"Chân tướng đã lộ ra! ! ?" Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Uyển Thanh, trực giác nói cho anh biết : "Không có khả năng! !"
Uyển Thanh cũng thấy có chút kỳ lạ, nhìn về phía anh cười nói: "Tôi cũng cảm thấy không có khả năng! Nhưng đây là sự thật!"
Lãnh Mặc Hàn nhìn Uyển Thanh nói chắc như đinh đóng cột, anh vẫn còn có chút nghi ngờ nói: "Bằng nhiều năm kinh nghiệm, trực giác của tôi cho tôi biết cô ta có vấn đề ! ! Bởi vì tất cả sự việc này, đều xảy ra quá trùng hợp !"
"Vậy anh tìm được chứng cớ sao?" Uyển Thanh nhìn về phía anh, cười hỏi.
Đôi con ngươi của Lãnh Mặc Hàn lóe ra tia sáng, vẻ mặt bộc lộ một chút ngưng trọng, chậm rãi tiến lên, chống tay lên bàn máy tính, nặng nề thở dài một cái...
Uyển Thanh mỉm cười nhìn về phía anh, nói: "Anh không tìm được chứng cớ. Thì chỉ chứng tỏ được, cô ta chỉ là một người bị tình nghi, mà không phải là một tội phạm!"
"Đối với cô ta đây là một loại nhận định! Đó gần như là bản năng sinh mệnh của tôi !" Lãnh Mặc Hàn cắn răng , chậm rãi nói.
Uyển Thanh trầm mặc nhìn ánh mắt kiên định của Lãnh Mặc Hàn , cô liền tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn anh nói: "Nếu như anh nhận định như thế! Như vậy đối với hành vi của cô ta, tôi chỉ có một cách giải thích!"
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt nhìn về phía Uyển Thanh!
Uyển Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, trầm tĩnh hạ sắc mặt, mới giải thích nói: "Cô ta vô cùng có khả năng là hai nhân cách!"
"Hai nhân cách?" Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía cô ấy.
"Đúng! !" Uyển Thanh nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn ngưng trọng nói: "Con người ở trong quá trình trưởng thành, tính cách cũng từ từ được hình thành, có quan hệ cực lớn đối với hoàn cảnh cuộc sống, nhưng nếu như trong quá khứ, gặp phải thương tổn, có lẽ là được đối xử không công bằng, vượt qua khả năng thừa nhận trong lòng mình, liền nảy sinh ra tính cách biến dị, cái này so với nhân cách có chỗ bị thiếu hụt, còn cao hơn một bậc! ! Theo thời gian trôi qua, tính cách lại càng thay đổi.Tạo thành một con người có hai tính cách, ban ngày và buổi tối liền sẽ có sự thay đổi, biến thành hai người! Có vài người là phải trải qua một số chuyện, mà chút chuyện kia, có lẽ là do một đồ vật, đã khơi gợi lại ký ức nào đó trong cô ta, dẫn dắt một tính cách khác trong cơ thể cô ta bộc lộ ra bên ngoài!"
"Chọc trúng một điểm ký ức nào đó của cô ta?" Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nghĩ đến điều này.
"Nếu như anh nhất định đối với cô ta nảy sinh ra nghi ngờ, thì cũng chỉ có thể giải thích như vậy!" Uyển Thanh nói.
"Vậy phải làm sao để chứng thực chuyện này?" Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía cô hỏi.
Uyển Thanh nghe thấy những lời này, cười khổ nói: "Thật khó mà có thể chứng thực được, người bình thường có hai nhân cách, tối đa là vào ban ngày cùng buổi tối, sẽ phát sinh thay đổi, trường hợp này thì tốt rồi. Nhưng giả dụ là phải trọc trúng một điểm ký ức nào đó thì tính cách mới xuất hiện thay đổi, cái này liền thập phần khó quan sát, bởi vì vô cùng có khả năng là cả một đời, cô ta cũng sẽ không đụng chạm tới miền ký ức kia nữa! Hơn nữa, cứ như việc chúng ta phải lưu ý đối với từng chút ký ức có nghi ngờ của cô ta, thì còn cần phải trải qua nhiều phương diện đi chứng thực, đây mới thật sự là điều không dễ gì có thể làm được."
Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ, liền trầm mặc nhìn về phía Uyển Thanh.
Uyển Thanh nhìn về phía ánh mắt này của Lãnh Mặc Hàn, chỉ đành phải cười khổ gật đầu, nói; "Tuân mệnh lão đại! Tôi sẽ tăng thêm người, quan sát cô ta hai mươi bốn tiếng đồng hồ, tận lực toàn bộ thu thập chứng cớ! ! Bao gồm cả tắm!"
Lãnh Mặc Hàn chỉ là cúi đầu cười cười.
Uyển Thanh khổ não thở dài một hơi, chuyển sang chuyện khác, đối với máy vi tính này, thật đáng thương nói: "Tôi liền biết, anh lôi tôi từ nước Mỹ trở về , liền không phải chuyện tốt đẹp gì!"
"Vất vả cho cô rồi !" Lãnh Mặc Hàn nói xong, vươn tay vỗ vỗ bả vai của cô, dự định xoay người rời đi...
"Lão đại! !" Một cô gái xinh đẹp động lòng người khác, ngồi ở trước máy vi tính , vừa nhai kẹo cao su, vừa cười nói: "Chúng ta hình như đã phát hiện ra, người bóng đêm cầm đầu đó, hiện đang ở đây!"
"Chỗ nào?" Lãnh Mặc Hàn lập tức nóng mắt nhìn về phía cô bé này.
"Trung Quốc! !" Cô gái nhỏ cười rộ lên nói.
"Trung Quốc! ! ?" Lãnh Mặc Hàn chớp mắt đã xoay người, tròng mắt nóng như lửa đốt nhanh chóng lưu chuyển, cách suy đoán của mình càng ngày càng gần...Anh nặng nề nghĩ tới sau đó, lại nhanh chóng nhìn về phía trợ thủ hỏi; "Anh ta hiện ở nơi nào?"
"Chúng ta đang bí mật tìm kiếm!" Cô gái vừa nhai kẹo cao su, vừa tìm tòi hình ảnh trong máy vi tính, mũi tên màu hồng ở trên bản đồ không ngừng tán loạn, cô mỉm cười nói: "Hẳn là rất nhanh sẽ có mặt ! Anh ta là ăn gan hùm gan báo, mới dám động đến một cọng lông của lão đại nhà chúng ta!"
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía cô, nhàn nhạt cười, trên ngón tay nhẹ búng một cái.
"Ai ui! !" Cái ót Chu Chu thoáng bị búng một cái, quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn kêu lên: "Đau quá !"
Lãnh Mặc Hàn không để ý cô, đã xoay người nhanh chóng rời khỏi! !
***
Phòng làm việc tổng giám đốc! !
Trang Hạo Nhiên vẫn mặc sơ mi màu lam nhạt, quần tây màu trắng, chuyên chú ngồi ở ghế tổng giám đốc, cúi đầu nhìn văn kiện...
Điện thoại phòng vang lên.
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn về phía văn kiện phát triển của công trình khách sạn dưới nước, vừa trực tiếp cầm điện thoại lên tiếng trả lời: "Uhm?!"
"Là tôi!" thanh âm lạnh lùng của Lãnh Mặc Hàn truyền đến.
Trang Hạo Nhiên hơi giật mình, nắm chặt điện thoại, ngẩng đầu kỳ quái hỏi: "Như thế nào lại gọi vào đây?"
"Thời gian anh làm việc, luôn luôn không bao giờ nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên..." Lãnh Mặc Hàn rất hiểu anh nói.
Trang Hạo Nhiên híp mắt, biểu tình cười như không cười, hỏi; "Có chuyện gì sao?"
