Hạo Vương Gia

Chương 54: Chương 54: Đại hôn




Chương 54: Đại hôn

************

Kinh Thành - Mạc Y quốc.

Khắp nơi đều xôn xao bàn tán không phải chỉ vì đại hôn thái tử tới gần, mà còn vì...

Đây đã là ngày thứ ba tam công chúa Mạc Y quốc mất tích, kinh thành cáo thị dán khắp nơi, không chỉ trọng thưởng vạn lượng, còn phong vạn hộ hầu, mọi người đua nhau tìm kiếm, nhưng tin tức về Mạc Thánh Tuyết vẫn bóng chim tăm cá...

Cùng lúc đó ở ngoại ô kinh thành

"cộp..! cộp..!!"

"cộp..! cộp..!!"

Từ xa cát bụi tung bay, bốn phía mịt mờ, mấy chục con tuấn mã đang phi nhanh đến trước...

"hí...i....í..!!" sau một tràng tiếng ngựa hí, thì con tuấn mã đầu đàn ngờ đứng lại.

"trước mặt là trấn Hạ Khê.."

"..." Vô Tình không lên tiếng coi như thừa nhận, nhưng vẽ mặt của hắn rất quái lạ.

"Vô Tình! mau lấy bản đồ ra ..." Dinh Hạo nhìn con đường nhiều lối rẽ phía trước, phân vân lưỡng lự, hối thúc Vô Tình.

Dinh Hạo chờ mãi vẫn không thấy bản đồ đến tay, hắn thì gấp rút trong khi Vô Tình lại chần chừ do dự, nhưng không chỉ Vô Tình mà cả Tiểu lục cũng có thái độ rất kỳ lạ.

"có gì thì cứ nói.." Dinh Hạo tâm trạng không được tốt, nên nhìn gì cũng không thuận mắt.

Vô Tình và Tiểu lục, vẽ mặt hai người như có rất nhiều lời muốn nói. nhưng lại không dám mở miệng, đùng đẩy nhìn nhau.

"được rồi...để ta nói..." Tiểu lục khó chịu nhìn Vô Tình, rồi bước tới gần Dinh Hạo.

"vương gia! chúng ta đã đi suốt ba ngày, mọi người có thể không ăn không ngủ, nhưng người nhìn họ xem..." Tiểu lục tử như một trung thần, khảng khái lên tiếng.

Dinh Hạo nghe xong như người được giác ngộ, hắn quay đầu lại nhìn đám ám vệ cùng hắn trèo đèo vượt suối mấy ngày nay, và dừng lại trên người từng người một...

Phờ phạt vì thiếu ngủ, khuôn mặt thì hốc hác, còn y phục lại dính đầy bụi đường...

"Bịch...!!"

Có người còn nắm dây cương không vững , cả tuấn mã hình như sắp không chịu nổi.

"Từ thượng lưu đến hạ lưu, cả những nhánh rẽ mà sông Thánh Tuyết có thể chảy qua, hắn và mọi người đều đã tới, nhưng vẫn không có tin tức, mọi người đều đã mệt mõi..."

"vương gia! nếu vào Hạ Khê trấn lúc này, sợ sẽ không thể trở về kịp lúc, tham dự đại hôn của Thái tử điện hạ.." Vô Tình mượn nước đẩy thuyền, nói thêm vào.

"..." Dinh Hạo có hơi kinh ngạc.

Nếu Vô Tình không nhắc, có lẽ hắn cũng quên mất, hôm nay là đại hôn của thái tử Mạc y quốc, hắn thay mặt phụ hoàng đến đây tham dự hôn lễ, không thể vắng mặt.

Nhưng còn Tuyết nhi thì sao...

"hồi cung.."

Dinh Hạo do dự một lúc cũng chuyển hướng, quay đầu phi ngựa hướng thẳng vào kinh thành.

"cộp..!! cộp.!!"

Đám người Vô Tình và Tiểu lục hớn hở vô cùng, lập tức phi ngựa đuổi theo.

**********

Hạ Khê Trấn.

Được xem là một trong những trấn rất đặc biệt của Mạc y quốc, vì sao đặc biệt...

Mặc dù dân tình cách biệt với bên ngoài, nhưng mọi thú vui trên đời này, nơi đây có thừa.

Đổ phường, tửu lầu, kỷ viện còn nhiều gấp mấy lần các cửa hàng, tiệm gạo trong trấn gọp lại, cho nên đừng thấy làm lạ khi nhìn thấy những cảnh tượng này vào lúc thanh thiên bạch nhật...

"tiểu ca! chổ ta vừa có mấy nàng mới đến, người nào cũng xinh tươi hấp dẫn.."

"thật không.." hán tử chưa nói xong, thì đã bị người ta đẩy vào trong.

Má mì của kỷ viện đích thân ra ngoài lôi kéo khách, ngày nào cũng thấy, thấy riết thành quen.

"bốp..!! dậy mau, còn cho người ta mở quán nữa.."

Hay cảnh tượng người say như chết, ngủ gục trên đường.

Kể cả..

"bốp..bộp..!!"

