Hào Quang Mặt Trời

Chương 266: Thủ đoạn của Đăng Dương




“Cho dù thực lực hai bên là cân bằng, chúng ta cũng tuyệt đối không thể đánh!”

Thủy Linh Lung cực kỳ điềm tĩnh, nói

“Giết địch tám trăm, ta chết một ngàn, kết quả lưỡng bại câu thương so với thất bại, hoàn toàn không khác gì nhau”

Lý Tiểu Kiều có chút không cam tâm, hỏi “Nói vậy, ý của Thủy Linh Lung sư tỷ là chúng ta cứ để cho đám Phá Thiên Tông nhởn nhơ như thế, sau tất cả mọi chuyện ghê tởm mà bọn chúng đã làm đối với chúng ta?”

Ngô Thừa Dực thả lòng bàn tay đang nắm chặt, thở dài nói “Cũng chỉ có thể làm thế mà thôi, trả thù đùng là việc nên làm, thế nhưng để trả được thù mà vứt đi tính mạng của bản thân, vậy thì không đáng!”

“Lão tiên sinh, ý của ngài thế nào?” Nguyệt Yên Lan quay sang hỏi Đăng Dương.

Nàng và Thủy Linh Lung vẫn còn mắc nợ Đăng Dương một ơn cứu mạng, dù là đánh hay không đánh, trước tiên phải hỏi ý kiến của hắn cái đã.

Nếu Đăng Dương muốn đánh, vậy thì dù biết rõ kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương, nàng vẫn bắt buộc phải đánh.

Đăng Dương nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng, từ tốn nói

“Mọi người không cần phải bi quan như thế…”

“Nếu hai bên ngang bằng về lực lượng, sau khi đại chiến mở ra, kết quả lưỡng bại câu thương là hoàn toàn không sai. Tuy nhiên…”

“Tuy nhiên?” Cả bốn người Thủy Linh Lung lâm vào nghi hoặc

“Tuy nhiên, đâu có ai dám chắc rằng, thế cần bằng này luôn tồn tại vĩnh viễn?” Đăng Dương thần bí nói

Càng nghe Đăng Dương nói, cả bốn người càng cảm thấy khó hiểu, tựa như bị rơi vào một làn sương mù trắng xóa không thấy đường ra

“Ý của lão tiên sinh là…?”

Đăng Dương không đáp lời mà một tay mở ra tấm bản đồ phế khu Cổ Loa đang nằm ở một góc bàn đá, sau đó lại lấy từ trong túi đồ hệ thống ra Nguyên Bút và Linh Mực, đưa cho Thủy Linh Lung, cười nói

“Linh Lung, nàng đánh giấu cho ta vị trí căn cứ của Phá Thiên Tông và những thế lực đã kết minh với bọn chúng, lưu ý, chỉ tập trung vào các thế lực mạnh nhất mà thôi, đám lắc nhắt còn lại, không cần quan tâm!”

“Được!”

Thủy Linh Lung tuy không hiểu Đăng Dương đang tính toán chuyện gì nhưng vẫn nhận lấy Nguyên Bút và Linh Lực, cần thận đánh chín dấu X và một dấu O lên những vị trí tên tấm bản đồ, tất cả đều nằm xoay quanh khu vực Võ Chiến Đài.

Sau khi đã đánh dấu xong, Thủy Linh Lung khẽ đặt Nguyên Bút xuống bàn, lên tiếng giải thích

“Dấu X là chỉ những thế lực đã kết mình với Phá Thiên Tông, còn dấu O chính là Phá Thiên Tông”

Đăng Dương nhìn qua một lượt mười vị trí đã được đánh dấu trên bản đồ, khóe môi thoáng nhết lên, có vẻ vui mừng, cười khẽ nói

“Rất tốt, may mắn là tính cảnh giác của những thế lực kia cũng cao, không có hạ trại ngay sát bên cạnh Phá Thiên Tông!”

Quanh bàn đá, bốn cặp mắt với tám con ngươi chứa đầy nghi hoặc và tò mò, đổ dồn về phía Đăng Dương

Lý Tiểu Kiều hưng phấn hỏi “Lão tiên sinh, không lẽ ngài muốn chúng ta tập kích từng thế lực một, trước hết bào mòn sức mạnh của bọn chúng, chặt đứt tất cả chân rết của Phá Thiên Tông?”

