếp tục ra lệnh.

Tiểu huynh đại tay chân rụng rời, không biết có nghe hiểu hay không mà cúi đầu lại càng thấp hơn, hai chân rụt rịch lùi ra sau. Càng lùi càng xa.

Lạc Tư Doanh có chút không kiên nhẫn, chuẩn bị nhảy xuống ngựa thì...

"cộp..! cộp..!! Âm thanh vang dội, bụi mờ tán loạn.

Mọi người đều quay lưng lại nhìn kể cả Lạc Tư Doanh. Một con ngựa khác đang phi thẳng tới.

"vương gia! bọn phản tặc ở Mạc Bắc lại tiếp tục gây rối, hoàng thượng triệu người hồi cung gấp" tên nô tài gấp rút lên tiếng.

Mâu quang nhếch lên Lạc Tư Doanh, mỉm cười âm hiểm:

"bọn người này đúng là không biết sống chết, đáng lý ra ngay từ đầu bổn vương không nên tha cho họ"

"..." Khi Lạc Tư Doanh quay người lại thì đã không thấy tiểu huynh đệ khi nãy đâu, hắn ngó tìm kiếm trong đám người.

"vương gia! không nên để hoàng thượng đợi" tên nô tài lên tiếng hối thúc.

Lạc Tư Doanh không hiểu hắn đắn đo chuyện gì, chỉ cảm thấy có gì đó không yên, giống như sắp đánh mất thứ quan trọng, chỉ cần hắn rời đi, thì thứ đó sẽ vĩnh viễn biến mất.

"vương gia! người còn chờ đợi gì nữa"

Trước sự hối thúc của mọi người, hắn đành thúc ngựa đi nhanh.

"zá..!! zá..!!"

Đám quan binh lần lượt rút quân, đến cũng như đi đều giống như một trận cuồng phong không để lại một chút dấu vết.

Từ phía sau đám đông, tiểu huynh đệ kia mới từ từ ló đầu ra, chỉ là, bất ngờ...

"ụa..ụa..!!"

Mạc Tuệ Tâm nôn sống nôn chết, không hiểu gần đây nàng bị gì, thường hay muốn.

"buồn nôn"

Mạc Tuệ Tâm sửng sốt lại hoang mang khi nghĩ đến nguyệt sự gần đây của nàng. Nàng ngẩn đầu nhìn trời cao, nươc mắt lại muốn trào dâng.

"ông trời ! ông đừng hù ta chứ"

***************

Hai ngày sau

Giữa trưa hè nắng gắt, khí trời oi bức và không một cơn gió thổi qua.

Mọi người chỉ khát khao một chén nước nhỏ, nhưng bây giờ đó trở thành một điều sa xỉ không thể nào với tới.

Binh sĩ gác trên tường thành mồ hôi chảy như suối, không chỉ miệng khô mà cả người họ đều không còn giọt nước, vậy mà...

Dưới cổng thành

"ha..! ha..!"

"thật quá đã"

Hành động đầy khiêu khích, mấy chục thùng gỗ chứa đầy nước, được xếp dài dưới cổng thành, nhưng không phải để uống , mà là để...

"ào..ào..!!"

"thật mát "

Từng gáo nước một, đổ xuống xối xả trên người binh lính dưới thành, thùng này vừa hết thì thùng khác lại được đẩy đến.

Cả một đoàn quân đang tắm tập thể.

"ê...ê..! Có muốn không"

"xuống đây đi ! Nước rất mát"

"muốn uống, thì mau mở cổng thành"

"ha..ha..!! mở cửa thành đi"

"ha..ha..!! mở cửa thành đi"

Cả đám binh lính bên dưới nhìn lên tường cao hò reo inh ỏi, cười nói vui vẽ, cố ý chọc tức binh sĩ trên thành kia.

Trên thành cao

"cộp..!! cộp..!!"

Một vị tướng quân giáp phục oai vệ, dáng vẽ cao lớn từ trong đi ra, nhìn xuống bên dưới thành, "quân mình" thì vật vã la liệt, còn "quân giặc" vui cười náo nhiệt, mà chao mày nhăn nhó.

"quân tiếp viện khi nào tới" Tướng trấn thủ thành quay sang nhìn tên binh sĩ bên cạnh.