"không có tiền mà bắt trước người ta đến đổ phường, muốn chết hã.."

Cảnh tượng một gã bị đánh đầm đập, đá bay ra khỏi đổ phường là một chuyện rất đổi bình thường, mỗi ngày ít nhất cũng mười mấy lần.

Nhưng cái nơi thu hút đông đảo người nhất vẫn là đây...

Động Bàn Tơ.

Luôn đông nghẹt khách, chỉ là...

"Ầm..m...!!" tiếng đập bàn vang dội đến tận ngoài cửa.

"kêu Bạch ma ma ra đây..chúng tôi muốn gặp bà ta..!!" người ngồi ở bàn đầu lớn tiếng hét to đầy giận dữ.

Họ như ăn phải thuốc súng, uống phải thần dược, la hét inh ỏi suốt cả canh giờ không hề thấy mệt...

"ngân lượng nhận rồi, định nuốt lời sao...Bạch ma ma bà mau ra đây..." người ngồi ở bàn cuối, tức giận chen ngang

"Chúng tôi đến để gặp mỹ nhân.. mỹ nhân đâu..!!" cả đám cùng ồ lên, đồng lòng nhất chí.

"mỹ nhân đâu..!!"

"mỹ nhân đâu..!!"

..............

Trên lầu

Trong phòng Bạch ma ma đang si mê nhìn những tờ ngân phiếu chất đóng trên bàn, mà quên mất dân tình đang phẩn nộ dưới lầu...

"Ầm..m...!!"

"bà chủ..!"

Bạch ma ma giựt mình hoảng hốt, lật đật đem dấu hết số ngân phiếu đi, rồi ra dáng nghiêm chỉnh, để tay lên bàn gọi người bước vào.

"vào đi.."

Người bước vào vẽ mặt hoang mang lo lắng, lăn xăn chạy tới.

"Bà chủ! giờ phải làm sao, mọi người bên ngoài đang làm ầm cả lên.."

"gọi thêm mấy ả....Xuân Đào, Thu Cúc ra tiếp họ.." Bạch ma ma coi nhẹ lên tiếng.

"đã gọi rồi, nhưng đều bị họ đuổi đi hết.. nếu không gặp được mỹ nhân, chắc chắn họ sẽ để yên.." tên hậu vệ nhăn nhó khổ sở.

"ả ta vẫn không chịu ăn ..." Bạch ma ma liếc nhìn tên hậu vệ

"ả ta rất cứng đầu, mỗi lần đều là chúng tôi ép ả ăn.." tên hộ vệ khổ sở giãi thích.

"đi đến nhà củi.."

Bạch ma ma tức giận đứng dậy, tên hậu lệ cũng cuống cuồng đuổi theo sau.

.......................

Trong nhà củi.

"ầm..!!"

Cánh cửa được đẩy ra, bước vào là chính là Bạch ma ma, hai tên hộ vệ canh cửa. Ánh sáng ập vào, hiện lên dung mạo mệt mõi của mỹ nhân, đang nằm gục dưới dất.

"sao lại đày đọa mình không biết, thật ra chuyện này không có đáng sợ như ngươi nghĩ, nhìn những cô nương ở đây xem, người nào cũng béo tròn mập tốt, trắng da dài tóc.." Bạch ma ma cố sức dùng ba tấc lưỡi của má mì ra dụ dỗ Mạc Thánh Tuyết.

Mạc Thánh Tuyết khuôn mặt phờ phạt xanh xao...

"ta không muốn ở đây, chỉ cần ngươi thả ta về, phụ hoàng nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi..." Mạc Thánh Tuyết rã rời bước tới níu chặt lấy vạt áo của Bạch ma ma.

"phụ hoàng..! ngươi nghĩ đang diễn tuồng sao... còn cho mình là công chúa, thật nực cười.." Bạch ma ma khinh thường đẩy nàng ngã.

"ầm..mm!!!" Mạc Thánh Tuyết vô lực mà té ngã xuống đất.

"Ta thật là tam công chúa, chỉ cần ngươi thả ta về, phụ hoàng sẽ bà rất nhiều ngân lượng.."

"ha..ha...nếu ngươi thật là tam công chúa, thì ta là dương mẫu nương nương..."

Bạch ma ma tức giận bước tới, ném một đóng y phục lên người của Mạc Thánh Tuyết, lớn tiếng ra lệnh : "lão nương không có nhiều thời gian lãi nhãi với ngươi, mặc vào... "

"xoạt..!!!"

Mạc Thánh Tuyết nhìn y phục mõng manh trước mắt nàng, mà liên tục lắc đầu "..còn hở hang hơn cả bộ nàng đang mặc trên người, làm sao nàng có thể mặc được.."

"ta không thể mặc, đây không thể gọi là y phục" Mạc Thánh Tuyết ném ngược y phục về phía Bạch ma ma.

"ngươi không mặc.." Bach ma ma giận đến bốc khói, nghiện giọng.

"được.." Bạch ma ma trừng mắt liếc Mạc Thánh Tuyết, sau đó quay sang nhìn hai tên hộ vệ bên cạnh, môi mõng nhếch lên.