"Tôi hi vọng anh đi một chuyến đến Tần gia!" Lãnh Mặc Hàn ngồi vào Paula, vừa nổ máy , vừa nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng.
Lãnh Mặc Hàn tiếp tục giải thích nói: "Hôm nay có một cô bé ở viện phúc lợi đã xảy ra chuyện! Tôi hoài nghi chuyện này cùng với Như Mạt tiểu thư có quan hệ!"
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên đột biến, nắm chặt di động, nhanh chóng hỏi: "Cô bé kia?"
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lưu chuyển, hơi lộ mấy phần đồng tình cùng đáng tiếc, nói: "Là mấy cô bé hôm nay Khả Hinh mang đến tòa nhà văn phòng biểu diễn... Đứa nhỏ kia là một trong số đó"
Trang Hạo Nhiên tức khắc nhíu chặt mi tâm, nhớ tới những đứa trẻ thiên chân khả ái đó, trái tim là một trận đau đớn khôn nguôi! !
"Nếu như tôi nghĩ không có sai, phía sau Như Mạt nhất định có người chống đỡ! ! Mà người này, rốt cuộc là ai, tôi còn chưa xác định... Nhưng có hai phương hướng, một là người bóng đêm! ! Đây chỉ là trực giác của tôi! ! Hai là Tần Vĩ Nghiệp! Tôi có chuyện đặc biệt hiếu kỳ đó là, theo lý thì từng phát sinh ra chuyện tranh chấp đáng sợ giữa vợ chồng, bây giờ cô ta vẫn có thể thỉnh thoảng trở lại, chiếu cố cha mẹ, một là cô ta đặc biệt lương thiện, hai là tâm lý của cô ta phải chịu đựng rất mạnh! !" Lãnh Mặc Hàn khởi động xe đua, tiến thẳng về phía trước!
"... ..." Ánh mắt Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ lưu chuyển, suy nghĩ trong khoảng thời gian gần đây đã phát sinh ra rất nhiều việc...
"Tôi gần đây tra được, Tần Vĩ Nghiệp từ khi bị Tưởng Thiên Lỗi lợi dụng giao tình với thủ tướng mà bị mất chức phải rời khỏi chính trị lui lại phía sau, lại cùng con trai của ủy viên Trương có giao tình quá sâu, dự đoán là muốn mượn cậu ta, Đông Sơn tái khởi!" Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói.
Trang Hạo Nhiên nghe thấy những lời này, liền gật đầu nói; "Tôi biết rồi."
Anh nói xong, liền trầm trọng buông điện thoại, vừa tự hỏi lại chuyện của Tần Vĩ Nghiệp , vừa nhớ tới co bé đáng thương kia, anh tức khắc nhấn điện thoại, nối thẳng tới điện thoại của thư ký, gọi; "Tiêu Đồng, tiến vào một chút!"
"Vâng!" Tiêu Đồng lên tiếng trả lời.
Không lâu sau...
Tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Đồng trực tiếp đẩy cửa đi vào, cũng đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đứng lên, cầm lên âu phục màu trắng, đang nhanh chóng mặc vào , cô liền nghi ngờ hỏi: "Lão đại? Đã xảy ra chuyện gì?"
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới trước mặt Tiêu Đồng, nhìn cô nói; "Hôm nay theo chúng ta đến tầng trệt có một cô bé, đầu bị trúng đạn! Cô lập tức mang đứa nhỏ đến bệnh viện cấp cứu, cho cô bé những sự trợ giúp tốt nhất ! Nhất định phải dùng hết toàn lực để cấp cứu!"
"Vâng!" Tiêu Đồng nghe xong , trong lòng cũng là một trận đau lòng đáp ứng.
"Tôi có việc phải đi ra ngoài một chút! Hủy hội nghị sắp tới đi! !" Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã vừa cài nút áo , vừa nhanh chóng đi ra ngoài! !