"năm ngày nữa"

"năm ngày, tên khốn đó có biết hành quân không đây, Sa Tử trấn bị vây hãm suốt 10 ngày, hắn lại chưa tới" Tướng trấn thủ thành tức giận mắng chửi.

Trong lúc này...

"cộp..! cộp..!"

Một tên binh sĩ gấp lúc chạy lên thành, vẽ mặt hoảng loạn vô cùng.

"tướng quân! có chuyện lớn rồi, dân chúng họ...người mau xuống xem đi"

.............

Bên dưới trấn Sa Tử

"ầm..ầm!

"mở cổng thành ra"

"ầm..ầm..!!"

"chúng tôi muốn uống nước"

"cho chúng tôi ra ngoài"

Cảnh tượng vô cùng náo loạn, dân chúng cả trấn Sa Tử đều kéo ra cổng thành, mặt mày dữ tợn, la hét ầm ĩ , còn lấp áp cả đám quan binh.

Đám quan binh gác thành liên tục bị họ đẩy lùi, chỉ có thể cố sức cản lại nhưng xem ra đã không trụ được nữa.

Cánh cửa thành sắp bị họ phá tung...

"ngừng lại! các người muốn tạo phản" Tướng trấn thành nhìn thấy cảnh tượng vô củng tức giận, hắn chen vao giữa đám đông.

"Trấn Sa Tử đã ba ngày không có nước, chúng tôi cần phải uống nước" tiểu huynh đệ cầm đầu lên tiếng, kích động người xung quanh..

"thả chúng tôi ra"

"thả chúng tôi ra"

Cả đám người thi nhau kêu gào, tràn quan người vị tướng quân khi nãy, đạp đổ cổng thành.

"im lặng hết" Tướng giữ thành đưa tay lên, lớn tiếng cắt ngang.

"mở cổng thành cho quân Lăng Thiên quốc tràn vào, các ngươi muốn tự tìm đường chết" lão tức giận đến xanh mặt, quát tháo mọi người

Nhưng lại có người thật sự không sợ chết..

"không bị quân Lăng Thiên quốc chém chết thì cũng chết vì khát, trước sau đều là chết, tại sao trước lúc chết không uống nước cho thỏa thích, phải không mọi người" tiểu huynh đệ quay sang nhìn dân chúng Sa Tử trấn tiếp tục kích động họ.

Mọi người cũng bị lây bởi sự "nhiệt tình" này của vị tiểu huynh đệ.

"phải đó, cho chúng tôi ra" Người nọ kêu gào

"cho chúng tôi ra ngoài" người kia đẩy cửa.

Giữa lúc này.

"ầm..m..!!"

Đại tướng quân giơ cao thanh đao đập mạnh vào cổng thành, âm thanh vang dội, mọi người giựt mình hoảng sợ, ngừng luôn động tác, và tất cả đều hướng mắt nhìn lão.

"quân tiếp viện sắp tới, bây giờ các ngươi ra ngoài sẽ bị quân Lăng Thiên quốc giết chết, hãy suy nghĩ kỹ, mọi người thật muốn chết sao" đại tướng quân tức giận lớn tiếng quát tháo.

"quân tiếp viện.." mọi người nhìn nhau

"có thật sẽ có quân tiếp viện"

Dân chúng bắt đầu dao động, sự cương quyết lúc nãy đang có dấu hiệu lung lay. Đại tướng quân tiếp tục lên tiếng, để củng cố thêm lòng tin cho mọi người.

" Mọi người hãy nghe ta, chỉ cần viện binh đến, chúng ta sẽ có nước, mọi người không cần phải hi sinh oan uổng"

Nhưng lại có kẻ ngồi không yên, không chỉ muốn gây rối, mà cố tình chống lại vị tướng quân này.

"mọi người đừng tin lời hắn, quân tiếp viện đang bị vây ở núi Hàm Ngự, vốn không thể nào đến giãi vây cho chúng ta" Tiểu huynh đệ lớn tiếng hô to.

"cái gì.."

"sao lại như vậy, có thật không"

Tiểu huynh đệ vừa dứt lời thì mọi người đều xôn xao ầm ỉ, vị tướng quân nheo mắt nhìn vị tiểu huynh đệ kia, càng lúc lão càng không thích tên này.