"ả không mặc, vậy hai người qua giúp ả một tay" Bạch ma ma lộ đến nụ cười gian sảo đáng ghét

"chúng tôi sao.." hai tên hậu vệ nghe xong mà kinh ngạc nhìn nhau, lên tiếng hỏi lại cho chắc sợ lại nghe nhầm.

Hai người họ nhìn Mạc Thánh Tuyết đến nhảy cả nước miếng, nằm mơ cũng muốn được chạm vào một mỹ nhân như nàng.

"không muốn...vậy để ta gọi người khác..." Bạch ma ma lập tức xoay người đi ra ngoài, nhưng bị hai tên hậu vệ kéo lại.

"Ha..ha..! làm gì có.."

Hai tên hộ vệ cười đến nham nhở, sau đó liền như hổ đói vây chặt lấy Mạc Thánh Tuyết.

"các người không được qua đây...ta thật sự là tam công chúa..á..á..buông tay ra..."

Mạc Thánh Tuyết lo sợ lùi ra sau, hai tay giữ chặt trước ngực, nhưng hai tên kia lại nhào tới, tay chân lại cực kỳ nhanh nhẹn.

"xoạt..!!!"

Y phục trước ngực bị họ xé toạt ra, lộ ra da thịt trắng ngần mê người và đôi gò bồng đão ẩn hiện lấp ló, hai tên hậu vệ nhìn thấy mà liên tục nuốt vào nước bọt, thật muốn trãi nghiệm cái cảm giác chạm tay vào.

"rẹt..t..t"

Cả chiếc váy dài bên dưới cũng bị hai người họ xé nát, lộ ra đôi chân thon dài khiêu gợi. Hai tên kia tham lam nuốt vào nước bọt.

Thứ mà họ nhắm đến tiếp theo chính là...

"không..! ta mặc...để ta mặc.."

Mạc Thánh Tuyết nước mắt đầm đìa, ôm chặt lấy ngực chính mình, hét lên. Nàng khum người xuống nhặc từng kiện y phục dưới đất lên.

"ha...ha..!!" Bạch ma ma trong lòng không dấu nổi sự vui sướng, bật cười hả hê.

"ngay từ đầu mà hiểu chuyện, không phải tốt rồi sao..."

Một má mì từng trãi như bà ta, không tin lại không có cách đối với chú chim non như Mạc Thánh Tuyết, về điểm này Bạch ma ma rất tự tin. Vấn đề của bà ta chính là thời gian, nhưng hiện tại cái này đang rất thiếu.

"lôi ả ra ngoài..!!" Bạch ma ma thấy Mạc Thánh Tuyết chần chừ chậm chạp, nên khó chịu hối thúc.

Mạc Thánh Tuyết gian nan mặc y phục, còn chưa kịp thắt xong dây lưng đã bị người kéo đi...

"đi đâu..!!" Mạc Thánh Tuyết lo sợ nhìn bọn họ, một cảm giác bất an trổi dậy.

"đi tiếp khách..!!"

********************

Màn bên buông xuống

Tứ bề tĩnh lặng, sóng yên biển lặng đó chính là quan cảnh bên ngoài hoàng thành, còn khi tiến gần hoàng cung thì sao...

Hoàng cung Mạc Y quốc.

Tiếng nhạc tưng bừng xen lẫn với tiếng cười nói rộn rã từ trong hoàng thành không ngừng dội ra.

Đi tới đâu cũng là đèn hoa thấp sáng, sắc đỏ rực rở. Người nào y phục cũng sang trọng quý phái, kể cả những nô tài cũng ăn mặc đẹp hơn ngày thường, không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi.

Bên trong đại điện, yến tiệc linh đình, ca vũ múa hát. Tất cả các nhất phẩm đại quan, đến cả những thân thích hoàng thât và đại diện các nước trư hầu đều có mặt đông đủ, xếp theo cấp bậc trải dài đến đại môn.

Cảnh vui là thế nhưng vẫn có những kẻ, cách biệt với mọi người, như hai mỹ nam tử trước mặt...

Nam tử tà mị ngồi bên dưới Mạc Huệ đình thì nữa tay không rời khỏi bình rượu, uống hết ly này đến ly khác.

"Mạc Tuệ Tâm! ta sẽ nhớ kỹ tên nàng, đừng để ta tìm được nàng..." Lạc Tư Doanh giận đến nghiến răng, xiết chặt ly rượu trong tay, thì thầm trong miệng.

Bạch Y nam tử ngồi đối diện hắn càng không cần phải nói đến, say đến mức gần như không biết gì.. "Tuyết nhi! nàng thật ra đang ở đâu chứ..Tuyết nhi..!!"

"Hạo vương! Ngươi uống say rồi, không nên uống nữa.." Mạc Thánh Linh giựt lấy ly rượu trước mặt của Dinh Hạo.

"Tuyết nhi!" Dinh Hạo xoay qua nhìn nàng tưởng lầm là Mạc Thánh Tuyết, tha thiết nhìn nàng.

