“Lễ trao giải ngày mai anh có tham gia không?”
Tần Gia Mộc lười biếng trả lời: “Dĩ nhiên là có.”
“Cũng phải, năm nay Tần đại lưu lượng lại có thêm dự án phim lên sóng thành công mà, kiểu gì chả có giải. Nhưng mà ngày mai chúng ta đừng có đụng mặt nhau đấy, đám phóng viên tinh mắt lắm.” Nhược Hàm thở dài.
“Cô cũng đi?”
Cô ủ rũ than thở: “Lúc đầu thì không, sau đó công ty lại bất ngờ đổi ý ép tôi đi cho bằng được.”
Bỗng nhiên trong nhà có tiếng chuông liên tục vang lên. Đây là lần đầu tiên Nhược Hàm nghe thấy loại âm thanh này, Tần Gia Mộc giải thích:
“Có người đến tìm.”
Ra là có người ở ngoài cổng nhấn chuông, tiếng chuông bên ngoài liên kết với loa ở trong nhà. Cô vừa mới chuyển đến đây mấy ngày, căn nhà này cũng chưa từng tiếp đón vị khách nào, chưa từng nghe thấy âm thanh này cũng là dĩ nhiên.
“Để tôi ra xem thử.” Tần Gia Mộc rời khỏi ghế sô pha đi thẳng đến chỗ màn hình
cảm ứng gắn ở ngay trên tường cạnh cửa chính.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh một người phụ nữ trung niên khoảng độ tuổi năm
mươi. Tần Gia Mộc cứng đờ người, anh kinh ngạc không nói nên lời.
“Ai vậy?” Nhược Hàm ở trong phòng khách nói vọng ra.
“Mẹ tôi.”
Cô sửng sốt hét lên, “Mẹ anh? Mẹ anh đến đây làm gì? Mà sao mẹ anh biết chúng
ta chuyển đến đây mà tìm?”
“Làm phiền cô dọn dẹp lại phòng khách một chút, tôi đi ra đón bà ấy.”
Tần Gia Mộc đẩy cửa bước ra ngoài sân, cả căn nhà chỉ còn lại mình Nhược Hàm.
Cô ngơ ngác không biết vì sao mẹ anh lại đến tìm hai người trong lúc sáng sớm thế này, nhưng rất nhanh liền gấp gáp thu dọn cốc chén trên bàn vào bồn rửa chén rồi lau bàn sạch sẽ, xếp lại ghế ngồi gọn gàng.
Bây giờ mới có bảy giờ, với lại sáng nay không có việc bận gì nên Nhược Hàm chưa có ý định thay quần áo. Hiện tại cô chỉ mặc chiếc váy ngủ ngắn cũn khoác thêm một chiếc áo lụa mỏng cùng bộ bên ngoài.
Lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai mà ăn mặc thế này chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không tốt, Nhược Hàm ba chân bốn cẳng chạy lên phòng tìm một bộ quần áo kín đáo thay vào.
Trong lúc đó, Tần Gia Mộc đã ra đến bên ngoài đón mẹ.
“Mẹ, mới sáng sớm mà mẹ đã lặn lội đến tận Đại Bắc, cũng không gọi con để con đón?”
“Thôi đi, còn không phải tại con sao? Mẹ ở nhà đang yên lành thì đọc được bài báo nói là con sắp kết hôn rồi, cho nên phải lên đây xem thử. Con đó, đúng là tùy tiện.
Chuyện kết hôn lớn như thế không nói với ba mẹ một tiếng, không dẫn con gái nhà người ta đến gặp mặt, hai nhà cũng chưa gặp nhau, thế mà hai đứa dám tự ý quyết định kết hôn?”
Lâm Hoa trừng mắt nhìn con trai, vừa đi vừa nói liên hồi. Tần Gia Mộc không có ý kiến gì, im lặng lắng nghe từng lời của mẹ.
“Thằng nhóc này, bệnh lười mở miệng của con lại phát tác đấy à? Nãy giờ mẹ nói mãi mà con không trả lời gì thế?”
Tần Gia Mộc thở dài: “Mẹ cứ hỏi con liên tục thì lấy đâu cơ hội cho con trả lời.”
Hai mẹ con mở cửa bước vào trong nhà, cái nhìn đầu tiên của Lâm Hoa chính là hình ảnh một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp ăn vận chỉnh tề đang cúi đầu chào đón mình.
“Con chào dì.”
Cô gái mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt cổ lá sen phối bèo cùng kiểu tóc buộc nửa đầu nữ tính, tổng thể toát lên vẻ trang nhã, sang trọng giống như quý tộc phương tây.