"mà tên nhóc từ đâu đến, tại sao trước giờ lão chưa hề nhìn thấy"

Trong lúc vị tướng quân còn miên mang suy nghĩ, thì trong nháy mắt cổng thành đã bị người đẩy ra.

"mọi người cứ yên tâm, Hạo vương là người hiền đức hắn sẽ không giết chúng ta, nếu ai muốn đợi quân tiếp viện đến thì cứ ở lại, còn ta sẽ không ngồi đây chờ chết" tiểu huynh đệ lại tiếp tục lên tiếng xúi giục.

"ầm..ầm..!!! mau mở cổng thành, ta muốn ra ngoài" huynh đệ kêu gào đập cửa.

Nam phụ lão ấu nhìn thấy sự nhiệt tình của vị tiểu huynh đệ, rồi cũng bị lây nhiễm, lao vào nhập cuộc.

"ầm..ầm..!!!"

"cho chúng tôi ra"

"mau mở cổng thành, chúng tôi muốn ra ngoài"

"ầm..ầm..!!"

Dân chúng như thái sơn áp đảo, người chen kẻ đẩy, khí thế như vũ bảo không gì có thể cản lại được, cánh cửa mở ra chỉ là vấn đề thời gian.

"Két...t...t...!!!"

Cổng thành dần được mở ra, phía trước cát trắng mịt mù, dù trước mặt là thiên binh vạn mã khôi giáp nghiêm trang, nhưng dân chúng trấn Sa Tử lại không hề nao núng. Lao thẳng về trước, trong mắt họ chỉ có thể nhìn thấy một thứ duy nhất mà thôi.

"nước.."

"nước của ta"

"ta muốn uống nước"

Mọi người kêu gào, thi nhau chạy đến mấy thùng gỗ to lớn phía trước, mà xô đẩy chen lấn nhau để được uống nước.

Nước chảy dài trên miệng, xuống cổ rồi ướt luôn cả áo, có người còn hụp mặt vào thùng gỗ, hì hục uống.

"ực ực..!!"

"ực..ực!

Từ trên thành cao.

Binh sĩ gác thanh nhìn thấy cảnh tượng đầy cám dỗ bên dưới không ngừng nuốt nước bọt, càng nhìn càng không thể cưỡng lại cơn khát, sau môt hồi lưỡng lự.

"Cạch..!!!"

Tên binh sĩ ném cây thương xuống đất, quên cả nhiệm vụ cao cả, chạy như bay xuống thành, hòa vào đám dân chúng bên ngoài.

"Cạch..!" tên binh sĩ thứ hai nối bước người đi trước, ném luôn vũ khí, chạy theo phía sau.

"Cạch..! cạch...!!

Lần lượt tất cả binh sĩ gác thành đều ném hết vũ khí, rũ nhau kéo xuống thành.

"đợi ta với"

"đợi ta với..!!"

Địch chưa đánh tới nơi, mà binh sĩ đã hạ vũ khí, thì một mình lão biết phải làm sao đây, lần đâu tiên trong cuộc đời làm tướng lão mới nhìn thấy cảnh tượng này.

Từ xa gió cát tung bay, bụi mờ tứ phía, lão tướng quân nhìn thôi chỉ biết lắc đầu, chỉ có thể là tránh ra một bên nhường đường cho đoàn quân tiến vào.

"cộp..!! cộp..!!"

"mọi người vào thành thôi"

"cộp..!! cộp..!!"

Ngựa phi tứ phía, quân của Lăng Thiên quốc tràn vào như thác lũ. Cờ hiệu Lăng Thiên quốc nhanh chóng được treo lên trên cổng thành Sa Tử trấn, phất phơ trong gió.

Giữa lúc này...

Một mình tiểu huynh đệ, vượt qua đoàn quân hiên ngang đi vào lều giặc như chổ không người, trong khi ba quân đang reo rèo lũ lượt tiến công.

"ha..ha..!!"

Tiếng cười nói vui vẽ từ trong lều vọng ra, khiến người nào đó nghe thấy càng thêm khó chịu.

"vèo..!!"