"Ta không phải Tuyết nhi.." Mạc Thánh Linh ánh mắt khó chịu, đẩy Dinh Hạo ra.

"bổn vương xin lỗi.." Dinh Hạo cuối cùng cũng nhận ra, nên tiếp tục quay lại với bình rượu trước mặt.

Đây cũng là lý do khiến cho Lục y nam tử đang ngồi bên cạnh giận đến soi gan.

"Mạc Thánh Linh! Ngươi giỏi lắm, dám thân mật với tên nam nhân khác trước mặt mọi người, không để ta trong mắt, xem sau này ta trị ngươi thế nào" Vũ Văn Kiên tức giận cầm ly rượu lên uống sạch.

"Hãn phụ! người bên cạnh tỷ phu là ai..."

Kỳ Giai Phi Vân từ đầu đến cúi đều không rời mắt khỏi người tỷ phu tuấn tú này của hắn, nhất là vị mỹ nhân bên cạnh, tỏ ra khó chịu vô cùng.

"hình như là nhị công chúa.." Kỳ Giai Đình Tư không vui lên tiếng.

Hai phụ tử Kỳ Giai Đình Tư và Kỳ Giai Phi Vân, hai khuôn mặt lớn nhỏ tương đồng, nhưng giống nhất vẫn là ánh mắt nhìn Mạc Thánh Linh như nhìn một kẽ trộm, đề phòng.

"tại sao nàng ta lại ngồi cạnh tỷ phu.."

"cái này.." Kỳ Giai Đình Tư vừa lên tiếng thì..

"bộp..! bộp..!"

Một tràn pháo tay vang lên, tán thưởng cho những nàng vũ cơ xinh đẹp vừa múa xong, tiếp theo đó là tiếng nói vang dội của Từ công công..

"giờ lành đã tới..thái tử và công chúa nhập điện..!!"

Tiếng tung hô của thái giám vang lên, cắt đứt dòng tâm tư của mọi người.

Tiến vào là đôi tân lang tân nương sắc phục đỏ tươi chói mắt, tân lang thì tuấn mỹ mô song, tân nương đầu đội phượng mão, duyên dáng thoát tục, ẩn sau chiếc khăn voan mềm mại là dung mạo khuynh quốc, họ như đôi kim đồng ngọc nữ trời đất kết hợp.

Hai người từng bước tiến vào đại điện trước sự ngưỡng mộ của mọi người, mặc dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ thái tử điện hạ không đồng ý với hôn sự này, nhưng có một chuyện ngoài dự liệu họ sảy ra...

"Á..á..!!"

Tân nương không biết do quá hồi hộp hay vì sức khỏe vẫn còn chưa bình phục sau lần bị thương vừa rồi, vừa bước xuống bậc thềm đã chao đão lắc lơ...

"Ồ..!!"

Bá quan văn võ đến các mỹ phụ phu phân đều hốt hoãng, mở to mắt, không biết chuyện gì sẽ sảy ra với tiểu mỹ nhân tiếp theo đây..

"không sao chứ.." lời nói lạnh lùng, nhưng thoát hiện lên sự ôn nhu và lo lắng từ ánh mắt của tân lang.

Mạc Tử Tuấn vòng tay qua chiếc eo nhỏ nhắn của tiểu mỹ nhân, kịp lúc kéo nàng ôm chặt vào trong người.

Hai người mũi chạm mũi môi chạm môi, tiễu mỹ nhân xấu hổ mặt ửng đỏ đẩy hắn ra, thoáng thấy nụ cười trên khuôn mặt của hắn, nhưng nhanh chóng trở về vẹ cao ngạo ban đầu.

"..thái tử ! giờ lành đã đến.." Từ công công lớn tiếng nhắc khéo.

Mạc Tử Tuấn lập tức nắm chặt tay của tiễu mỹ nhân kéo vào đại điện, tiến hành nghi thức thành thân...

"nhất bái thiên địa.."

Mở đầu luôn là vậy, kết thúc chính là...

"đưa vào động phòng.."

***************

Tẩm Tú cung

Từ xa thoát thấy ba bóng người lảo đảo đi tới, trái phải hai bên chỉ mỗi một việc là khiêng người nam nhân say đến không biết gì kia, đi vào trong phòng.

"vương gia! đến phòng rồi.."

"công chúa! chuyện này để nô tài làm .." Tiểu lục tử chao đảo bước lên đở lấy Dinh Hạo, ngay cả hắn cũng đã say không biết gì lên tiếng.

"Ầm..mm...!!" hắn lại đập đầu vào cửa, đến đầu óc quay cuồng.

" Tiểu lục ngươi nghĩ đi, vương gia để ta chăm sóc .."

Mạc Thánh Linh vừa nói xong thì Tiểu lục tử liền tỏ ra phòng bị, ánh mắt dò xét dừng lại trên người Mạc Thánh Linh, nghiên cứu tìm tòi một lúc, rồi ...

"ha..ha.. vậy.. nô tài đi nghĩ trước..đa tạ công chúa..!!

"Ầmm..!!"