Lâm Hoa ngơ ngác hỏi: “Con là…..”
“Con là Nhược Hàm.” Cô mỉm cười đoan trang nói.
Dáng vẻ này của cô ngay cả Tần Gia Mộc còn phải kinh ngạc một phen. Cử chỉ dịu dàng tựa mực nước cùng với thái độ kiêu ngạo ngày thường nếu không nói chắc chắn không ai tin đều là cùng một người.
Tần Gia Mộc dẫn mẹ vào phòng khách ngồi chờ rồi quay lại bếp với Nhược Hàm.
“Cô đúng là diễn viên giỏi đấy. Trước mặt mẹ tôi mà có thể diễn được thành hiền lành dịu dàng thế, thật khiến tôi phải bất ngờ.” Anh bật cười.
“Cảm ơn. Có được lời khen của Tần đại minh tinh, xem ra tôi cũng có thực lực nhất định. Mẹ anh đến bất ngờ quá, trong nhà không có trà, chỉ có cà phê thôi. Bà ấy có uống được không?”
Tần Gia Mộc mở tủ lấy bột cà phê đưa cho cô nói, “Bà ấy vốn dĩ đã không thích trà. Cô cứ pha mấy cốc cà phê là được.”
Nhược Hàm thành thục pha ba cốc latte với ba hình thù sữa khác nhau, một bông hoa tulip, một trái tim và một chiếc lá.
Tần Gia Mộc ngạc nhiên nhìn ba cốc latte với hình vẽ nghệ thuật đẹp mắt trên khay.
Anh không nghĩ đến cô lại biết pha chế, hơn nữa còn rất khéo tay trong việc tạo hình bọt sữa, giống hệt như ngoài quán chuyên nghiệp.
Cô liếc nhìn biểu cảm của anh, cười đầy tự hào: “Sao thế? Có phải anh đang nghĩ người kém nấu ăn như tôi lại có thể pha chế được ba cốc cà phê thành thạo thế này, đúng chứ? Bạn thân tôi là chủ quán café, tôi hay đến đó học hỏi nên biết cũng là lẽ thường tình thôi.”
Nhược Hàm cẩn thận cầm khay đựng cà phê lên, tự tin nói: “Tần đại lưu lượng đã sẵn sàng cùng tôi diễn một bộ phim chưa?”
Tần Gia Mộc hiểu ý cô, đáp lại: “Đi thôi.”
Lúc ở trong bếp người cầm khay là Nhược Hàm, đến khi mang ra phòng khách lại thành Tần Gia Mộc cẩn trọng từng bước bê ra tránh phá đi hình vẽ trên cốc cà phê.
Lâm Hoa nhìn mấy hình thù được vẽ trên cốc cà phê không khỏi khen ngợi: “Đẹp quá!”
“Là Nhược Hàm đã làm nó. Mẹ uống thử xem có vừa miệng không?”
Cà phê của cô sao có thể không ngon? Chưa cần Lâm Hoa nói, cô đã biết chắc chắn bà sẽ thích, dù sao đây cũng là thứ cô tự tin nhất mà.
Lâm Hoa thử một ngụm đầu tiên sau đó đặt xuống bàn, trìu mến nhìn Nhược Hàm nói: “Con khéo tay quá! Ta đến thì mấy đứa mang nước lên là được, còn cất công pha chế cà phê nữa.”
“Dì thích là được.”
Thưởng thức cà phê xong, Lâm Hoa lập tức đi vào chuyện chính: “Hôm nay ta đến chính là vì chuyện của hai đứa. Bây giờ hai đứa đột nhiên thông báo kết hôn cũng không thông qua trưởng bối trong nhà, nếu không đọc báo thì ba mẹ cũng không biết chuyện này luôn.”
Đáy mắt Nhược Hàm lộ ra vẻ chân thành, cô nhỏ giọng giãi bày: “Thật ra con và anh Gia Mộc từ lâu đã có ý định đi gặp trưởng bối hai bên để bàn chuyện đại sự, nhưng vì vướng bận chuyện công việc nên chưa tìm được thời điểm thích hợp nên mới chưa thông báo cho chú dì biết. Thế nào mà phóng viên biết được, để lộ tin tức ra ngoài nên bọn con đành phải thừa nhận luôn.”
“Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”
Trong một thoáng, Tần Gia Mộc và Nhược Hàm trao đổi ánh mắt. Cô tiếp tục trả lời:
“Đến nay đã gần ba năm rồi ạ. Dì, con biết con và anh Gia Mộc không nên tự ý quyết định như thế, nhưng bọn con là người của công chúng nên đôi lúc không tránh khỏi sự khó xử, mong dì hiểu cho bọn con.”
Từ khi ở trong bếp, cả hai đã thống nhất với nhau để một mình Nhược Hàm nói, anh không được chen vào. Dù sao cô cũng giỏi ăn nói hơn anh, mình cô trả lời thì còn sắp xếp được một câu chuyện hợp lý, nếu để anh nói cùng chắc chắn sẽ có sơ hở.
Lâm Hoa nghe xong câu chuyện bắt đầu cảm thông cho đôi tình nhân trẻ, “Được rồi, ta đã hiểu được nguyên nhân đại khái. Nhưng mà kết hôn là chuyện lớn, không thể vội vã ngay lập tức. Hai đứa tính thế nào?”
Nhược Hàm liếc nhìn Tần Gia Mộc ý bảo anh trả lời. Phần này là do anh quyết định, để tự anh nói: “Mẹ, cái này thì bọn con đều đã quyết định sẽ tổ chức lễ đính hôn vào cuối tháng này. Còn về hôn lễ thì bọn con cũng đang chuẩn bị dần rồi.”
“Hai đứa cái gì cũng đều tự quyết với nhau, người lớn như chúng ta biết làm thế nào nữa. Mẹ đã đến đây rồi sẽ ở lại luôn đến lúc hai đứa đính hôn, chắc là không có vấn đề gì đâu?”
Tần Gia Mộc đồng ý, “Mẹ đến đột ngột quá, bọn con không kịp chuẩn bị. Chiều nay Nhược Hàm có việc ở công ty, con dọn phòng cho mẹ.”
Lâm Hoa lập tức xua xua tay, lắc đầu: “Con với Nhược Hàm công việc bận rộn mẹ không muốn làm phiền. Hai đứa vẫn đang ở phòng riêng đúng không? Chi bằng bây giờ mẹ ở một phòng, hai đứa ở một phòng, đỡ mất công dọn thêm phòng nữa.”
Nhược Hàm và Tần Gia Mộc tròn mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp: “Không được.”
“Có gì mà không được?” Lâm Hoa nghiêm túc phân tích: “Hai đứa sắp kết hôn, sớm muộn cũng là vợ chồng, trước sau gì chả chung phòng. Cứ quyết định như thế đi.”
Cả hai ngàn vạn lần đều không nghĩ đến mẹ sẽ đưa ra ý kiến này, trong lòng rõ ràng không tán thành nhưng lại không thể không tuân theo, cuối cùng ủ rũ gật đầu.
……….
Buổi chiều, Nhược Hàm theo đúng hẹn đến công ty thử bộ váy mà Glamour Melody
gửi đến.
“Cô đến rồi à? Mau vào thử trang phục đi.”
Nhược Hàm nhìn chiếc váy trước mặt trầm ngâm hồi lâu. Là một thiết kế váy lấy ý tưởng từ những nàng tiên trong truyện của tích mà bao đứa trẻ ngày đó yêu thích, hai bên vai không đơn thuần là tay áo thông thường mà là cánh bướm sắc màu, phủ thêm một lớp voan mỏng bên ngoài chiếc váy dạ hội đính hoa hồng càng tạo thêm cảm giác quyền lực như áo choàng của nữ hoàng.
Khoảnh khắc diện chiếc váy này lên người, tất cả những người có mặt trong phòng thử đồ đều phải ngỡ ngàng. Nhược Hàm giống hệt một nàng tiên giáng trần, làn da trắng nõn nà, thân hình cao ráo mảnh khảnh, gương mặt diễm lệ hút hồn khiến người ta khó mà rời mắt khỏi.
Doãn Ngọc Dao nhìn cô vô cùng hài lòng nói: “Cô mặc rất hợp, cũng vừa vặn với dáng người, không cần phải sửa chỗ nào. Ngày mai cô mà mặc bộ này nhất định sẽ nổi bật nhất thảm đỏ.”
“Cái này thì tôi không cần. Vốn dĩ ban đầu tham dự lễ trao giải này cũng không phải chủ ý của tôi.” Nhược Hàm hững hờ nói.
“Bộ này lên thảm đỏ thì sẽ rất đẹp, nhưng lúc vào ghế ngồi thì sẽ khó khăn đấy. Thế nên Vương tổng đã mượn thêm một bộ nữa cho cô. Cô vào thử luôn đi!” Doãn Ngọc Dao vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc hộp trắng.