“Muốn tập kích và tiêu diệt đám thế lực này, đối với thực lực của chúng ta là không hề khó, bất quá, nhất định sẽ mất không ít thời gian, rất dễ bị quân cứu viện của bọn chúng tạo thế bao vây từ vòng ngoài” Nguyệt Yên Lan không cho là đúng nói.

Nhưng rồi cũng ngay sau đó, đôi môi căn mọng đầy quyến rũ của nàng lại nở một nụ cười giá lạnh hơn băng

“Tuy nhiên, nếu tất cả võ giả tinh anh của chúng ta toàn lực xuất động, tập kích và giết chết thủ lĩnh những thế lực này trong tích tắt chính là một việc phi thường đơn giản”

“Ha ha, chỉ là mấy tên mới bước vào Võ Tướng trung cấp mà thôi, tuổi tôm sánh với chúng ta!”

Ngô Thừa Dực vừa nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên như đèn pha, vỗ tay cái đét, cười lớn nói “Ý kiến hay!”

“Hiện tại, chúng ta đang có được lợi thế lớn nhất là yếu tốt bất ngờ, không bằng làm luôn cho nóng!”

Lý Tiểu Kiều hướng Ngô Thừa Dực, bắn ra ngón tai cái, tán thưởng nói “Ha ha, Ngô Thừa Dực, lần đầu tiên trong suốt mấy ngày nay, lão nương mới thấy ngươi nói đúng một câu tiếng người đấy. Tuyệt vời!”

“Cô đây là đang khen hay chửi ta đó?” Ngô Thừa Dực bực mình quát

Lý Tiểu Kiều cười hắc hắc đáp “Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào, ta đây chính là đang khen ngươi đó, mừng không? Mừng thì sủa một tiếng nghe xem!”

“Muốn chết!” Ngô Thừa Dực tức đến bốc khói da đầu, làm bộ như muốn nhào qua xé xác Lý Tiểu Kiều

Nhìn cả hai lại bắt đầu làm trò, Đăng Dương khẽ đằng hắng một tiếng, cười khẽ nói

“Đừng có rộn nữa, lão phu cũng đâu có nói là sẽ đi ám sát mấy tên thủ lĩnh kia, các ngươi nôn nóng cái gì?”

Ngay tức khắc, Ngô Thừa Dực và Lý Tiểu Kiều bị câu nói của Đăng Dương là cho đứng hình

Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung cũng có chút nghệch mặt ra khó hiểu

“Là sao?”

Một lần nữa, Đăng Dương lại không trả lời câu hỏi của bốn người mà lại hỏi ngược một câu chẳng hề liên quan

“Trong bốn người các ngươi, ai là kẻ chạy nhanh nhất?”

“Là ta!” Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực không hẹn mà gặp, đồng thanh nói to, sau đó, cả hai lại trừng mắt nhìn nhau tức tối

Ngô Thừa Dực tự tin nói “Ta chuyên tu Lôi hệ đấu khí, hơn nữa còn là loại Lôi hệ đấu khí đã trải qua ba lần ngưng luyện cùng áp súc, tốc độ bộc phát của ta, cô không tưởng tượng được đâu!”

Lý Tiểu Kiều vênh chiếc cằm tinh tế tràn đầy kiêu ngạo, khinh bỉ nói “Tốc độ bộc phát? Có là tốc độ bộc phát thì ngươi cũng phải chạy bằng hai chân, trong khi đó, ta lại có cánh. Khanh khách, cánh so với chân, nghĩ bằng mông cũng đủ biết thứ nào nhanh hơn”

“Cô?” Ngô Thừa Dực lại bị Lý Tiểu Kiều làm cho cứng họng lần hai, da đầu không nhịn được bốc lên khói trắng, hận không thể ngay lập tức lao lên phân rõ thắng bại

Đăng Dương nhìn cặp đôi oan gia trước mắt, có chút bất đắc dĩ vuốt trán, dỡ khóc dỡ cười nói

“Lão phu nói này, kiếp trước của hai người các ngươi là chó với mèo hay sao mà suốt ngày gây lộn với nhau thế?”