Hắn cười đến ngẩn người, như trút được gánh nặng vậy, lập tức xoay người bỏ đi, bước chân xiu vẹo, cuối cùng là ôm chặt cột đình, ngủ say như chết...

Trong phòng

Mạc Thánh Linh cố sức đặt Dinh Hạo lên giường, nhưng sức lực có hạn, nên bị Dinh Hạo kéo ngược trở về giường.

"Tuyết nhi..!"

Dinh Hạo xiết chặt lâý Mạc Thánh Linh, tưởng lầm là Mạc Thánh say đắm hôn nàng. Mạc Thánh Linh không những không đẩy Dinh Hạo ra mà còn mãnh liệt hôn đáp trả lại hắn.

"Nhìn lầm nàng là Mạc Thánh Tuyết thì đã sao chứ, sau khi trở thành người của hắn, nàng sẽ khiến hắn yêu nàng.."

Một nụ hôn triền miên kéo dài, bất ngờ...

Mạc Thánh Linh bật người dậy tách khỏi nụ hôn nồng nhiệt của Dinh Hạo, còn đưa ra nụ cười quyến rũ nhìn hắn.

Sau đó giựt mạnh trâm cài tóc xuống, suối tóc đen dài như nhung buông xả, tiếp đến là thắt lưng và sau cùng là áo khoác đều được nàng cởi sạch, lộ ra chiếc yếm màu trắng tinh khiết và làn da mịn màng mê người, môi đỏ mọng gợi tình.

Nàng cầm lấy bàn tay Dinh Hạo đặt lên cơ thể chính mình, di chuyển qua lại để hắn có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của nàng có bao nhiêu quyến rũ.

" hôm nay Tuyết nhi của hắn khác hẳn ngày thường, không e thẹn lại nhút nhác, không có táo bạo như bây giờ ...không đúng, Tuyết nhi đã mất tích nhiều ngày, người này không thể nào là tuyết nhi của hắn.."

"nàng không phải là Tuyết nhi..!" Dinh Hạo lập tức bật người dậy, đẩy ngạc Mạc Thánh Linh.

Nhưng vì hắn quá say, nên rất dễ bị Mạc Thánh Linh kéo ngã lại giường.

"là thiếp...thiếp là Tuyết nhi của chàng.." Mạc Thánh Linh mỉm cười nhìn hắn, sau đó cúi đầu xuống mở rộng áo của Dinh hạo ra bắt đầu hôn xuống.

Dáng vẽ nàng lúc này có bao nhiêu là phong tình vạn chủng, nhất là bờ môi nóng bõng của nàng đang bám trụ trước ngực Dinh Hạo, âu yếm hai quả anh đào nho nhỏ của hắn, đầu lưỡi linh hoạt đang liếm mút trước bụng hắn.

"Tuyết nhi thật sao..!!" Dinh Hạo say đến không biết gì, "Tuyết nhi" này với hắn vừa lạ vừa quen.

Khi Mạc Thánh Linh chuẩn bị phá vỡ bức phòng bị cuối cùng cũng Dinh Hạo môi mõng dần di chuyển xuống dưới thì...

"Ấm..m..!!"

"Tỷ phu! huynh có trong đó không..."

"Ầm..m..!!"

"Tỷ phủ..! huynh chưa ngủ phải không, đệ vào đó..."

Tiếng gõ cửa vang dội, Kỳ Giai Phi Vân không biết vô tình hay cố ý lựa chọn ngay lúc này mà đến.

Mạc Thánh Linh nghe xong giựt bắn cả người, nàng không sợ tiếng đời dị nghị, nhưng cũng không cần phải để cho người khác chứng kiến cảnh vẽ vang này. "giờ phải làm sao đây.."

Mạc Thánh Tuyết rối bời tay chân, nhìn cánh cửa đang dần mở ra "đáng giận! khi nãy quên không khóa cửa lại.."

"Két...tt..!!"

Kỳ Giai Phi Vân lập tức đẩy cửa vào, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy lúc này là...

"Thế tử! khuya rồi ngươi chưa ngủ sao.."

Mạc Thánh Tuyết đang đứng cạnh giường, quần áo chỉnh tề, ra vẽ đoan trang, khuôn mặt trắng bệch gượng cười nhìn Kỳ Giai Phi Vân.

"công chúa ! sao ngươi lại ở đây.."

"vương gia say rượu, nên ta dìu người về phòng, ta..ta...ra ngoài trước.." Mạc Thánh Linh chạy như bị ma đuổi.

Kỳ Giai Phi Vân thở dài nhìn thấy dáng vẽ gấp gáp của Mạc Thánh Tuyết, nhìn nam nhân trên giường quần áo xộc xệch, say không biết gì mà lắc đầu chán nãn. Hắn kéo chăn lên đắp cho Dinh Hạo.

"đại tỷ! tỷ phải cảm tạ đệ như thế nào đây..."

********************

Ngày hôm sau...

Dinh Hạo ngủ say một giấc là đến tận xế bóng.

Dinh Hạo cả người choáng váng, bật người khỏi giường, vừa mới bước ra thì, gặp ngay...

"Vương gia! người tĩnh rồi sao.."