"... ..." Tiêu Đồng không hiểu sao có dự cảm chẳng lành, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
***
Năm giờ chiều, Mặt trời vẫn như cũ tỏa ra những tia nắng nóng như thiêu đốt! !
Bên bờ sông, cành liễu cản gió.
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc dọc theo tòa nhà thị chính, chạy tới công viên phía trước, lại quẹo trái, liền nhìn thấy một chỗ trải dài những thảm cỏ u tĩnh , phía trước là một căn biệt thự hùng vĩ đứng sừng sững nhưng cũng không thiết kế song song với những tầng kiến trúc khác...
Xe chạy dọc theo con đường trồng đầy những cây liễu rủ phất phơ.
Tưởng gia, Trang gia, Tần gia giao tình vẫn luôn rất tốt, chỉ là từ khi xảy ra sự việc của Như Mạt , Tưởng gia liền không lui tới nhiều, nhưng Trang Tĩnh Vũ vẫn như cũ vì duy trì thế lực cân bằng giữa ba nhà, thỉnh thoảng vẫn có thăm hỏi.
Xe dừng ở trước biệt thự!
Mẹ Tần đã đứng ở cầu thang, mỉm cười đi xuống đón tiếp...
Trang Hạo Nhiên phát ra những tiếng cười sang sảng, đẩy cửa xe, bước ra, vừa nhìn về phía mẹ Tần, vừa phong độ cởi nút áo, nhiệt tình gọi: " Mẹ Tần!"
"Hạo Nhiên... Đã lâu không có tới chơi ..." Mẹ Tần mỉm cười đi qua, nhẹ nắm lấy tay anh, vui vẻ nói.
"Con vẫn hay nghĩ tới mẹ, chỉ là trong khoảng thời gian này, thật sự là bận quá ..." Trang Hạo Nhiên vừa nắm lấy tay bà, vừa đi bộ vào trong, mang theo vài phần kỳ quái hỏi: "Vĩ Nghiệp đâu? Thế nào con lại không nhìn thấy?"
Mẹ Tần nghe thấy những lời này, sắc mặt tối sầm lại, có chút lúng túng nói: "Mấy người còn nhắc tới nó..."
Trang Hạo Nhiên cũng chậm chạp thu lại sắc mặt, chỉ là cười cười, sau đó cùng tiến vào phòng khách, mới phát hiện ra Tần Vĩ Nghiệp mặc áo sơ mi trắng cùng âu phục màu đen, tay cầm một quyển sách, mang kính mắt viền vàng, đi ra phòng khách, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, sắc mặt tiều tụy, lại lộ ra mấy phần kinh ngạc...
"Vĩ Nghiệp?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, hai tròng mắt mặc dù hiện lên mấy phần sắc bén, nhưng vẫn là tươi cười gọi cậu ta.
"Tới rồi à..." Tần Vĩ Nghiệp nói xong, lại nghĩ tới vụ việc của Như Mạt , không biết anh đã biết được bao nhiêu, liền trầm mặc.
"Uhm! Đã lâu không có tới ..." Trang Hạo Nhiên nói xong, hai tay lại đút túi quần, đứng ở trước bức họa, nhìn về phía bài thơ kia: Cả thành như thể vừa thay giáp vàng....
"Mẹ, người đi chuẩn bị hai chén trà đi..." Tần Vĩ Nghiệp nhìn anh một cái, rồi mới dặn dò mẹ mình.
"Ai, Hạo Nhiên con ngồi xuống đi, ta đi chuẩn bị một ít điểm tâm..." Mẹ Tần nói xong, liền xoay người rời đi.
"Vâng!" Trang Hạo Nhiên hơi xoay người, nhìn về phía mẹ Tần tươi cười gật đầu.
Tần Vĩ Nghiệp nhàn nhạt đi tới bên người Trang Hạo Nhiên, cũng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía một loạt những câu thơ được điêu khắc này, yếu ớt nói: "Anh tựa hồ đối với bức họa này của tôi, cảm thấy rất hứng thú..."