Chiếc lều được vén lên.Thức ăn ngon, rượu thơm tràn ngập trên bàn, người người vui say cười nói, nào ai nhớ đến người mất tích nhiều ngày, đang đứng bên ngoài kia, thật là đau lòng.

"các người thật không có lương tâm, ba ngày nay ta bị nhốt trong thành chịu bao nhiêu cực khổ, các người có thể ngồi đây ăn uống no say"

Tiểu lục tử tức giận, chỉ tay vào từng người một giọng điệu oán trách, bước tới giựt ngay cái đùi gà trên tay của Dương Chính.

Dương Chính, Đỗ Bình và Đoan Mộc Thành đang ăn uống vui vẽ, nghe giọng điệu ai oán của tiểu lục đành phải ngẩn đầu lên.

"tiểu lục! bổn vương biết ngươi đã chịu nhiều cực khổ, nên cố ý chuẩn bị bàn tiệc này giành cho ngươi" mỹ nam tử cười đến hoa lệ.

"bốp..bốp...!!!"

Sau hai tràng pháo tay của Dinh Hạo thì hai hàng thức ăn, xếp hàng nối đuôi nhau đi vào, chất ngập cả bàn.

"tất cả đều cho nô tài" tiểu lục tử hai mắt sáng rực nghi hoặc nhìn Dinh Hạo, và mọi người xung quanh.

Không ai lên tiếng, thì hắn lại càng không khách sáo, tay trái cầm vòi rượu, tay phải cầm đùi gà, ăn rất khí thế.

"Ha..ha...!!! nhìn hắn xem"

Mọi người nhìn tiểu lục ăn như ma đói, mặt mày lem lúa như một chú hề, Dinh Hạo và đám người Dương Chính, Đỗ Bình lại được một trận cười giòn dã.

Giửa lúc lại có người lên tiếng đập tan bầu không khí.

"vương gia! việc tấn công thành Bạch Hổ, người đã có dự định gì, tiếp tục tiến công hay..." Đoan Mộc Thành lấp lững nửa chừng.

Dinh Hạo đang vui vẽ bị Đoan Mộc Thành làm cho mất hứng.

"có gì cứ nói" Dinh Hạo chầm chậm đưa ly rượu lên nhấp cạn.

"vương gia! trong thành Bạch Hổ có hơn ba vạn quân, ngoài thành mười vạn, tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ, chiến xa một ngàn, hỏa công trăm khẩu, còn quân ta thì.." Đoan Mộc Thành dừng lại nhìn Dinh Hạo, dò xét phản ứng của hắn.

"nói tiếp đi"

"quân ta dù nhiều lần thắng trận, sĩ khí dâng cao nhưng tử thương không ít, chỉ còn khoảng năm vạn, thực lực xê xích khó mà công phá, lại thêm lương thảo chưa tới, binh sĩ chỉ có thể cầm cự không quá năm ngày"

Dinh Hạo trầm ngâm đôi phút, rồi nhìn Đỗ Bình đây cũng chính là vấn đề hắn đã nghĩ suốt mấy ngày nay.

"Đỗ Bình! Còn ngươi thì sao"

Đỗ Bình bất ngờ được gọi tên, đến lượt hắn bước ra giữa "báo cáo".

"Vương gia! trấn Bạch Hổ là một trấn trọng điểm, chỉ cần vượt qua được Bạch Hổ trấn có thẳng tiến kinh thành Diệp Kỳ quốc như chổ không người" Đỗ Bình cung kính lên tiếng.

"Cộp..!! cộp..!!"

Đỗ Bình bước tới gần, đem bản đồ quân sư đặt trước mặt Dinh Hạo, đám người của Dương Chính và Đoan Mộc Thành, cả tên tiểu lục háo ăn cũng lại gần xem.

"mọi người nhìn đi, sau khi vào được trấn Bạch Hổ, vượt qua sông Thành Cao là chúng ta đã có thể tiến thẳng kinh đô Diệp Kỳ quốc, nhưng mà.." Đỗ Bình đang nói giữa chừng bỗng dưng dừng lại.

"Nhưng mà sao" tiểu lục vui mừng khi nghĩ đến sắp về lại Lăng Thiên quốc, nhưng niềm vui chưa trọn đã bị dập tắt, gấp rút hỏi lại.