Mạc Thánh Linh từ ngoài vào, mang theo một mâm đầy thức ăn đặt trên bàn, mỉm cười nhìn Dinh Hạo.

"công chúa! sao lại là nàng.." Dinh Hạo đầu óc quay cuồng nhưng cũng không đến mức hồ đồ, công việc này đáng ra nên để hạ nhân làm.

"ngài ăn thử đi, tất cả đều là do Linh nhi đích thân làm, xem có hợp khẩu vị ..."

Dinh Hạo dừng lại trên người của Mạc Thánh Linh quan sát nàng, "chắc tại hắn quá đa nghi, tại sao vẫn cảm thấy thái độ của nàng ta rất kỳ lạ, có phải hắn đã làm điều gì khiến nàng ta hiểu lầm.."

Lúc Dinh Hạo chuẩn bị cầm đũa lên thì...

"Vương gia! đã có tin tức của công chúa.."

"cạch..!!" đôi đũa trên bàn rớt ngay xuống sàn.

"Tuyết nhi đang ở đâu.."

Vô Tình từ bên ngoài gấp rút chạy vào, Dinh Hạo vui mừng đứng dậy, mà ném cả đũa xuống bàn.

"có kẻ vừa xé cáo thị, hắn là người của Hạ Khê trấn..."

"mau chuẩn bị ngựa, bổn vương muốn đến đó.."

Dinh Hạo lập tức kéo Vô Tình đi, tâm trí của hắn lúc này đều đặt cả trên người của Mạc Thánh Tuyết, nào đâu nhớ đến có một mỹ nhân khác ở trong phòng.

Mạc Thánh Linh nhìn một bàn thức ăn trước mặt, tất cả đều do nàng thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị, vậy mà chỉ vì....

"Ầm..mm..!"

"choang....!!"

Mạc Thánh Linh tức giật quơ đổ hết tất cả mọi thứ trên bàn.

******************

Cùng lúc đó...

Động bàn tơ

Mạc Thánh Tuyết lúc này cả người bập dập thương tích, bị người ta ném vào trong phòng, đang núp vào một góc trên giường.

Nghĩ lại màn "đấu giá" tối qua, cái cảm giác kinh tỏm đó khiến nàng muốn buồn nôn, chưa bao giờ nàng chán ghét bản thân như lúc này, bản thân thật dơ bẩn...

Mạc Thánh Tuyết bắt đầu gục mặt khóc: "Vương gia! chàng đang ở đâu, tại sao không đi tìm ta, có phải chàng đã quên ta..."

"két..t!!"

Cánh cửa được đẩy vào, bước tới bên giường là một gã thân hình béo tốt, còn là một người rất coi trọng thời gian.

"xoạt..!!"

Tất cả y phục trên người, hắn đều cởi sạch, không lãng phí chút ít thời gian, từng bước áp sát đến bên Mạc Thánh Tuyết, khối thịt mỡ trước bụng vì hắn lắc lư .

" ngươi tránh ra.." Mạc Thánh Tuyết giơ bàn tay nhỏ bé xua đuỗi hắn đi.

"ta đương nhiên sẽ tránh, nhưng mà..không phải bây giờ.."

"he..he...tiểu mỹ nhân nàng thật xinh đẹp.."

Hắn lập tức nhảy bổ vào người của Mạc Thánh Tuyết.

"ngươi buông ta ra...ta là tam công chúa, nếu ngươi chạm đến ta, thì phụ hoàng còn có phu quân của ta, họ sẽ không tha cho ngươi.."

"ha..ha..!!! nếu ngươi là tam công chúa, thì ta là ngọc hoàng đại đế.."

Tên dâm tặc khinh thường lời nói của Mạc Thánh Tuyết, tiếp tục đè nàng xuống giường, hắn liền chụp lấy hai tay đang làm loạn của Mạc Thánh Tuyết giơ cao lên đỉnh đầu, hung hăn xé rách y phục nàng...

"Á..á..a! ta thật sự là tam công chúa, ngươi phải tin ta.."

Mạc Thánh Tuyết hoảng sợ khi y phục bị hắn xé rách hoàn toàn, lộ ra da thịt trắng ngần mê người.

"nếu ngươi là tam công chúa thì đã sao chứ, ai mà không biết tam công chúa là dâm phụ, trong tang lễ của phu quân còm làm chuyện bất chính với em chồng, ta cũng muốn nếm qua mùi vị của dâm phụ ..he he..!!!"

Giọng cười rợn người, ánh mắt đầy sắc dục ,hắn mạnh mẽ tách hai chân nàng ra, xé nát chiếc váy. Chiếc đùi thon dài mềm mại khiến hắn thèm thuồng, môi khô lưỡi đắng, hắn nuốt vào từng ngụm nước bọt.

"ta không có ..ta chưa từng làm gì hết..."

Nàng kháng cự nàng vùng vẫy, hoảng loạn dùng chân đá mạnh vào hạ bộ của hắn...

"Á..á...!"