“Chưa ghe qua câu, ghét của nào trời trao của đó sao? Nếu cứ tiếp tục tình trạng như thế này, lão phu thật sự rất quan ngại, tương lai hai người các ngươi sẽ về chung một nhà đấy”

“Ai mà thèm về chung với hắn?” Lý Tiểu Kiều hừ lạnh nói

“Có cho, ta cũng không thèm!” Ngô Thừa Dực không chút yếu thế đáp trả

“Hai người các ngươi dừng lại được rồi đó!” Nguyệt Yên Lan dựng ngược mày liễu, bực mình quát “Hiện tại đã là lúc nào rồi mà còn lộn xộn?”

Nói rồi, nàng quay sang Đăng Dương, chăm chú hỏi

“Lão tiên sinh, vừa nãy ngài hỏi ai là người chạy nhanh nhất chi vậy?”

Đăng Dương mỉm cười đầy bí hiểm, nhàn nhạt nói

“À, lão phu chỉ muốn nhờ người đó, giúp lão phu gửi cho đám thủ lĩnh của các thế lực đã liên minh với Phá Thiên Tông một cái thông điệp nho nhỏ mà thôi!”

-------*-*-------

Mười hai giờ đêm

Trên nóc một toà nhà năm tầng hoang phế, ba bóng người lẵng lặng đứng thẳng, thong thả hứng lấy từng cơn gió đêm mát lạnh thổi vào người.

Nguyệt Yên Lan đưa mắt nhìn đến khối kiến trúc kim tự tháp như một cự thú khổng lồ đang ngủ say nơi xa, chợt hỏi

“Lão tiên sinh, ngài nghĩ bọn hắn có đến không?”

Đăng Dương tự tin cười “Sao lại không?”

Thủy Linh Lung nhắm nhẹ hai mắt, tĩnh lặng nói “Điều kiện mà lão tiên sinh đưa ra là quá tốt, bọn hắn không đến không được!”

“Ta không sợ bọn hắn không tham, chỉ sợ bọn hắn không có gan để đến thôi!” Nguyệt Yên Lan đính chí hàm ý của mình

Đăng Dương vẫn giữ nụ cười tự tin trên môi

“Bởi thế, lão phu mới cho phép bọn hắn mang thêm vài tên thân tín đi cùng”

“Có khi nào, một người trong số bọn hắn sẽ lựa chọn báo tin cho Ngọc Cổ Thanh, sau đó sẽ tương kế tựu kế, một lưới vây bắt chúng ta?” Nguyệt Yên Lan tiếp tục hỏi

Đăng Dương khoát tay, lắc đầu nói

“Chuyện này, tuy rằng tỉ lệ xảy ra là rất thấp, thế nhưng cũng không phải không xảy ra được. Bất quá, có lão phu ở đây, cái quăng lưới của bọn chúng cũng chỉ thu về một ngụm không khí vô định mà thôi”

“Chỉ có điều, nếu chuyện đó mà thật sự xảy ra, vậy thì xem như kế hoạch của lão phu, chưa đánh đã bại!”

“Lão tiên sinh yên tâm, bọn chúng chắc chắn sẽ đến” Thủy Linh Lung kiên định nói “Những tên thủ lĩnh này, cái quang trọng nhất đối với bọn hắn không phải chữ tín mà chính là lợi ích, lợi ích càng lớn, bọn hắn càng khó bỏ qua”

Thủy Linh Lung vừa nói xong…

Vụt… vụt… vụt… vụt… những tiếng xé gió đột ngột vang lên trong không gian

Và rồi từ khắp bốn phương tám hướng, hai mươi bảy bóng người hôn ám phóng thẳng người lên nóc nhà năm tầng với tốc độ cự nhanh, chớp mắt trôi qua thì đã bao vây kín mít ba người Đăng Dương.

Nương theo ánh trăng léo lắt, Đăng Dương có thể nhìn rõ khuôn mặt của từng người vừa mới xuất hiện này.

Bên trong đó, không thiếu những gương mặt mà hắn chưa bao giờ thấy qua, tuy nhiên cũng có những gương mặt, hắn phi thường biết rõ thân phận.

Tỷ như, Đường chủ Ngũ Độc Tiêu Hương Đường – Độc Ma Hạc, Trại chủ Cuồng Phong Trại – Lý Hồn Ân, Đoàn trưởng Liệp Sát Báo Đoàn – Ngô Mây và một vài tên thủ lĩnh khác đã từng xuất hiện trong trận chiến công thành Hắc Long.

