“Vì sao tôi phải ở cùng phòng với anh? Anh nghèo như vậy sao?”
Sau khi tới khách sạn không lâu, lúc này thần kinh căng thẳng của Thi Tĩnh mới thả lỏng xuống. Nhưng khi cô thấy phải ở cùng phòng với Vân Dật Bạch, cô ngước mắt nhìn.
Vân Dật Bạch miễn cưỡng nhìn cô, mở miệng lạnh nhạt nói “Cô có biết giờ là lúc nào không? Cô cảm thấy không thoải mái khi ở đây à?” Vốn anh không có ý định làm vậy. Ai biết lại vào đúng mùa du lịch, khách sạn không ổn định, anh vừa tới nơi, chỉ còn lại phòng tổng thống. Hai người ở thì quá xa xỉ rồi.
Quan sát cách bài trí xa hoa bốn phía, Thi Tĩnh lo lắng mở miệng “Một đêm bao nhiêu tiền?”
Vân Dật Bạch nhếch môi khẽ nói từng số. Trong nháy mắt khuôn mặt Thi Tĩnh trắng bệch ra. Đối với cô mà nói đó là con số trên trời.
“Hiện tại, cô an tâm mà ở đây chứ?”
Không an tâm, khá là không an tâm. Nếu như người này động kinh đầu óc nóng lên không nói câu nào bỏ lại cô ở đây, cô có bán mình cũng không đủ tiền trả cho đêm nay.
Nhìn nét mặt cô, Vân Dật Bạch nhếch môi thích thú “Hiện tại, cô không còn ý kiến gì chứ?!”
“Không có, không có! Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!” Thi Tĩnh không chút suy nghĩ bật thốt lên.
“Thi Tĩnh!” Vân Dật Bạch chợt gọi tên cô.
“Hả?” Không phải anh ta hối hận rồi chứ?
“Xem ra, cô rất vui khi ở cùng với tôi!” Anh khẽ nhướng mi, ý cười nhanh chóng tràn đầy trên lông mày. Cả khuôn mặt thư giãn chưa từng có.
Thi Tĩnh đỏ mặt hờn dỗi liếc anh, “Tôi không có!” Sự mềm mại trong giọng nói mang thêm mấy phần làm nũng.
“Nét mặt cô không nói như vậy!” Vân Dật Bạch nhếch môi cười.
Đưa tay che hai gò má, Thi Tĩnh tức giận dậm chân, xoay người chạy vào nhà tắm. Đồng thời cũng mang theo một chút an lòng hiếm có.
Như vừa nhớ ra điều gì, vẻ ôn hòa trên mặt Vân Dật Bạch trong nháy mắt lạnh đi, hờ hững xoay người nhìn cảnh đêm bên ngoài. Anh đứng yên nhìn gương mặt phản chiếu trên mặt kính trong suốt của mình. Trong kính, gương mặt anh nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đây không phải là vẻ mặt cần có khi đối mặt với Thi Tĩnh.
Vô thức đấm lên mặt kính sau đó chậm rãi nắm chặt bàn tay. Xoay người lần nữa đã là bộ mặt nghiêm nghị.
Cho đến khi Thi Tĩnh bước ra từ phòng tắm, Vân Dật Bạch đã không còn ở đây!
“Thật là kỳ lạ!” Cô khẽ nói. Người này lúc thì lạnh lúc thì nóng.
Cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình, không biết bộ dạng hiện tại của cô theo anh ta tới đây có thể làm được gì?
Nhẹ lắc đầu, cô quyết định không quan tâm tới vấn đề này nữa, cô tự tìm cho mình một phòng để nghỉ ngơi.
Vân Dật Bạch trở về không thấy Thi Tĩnh, cuối cùng thấy cô đã ngủ. Đứng lẳng lặng trước cửa ra vào. Ánh mắt thâm sâu khẽ nhắm lại. Cuối cùng không nói gì khép cửa phòng lại.
Trở lại phòng khách mở máy tính tìm Lăng Thiếu Dương ở công ty. Con ngươi dần dần đen lại.
Lăng Thiếu Dương đang lên mạng. Mặt Vân Dật Bạch âm trầm nhìn chằm chằm vào hình người bạn tốt.
Tiếng xin lỗi của Lăng Thiếu Dương từ máy tính truyền tới “Lão đại, tớ sai rồi!”
Hừ lạnh một tiếng, Vân Dật Bạch quát mắng “Xem khi nào trở về tôi trừng trị cậu như thế nào!”
“Hắc hắc, lão đại, đừng như vậy! Cùng lắm thì cậu không đưa cô ta theo nữa! Nhưng không phải cậu lại đưa cô ta theo sao?”
Lời nói này khiến mặt Vân Dật Bạch càng đen hơn.
Anh không biết lúc đó vì cái gì mà lại mang theo Thi Tĩnh lên máy bay!
“Lăng Thiếu Dương, tôi cảnh cáo cậu, chuyện này cậu đừng có tham gia!” Anh làm sao không biết được bạn mình đang nghĩ gì.
“Được, được, được, tớ biết rồi, lần sau sẽ không làm vậy nữa!”