Tên dâm tặc đang hí hửng tháo thắt lưng ra, thì bị tấn công bất ngờ, hắn hét lên như heo bị thọc tiết vậy, đau đến chết đi sống lại, hai tay ôm chặt lấy hạ bộ, nhảy dựng trên giường.

Mạc Thánh Tuyết nhân cơ hội đó, xoay người bỏ chạy, nhưng..

"tiện nhân! "

"Bộp..!!" Mạc Thánh Tuyết bất ngờ ngã phịch xuống giường

Hắn tức giận quát tháo, sau đó đập ngã Mạc Thánh Tuyết. Ẩm nàng trở lại giường.

"ha ha..! xem ngươi chạy đi đâu.."

Mặc dù trên trán của Mạc Thánh Tuyết đang rĩ máu, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng gì đến nhã hứng của tên cầm thú này, hắn tiếp tục cởi sạch y phục còn lại trên người Mạc Thánh Tuyết.

Từng cái một, cái một bị hắn ném xuống đất, hắn si mê vuốt ve cơ thể mềm mại của Mạc Thánh Tuyết.

****************

Căn phòng bên cạnh

"cộp..!! cộp"

Tiếng bước chân gấp rút...

"ầm..m!"

Cánh cửa bất ngờ bị đẩy ra, khiến người trong phòng một phen hốt hoãng, mấy tờ ngân phiếu trên bàn bat tán loạn dưới đất.

"quỷ tha nhà ngươi! Muốn chết sao.."

Bạch ma ma đang khum xuống bàn nhặt lại mấy tờ ngân phiếu, nhăn nhó quát tháo.

"ngươi đi kinh thành, sao về sớm như vậy.."

"ta chưa đến kinh thành, nhưng mà.. bà xem cái này đã, có chuyện lớn rồi..." tên hậu vệ hốt hoãng, lo lắng đưa tờ cáo thị cho Bạch ma ma xem.

"xem cái gì chứ.."

Bạch ma ma vẫn giọng điệu khó chịu, trừng mắt nhìn tên hậu vệ, nhưng khi nhìn thấy "mỹ nhân" trong tờ cáo thị, mà tay chân rụng rời hồn vía lên mây.

"cái này..cái này..!!" Bạch ma ma khuôn mặt tái xanh, nói năng lấp bấp

"bây giờ làm sao đây.. ả ta thật sự là tam công chúa.. lần này chúng ta chết chắc rồi..." Tên hậu vệ, lo sợ tiến lại gần.

"bịch!" Bạch ma ma té ngửa xuống ghế.

Sau một lúc thất thần thì ánh mắt bà ta liền trở nên ngoan độc, khó đoán.

"theo ta.." Bạch ma ma bật người đứng dậy

******************

Quay lại tình hình của Mạc Thánh Tuyết lúc này.

Tên dâm tặc từ từ bò lên người của Mạc Thánh Tuyết, hắn như tên đã vào cung, đang nhích người chuẩn bị thì...

"Rầm..m..!!!"

Cánh cửa ngã sập xuống đất, bụi gỗ tứ tung, bước vào là Bạch ma ma và tên hậu vệ lực lưỡng khi nãy...

"Bạch ma ma! Bà làm cái gì vậy, ngân lượng ta đã đưa đủ..bà còn muốn gì..." tên dăm tặc quýnh quáng lấy y phuc lên khoác lên người, nhảy xuống giường tức giận quát mắng.

"tránh ra..!!" Bạch ma ma đẩy hắn ra, liếc nhìn tên hậu vệ bên cạnh.

"ra tay..!!"

Tên hậu vệ lấy ra một con dao sắc bén đi đến cạnh giường, đang đi giữa đường thì bị tên dăm tặc chặn lại

"Bạch ma ma ! bà điên sao..sao lại giết nàng ta..."

Tên dăm tặc khó chịu, hắn đã bỏ ra biết bao nhiêu ngân lượng, mà còn chưa mần ăn gì hết, như vậy có quá thiệt thòi không..

Bạch ma ma ném ngay tờ cáo thị về phía tên dăm tặc

"nếu không giết ả, tất cả chúng ta đều phải chết... để mọi người biết tam công chúa đến đây làm kỹ nữ, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ tha cho chúng ta sao.."

"bà nói cái gì...cái gì mà tam công chúa...ta chẳng hiểu gì hết.." Tên dâm tặc dò đầu bức tóc, mặt mày nhăn nhó, không phải hắn không hiểu mà là không muốn hiểu.

"không có nhiều thời gian, ngươi tự xem đi..." Bạch ma ma gấp rút lên tiếng, sau đó hối thúc tên hậu vệ.

"mau ra tay..!"

"...." Tên hậu vệ gậc đầu nhận lệnh, nhưng khi thanh đao sắc bén vừa giơ, không hiểu sao hắn lại đứng yên như tượng.

"sao còn chưa ra tay..."

Bạch ma ma nóng nãy quát tháo, bà đang chạy đua với thời gian, mà tên này lại làm việc chậm chạm, nên đích thân bà ta vậy.

"nuôi ngươi thật uổng cơm.." Bạch ma ma bước tới định giựt lấy thanh đao, thì...