“Các vị, đêm nay đến thương lượng hay là đến đánh nhau?” Đăng Dương cười hỏi với giọng già nua

“Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, những gì các nàng viết trong tờ giấy đó là thật hay sao?” Một tên thủ lĩnh có gương mặt sương gió, hoàn toàn không thèm để ý đến câu nói của Đăng Dương, ánh mắt chỉ chuyên chú nhìn vào hai dáng hình tuyệt mĩ, không có ham muốn sắc dục, chỉ có sự thận trọng và nghiêm túc, gặng hỏi

‘Xong, lơ đẹp mình luôn!’ Đăng Dương thầm cảm khái ‘Người đời nói quả không sai, không có địa vị, chó nó mới thèm để ý!’

“Đúng vậy!” Thủy Linh Lung lạnh lùng gật đầu xác nhận

Nguyệt Yên Lan chỉ tay vào Đăng Dương đang phủ kín người trong lớp áo choàng hắc vũ như muốn dung nhập vào màn đêm, cao giọng nói

“Có điều, người sẽ thương lượng với các ngươi cũng không phải hai chúng ta mà là người này”

“Hắn?” Vừa nghe Nguyệt Yên Lan nói vậy, cả chín tên thủy lĩnh thế lực và toàn bộ mười tám thân tín đứng sau lưng liền giật mình kinh ngạc

‘Tên này là ai, tại sao Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đều phó thác mọi chuyện cho hắn?’

‘Việc này liên quan đến sinh tử tồn vong chứ đâu phải chuyện đùa?’

‘Lão già này là người thương thuyết hay là một cường giả còn mạnh hơn hai người Thủy Linh Lung?’

Một loạt câu hỏi không lời giải đáp xẹt nhanh qua tâm trí của đám người.

Và dù cho lão già này thuộc trường hợp nào, chỉ nhìn cách nói chuyện ngang hàng phẳng lối của Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan đối với lão là đủ biết, thân phận của lão chắc chắn không hề bình thường.

“Không biết quý tính đại danh của lão tiên sinh là gì?” Độc Ma Hạc vốn là một người vô cùng cẩn thận, cho nên cũng không có vội vàng bày tỏ thái độ như thế nào, chỉ hỏi tên trước.

Đăng Dương thản nhiên đáp

“Lão phu xưa nay không dùng tên thật, các ngươi cứ gọi ta Lão Tiên Sinh là được!”

‘Không dùng tên thật? Chẳng lẽ tên của hắn thật sự quá mức nổi bậc cho nên không muốn để cho chúng ta biết?’ Độc Ma Hạc bởi vì một câu nói tưởng chừng như vô cùng hời hợt của Đăng Dương mà cắm đầu suy nghĩ sâu xa bất tận

‘Nếu đúng như thế, vậy thì tại sao lão ta không dùng tên giả? Không phải bịa đại ra một cái tên là được rồi sao?’

‘Hay là lão ta khinh thường việc sử dụng tên giả, coi việc đặt tên giả cho chính mình là một sự ô nhục không thể tha thứ?’

‘Có lẽ đúng là như vậy rồi, một kẻ đủ tư cách để được đối xử ngang hàng với Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan, lão già này tuyệt đối là một người có địa vị cực cao. Do đó, tốt nhất là trước khi chính thức vạch mặt, mình không nên đắc tội với lão’

Sau khi làm ra quyết định, Độc Ma Hạc hơi chỉnh đốn lại sắc mặt một chút, cười nói “Vậy thì lão tiên sinh, những thứ ngài nghi bên trong tờ giấy đó…”

“Nói rằng nếu như chúng ta từ bỏ liên minh với Phá Thiên Tông mà đứng về phía các ngài, vậy thì sau khi tiêu diệt Phá Thiên Tông xong, tất cả tài bảo của bọn hắn sẽ thuộc về chúng ta”

“Có thật hay không?”

Tám tên thủ lĩnh thế lực còn lại vừa nghe Độc Ma Hạc nói thế thì đều hướng ánh mắt chăm chú nhìn vào Đăng Dương, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời từ hắn

Và không để cả đám đợi lâu, Đăng Dương ngay lập tức gật nhẹ đầu, dứt khoát nói

“Không sai, ý của lão phu chính là như vậy, không biết vấy vị thủ lĩnh cảm thấy thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.