"thành trì của Bạch Hổ thành rất là kiên cố, tường cao vách sắt khó mà công phá, lại thêm địa hình sơn cốc ở Bạch Hổ trấn dễ thủ khó công, nếu quân Diệp Kỳ quốc mai phục ở đây, chúng ta rất khó trở tay" Đỗ Bình tiếp tục lên tiếng.

"không vượt qua được sơn cốc, thì không thể nào tiến vào thành Bạch Hổ, càng không tiến đánh kinh đô Diệp kỳ quốc"

Dinh Hạo lại có thêm một nổi lo để suy nghĩ, hắn chỉ còn khoảng năm ngày để công phá thành, nếu không thể dùng quân lực để công phá thành trì thì đành phải dùng mưu kế vậy, hắn quay sang nhìn Dương Chính.

"Dương Chính! Tướng trấn thủ thành Bạch Hổ là ai"

Dương Chính bước ra cung kính lên tiếng.

"Bẩm vương gia ! là huynh đệ Đô Kỵ và Đô Diễn"

"hai người này trước đây từng là thảo khấu nhưng đã quy thuận triều đình, đều là những tướng tài, hành quân tác chiến có rất nhiều kinh nghiệm"

"bổn vương cũng muốn nghe thêm về hai người này, ngươi nói tiếp đi" Dinh Hạo hiếu kỳ, mỉm cười lên tiếng.

"Đô Diễn tài trí mưu mẹo khuyết điểm của hắn là quá háo sắc, còn Đô Kỵ thì dũng mãnh hơn người, khuyết điểm của người này chính là háo thắng nóng vội" Dương Chính tiếp tục nói tiếp.

Dương Chính vừa dứt lời thì Đỗ Bình lại lên tiếng, nở nụ cười ranh mãnh.

"vương gia! tuy địa hình ở sơn cốc Bạch Hổ dễ thủ khó công, nhưng ta có thể lợi dụng điều này, lấy ít đánh nhiều vẫn có thể dành thắng lợi"

"nói nghe xem thử" Dinh Hạo hai mắt ánh mắt phát sáng, càng thêm vội vã.

"chúng ta sẽ dùng kế dương đông kích tây, tấn công thành Bạch Hổ từ một hướng khác, sau đó giã vờ thua rút quân, con đường duy nhất chính là đi qua cốc Bạch Hổ, quân Diệp Kỳ quốc nhất định sẽ đuổi theo, khi chúng lọt vào vòng vây, từ trên đỉnh núi chúng ta sẽ cung thủ mai phục, không tin sẽ không thắng" Đỗ Bình dõng dạt lên tiếng

"đúng là diệu kế, nhưng nếu chúng không đuổi theo thì sao" Đoan Mộc Thành vỗ tay tán thưởng, nhưng rồi lại nghĩ đến vấn đề nan giãi này.

"Dương Chính vừa nói Đô Kỵ là kẻ háo thắng lập công, nếu thấy quân ta thất bại bỏ chạy, chắc chắn sẽ cho quân truy cùng giết tận." Đỗ Bình tự tinh nói tiếp

"nhưng nếu tướng xuất trận không phải phải là Đô Kỳ, mà là Đô Diễn" Dương Chính lại bất ngờ lên tiếng

Điều này Đỗ Bình cũng vừa mới nghĩ ra, cũng chưa thể trả lời ngay Dương Chính.

"Đô Kỳ không xuất binh, thì dụ hắn xuất binh không phải được rồi sao" Dinh Hạo tự tin lên tiếng

"vương gia! chẳng lẽ người đã có kế sách"

Dương Chính, Đỗ Bình và Đoan Mộc Thành đồng thanh lên tiếng

Giửa lúc này..

"cộp..cộp..!!"

"báo..ó...!!

Từ ngoài lều trại một tên binh sĩ chạy vào bẩm bám.

"bẩm vương gia! quân lương đã đến, đang ở bên ngoài"

Binh sĩ dứt lời, thì ai nấy đều vui mừng, xem như vấn đề nan giãi khi nay đã phá giãi.

"hay quá....thật đúng lúc"

"tướng áp giãi quân lương lần này là ai" Đoan Môc Thành vui vẽ lên tiếng.

"là Ninh vương"

Nghe xong cái tên này , mặt ai cũng đều đơ ra, khó hiểu nhìn nhau.