"Ầmm..!!"

Tên hậu vệ bỗng dưng ngã phịch xuống đất, bây giờ cả Bạch ma ma và tên dâm tặc kia mới nhận ra sự thật kinh hoàng...

"Á..á..á..!!"

Hai người kinh hãi hét lên, ánh mắt đều đặt lên thanh kiếm đang cấm trên lưng của tên hậu vệ, còn đang lắc lắc trong gió, máu me thấp ướt cả sàn.

"Cộp...! cộp!!!"

Kinh hãi chưa qua đi, thì bất ngờ lại ập đến, Bạch ma ma và tên dâm tặc tay chân run rẫy, khi nhìn đám hắc y nhân tiến vào.

"các ngươi..các...ngươi là ai...!!" Bạch ma ma chưa mở miệng, thì

"rẹt..t...t!!"

Thanh kiếm sắc bén trên tay của Vô Tình đã đặt ngay lên cổ của bà ta. Bạch ma ma lập tức nín ngay không dám hó hé nữa câu.

Cả đám hắc y nhân lập tức tách ra hai bên nhường đường cho đại nhân vật phía sau bước vào.

Mỹ nam tử dung mạo như tiên, người khoác hoàng bào, trên vai còn vướn chút bụi đường, khuôn mặt hốc hác nhưng vẫn không hề lu mờ khí thế vương giã cao quý từ người y.

Dinh Hạo nhìn bao quát xung quanh, ánh mắt của hắn liền dừng lại trên người của mỹ nhân nằm trên giường. Hắn từ từ bước tới, hàn khí và sát khí từ người hắn tản ra khắp phòng.

Trên giường..

Mạc Thánh Tuyết y phục thì không còn nguyện vẹn đều bị xé rách, khuôn mặt xanh xao ốm yêu, trên người có vô số vết thương, và trán nàng đang rĩ máu. Nhìn thấy mà đau lòng.

Dinh Hạo hai tay nắm chặt thành quyền, giận đến nghiến răng...

"Tuyết nhi! ta thật có lỗi với nàng..."

Hắn cởi áo khoác ra, phủ trên người của Mạc Thánh Tuyết, rồi bồng nàng lên, khuôn mặt trở nên lạnh lùng vô cảm, từ từ rời khỏi phòng.

Không khí trong phòng im lặng đến đáng sợ...

Dinh Hạo bồng Mạc Thánh Tuyết lướt qua người của Bạch ma ma và tên dâm tặc, nhưng lại dừng ngay chổ của Vô Tình, ngẩn đầu lên nhìn y...

"giết..!!"

Lời nói ngắn xúc tích, nhưng hàm chưa bao nhiêu giận dữ. Vô Tình giựt mình kinh ngạc bởi cái "uy" và ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ này của Dinh Hạo. Chẳng khác nào sứ giã từ địa ngủ, hắn chưa bao giờ thấy Hạo vương đáng sợ như lúc này.

"Dạ..!"

Vô Tình khum lưng nhận lệnh, khi hắn xoay người lại thì thuộc hạ phía sau đã trong tư thế sẳng sàng, chỉ cần một ánh mắt hay cử chỉ của Vô Tình, lập tức đao kia sẽ chém xuống.

"Á...xin tha..!!"

Cảnh đẹp như chốn bồng lại tiên cảnh thoáng chốc đã điêu tàn như địa ngục tu la. Đi tới đâu cũng là cảnh tượng chém giết, tếng kêu gào thảm thiết, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi.

"Á..á...đừng giết tôi..!!"

"Á..á..!!"

Dinh Hạo xiết chặt Mạc Thánh Tuyết, như thể chỉ cần hắn buông tay nàng sẽ hoàn toàn biến mất.

Hân bản thân tại sao không thể bảo vệ được nàng, Tuyết nhi của hắn mõng manh yếu đuối, tại sao họ có thể đối xử với nàng như vậy, những kẽ đó đều đáng chết, không ai được phép sống sót.

Dinh Hạo ôm chặt lấy Mạc Thánh Tuyết, đi giữa một rừng gươm, biển máu, còn đang chém giết loạn xạ, và tiếng gào thét thê lương, nhưng một cái nhếch mày cũng không hề có, lạnh lùng đến đáng sợ.

"vương gia! xe ngựa đã chuẩn bị xong.."

Tiểu lục tử đang ở bên ngoài nhìn thấy Dinh Hạo bước ra, vội chạy đến. Dinh Hạo bồng Mạc Thánh Tuyết lên xe ngựa.

Đi theo phía sau Dinh Hạo chính là đám người của Vô Tình, toàn thân bê bếch máu, tràn đầy sát khí, trên đao còn đang thắm máu, bọn họ lập tức nhảy lên lưng ngựa, hộ giá phía sau ...

"cộp..!! cộp..!!"

Đoàn người của Dinh Hạo nhanh chống biến mất trong màng đêm, để lại sau lưng là một bãi bình địa, lữa đỏ ngập trời..

Động Bàn Tơ đã bị xóa sổ từ đó.

*********hết chương 54********


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.