"hắn đến đây làm gì"

**************

Sáng ngày hôm sau.

Hạo vương phủ...

Từ lúc sáng sớm lúc mặt trời chưa ló dạng, sương mờ còn chưa tan, những giọt sương đêm còn chưa bốc hơi thì..

"á...a..a..!!"

Tiếng kêu xé lòng vang vọng khắp vương phủ, bên ngoài người hối kẻ chạy, nháo nhào cả lên, hình như cảnh tượng này đã diễn ra suốt đêm.

"Á..a...!!"

Mạc Nhi vác cái bụng bầu to tướng vẽ mặt thì lo lắng, qua lại trước phòng của Mộ Dung Vân Tịnh. Bên cạnh còn có Mạc Thánh Tuyết, Tư Mã Phi Yến và Nhan Song Song cũng đứng ngồi không yên.

"nước đây..nước đây.." Xuân Trúc từ xa chạy tới bưng theo một cái thau đồng đầy nước.

"két...tt!!"

Cánh cửa được mở ra, Tú nương mồ hôi đầy trán bước ra hối thúc Xuân Trúc.

"mau..mang nước vào"

"Tú Nương cô cô! Vương phi sao rồi" Mạc Nhi lo lắng bước lại gần.

"quân chúa! tiểu thế tử vẫn chưa chịu ra" Tú Nương nhăn nhó lên tiếng, lúc này lại...

"Á...á..!" Tiếng thét chối tay của Mộ Dung Vân Tịnh lại từ trong vọng ra, hối thúc Tú nương vào trong.

"Ta phải vào trong đây" Tú nương lắc đầu, gấp rút xoay người vào trong, rối đóng cửa lại.

"hu..hu..sinh con đau như vậy, muội không muốn sinh, không muốn sinh nữa" Tư Mã Phi Yến nghe thấy tiếng hét quằng quại của Mộ Dung Vân Tịnh, rồi nhìn xuống cái bụng đang nhô lên của mình, mà khóc như mưa.

"muội bậy bạ gì vậy, có ai làm mẫu thân mà như muội, không sợ nhi tử trong bụng muội nghe được sao" Nhan Song Song lớn tiếng trách cứ.

"Song nhi tỷ! nhưng sẽ rất đau...hu..hu.."

Nhan Song Song, Mạc Thánh Tuyết không thể nào mà nhịn cười được, dù biết đây không phải là lúc để cười nhưng khi đối diện với một Tư Mã Phi Yến trẽ con như vậy, họ không biết phải làm sao.

Bất ngờ....

"oa..a...a..!!"

Tiếng khóc trẻ sơ sinh vang dội, khõe mạnh làm sao, nghe thôi cũng biết đó là một bé trai.

Trong phòng...

Cười nói vui vẽ, ai nấy đều rất phấn khởi.

"chúc mừng vương phi! là một một thế tử"

"là một tiểu thế tử rất kháo khỉnh"

Mộ Dung Vân Tịnh đang nằm trên giường, toàn thân ướt đẩm mồ hôi, khuôn mặt mệt mỏi nhưng tràn ngập nổi vui mừng.

"mau..mang thế tử đến đây, ta muốn nhìn mặt thế tử" Mộ Dung Vân Tịnh đưa tay hướng về Tú Nương.

"ầm..m..!!"

Cánh cửa được đẩy ra cả đám người Mạc Nhi, Song Song, Thánh Tuyêt, và Phi Yến đều tràn vào.

"vương phi! tỷ không sao chứ" Mạc Nhi bước đến bên giường ngồi xuống bên Mộ Dung Vân Tịnh.

"là tiểu thế tử! tỷ xem rất giống vương gia" Mạc Thánh Tuyết vui mừng lên tiếng, mỉm cười nhìn Mộ Dung Vân Tịnh.

"thật đáng yêu! Muội cũng muốn sinh" Tư Mã Phi Yến phấn khích lên tiếng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thế tử.

"vừa rồi ai ở ngoài cửa, nói không muốn sinh nữa" Song Song lên tiếng bắt bẽ.

"ha..ha..!!"

Mọi người trong phòng lại được một trận cười vui vẽ.

****hết chương 57 *****


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.