Trang Hạo Nhiên nghiêm nghị cười, quay đầu nhìn về phía cậu ta, nói: "Kỳ thực tôi không thích bài thơ này! Dã tâm quá lớn! Ý đồ quá mạnh mẽ! ! Quá đẫm máu!"
"... ..." Tần Vĩ Nghiệp không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, mỉm cười hỏi; "Cậu và Như Mạt có khỏe không?"
"Đều đã ly hôn , còn nói được cái gì chứ?" Tần Vĩ Nghiệp cười khổ nói.
"Tục ngữ nói, một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái! Mặc dù đã chia tay , hai người thỉnh thoảng còn có thể chạm mặt, thực sự là khó có thể nói được..." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh cười nói.
"... ..." Tần Vĩ Nghiệp im lặng không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía thái độ này của cậu ta, hai tròng mắt sắc bén như ưng, mỉm cười nói: "Chúng ta lựa chọn bạn đời, tóm lại cũng sẽ có rất nhiều việc, cũng không thể quá ăn ý phối hợp với nhau được.Nhưng là phải có chung lý tưởng, hoặc là phải có sự trao đổi kết nối với nhau... Như vậy mới có thể lâu dài được."
Tần Vĩ Nghiệp nghe xong những lời này, ánh mắt lưu chuyển, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cũng mỉm cười nhìn về phía cậu ta, nói tiếp: " Hồi bé tôi rất tôn sư trọng đạo, trước khi tôi cùng với thầy ly biệt, ông ấy tặng cho tôi một bài thơ, bài thơ kia là bài thơ mà cả đời tôi hi vọng cùng tin tưởng nhất! Nhưng cậu lại không có bài thơ này, cổ vũ tinh thần, tôi hôm nay đột nhiên rất muốn cùng cậu chia sẻ một chút!"
Tần Vĩ Nghiệp dường như có vài phần hưng phấn, nhìn về phía anh cười đáp: "Vậy sao? Nói nghe một chút? Tôi xin thỉnh giáo..."
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên ngưng lại, nhàn nhạt nhìn về phía cậu ta, mỉm cười mở ra môi mỏng, đọc lại một đoạn nào đó trong bài thơ này: "Nếu như con có thể đi cùng mơ ước, nhưng không làm nô lệ cho ước mơ, nếu như con có thể lấy được tâm trạng bình thường thản nhiên đối mặt thất bại và chiến thắng trở về, hẳn sẽ hiểu được chúng nó kỳ thực đều chỉ là ảo giác, nếu như con có thể chịu được người khác nói ra sự thật, bị người khác cố ý xuyên tạc sự thật, để có thể nhận ra được có lẽ, trơ mắt nhìn người khác vì tình yêu mà trả giá tất cả, bị người khác phá hủy, sau đó lại thu thập từng mảnh nhỏ, dùng hết mọi biện pháp để chắp vá... Nếu như con dám đem lợi ích cùng người khác ra trao đổi, mạo hiểm một lần, lại một lần thua sạch, sau đó lại bắt đầu, vĩnh viễn không nói đến thất bại! Như vậy, con của ta, con cuối cùng trưởng thành!"
Tần Vĩ Nghiệp quay đầu, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cũng hơi lưu chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, muốn cậu ta giữ bí mật của Tưởng gia, nhịn không được cười rộ lên nói: "Sức mạnh lớn nhất của cuộc sống, không phải lời nói hùng hồn, mà là lúc cậu đang đối mặt với thất bại cùng những trở ngại,hãy thản nhiên và đừng sợ e ngại gì! Trang Hạo Nhiên tôi quản lý tập đoàn Hoàn Á, chưa bao giờ sợ hãi cơ nghiệp của tôi sẽ sụp đổ! Tôi chỉ chú trọng một việc, là ở trong sinh mạng của tôi, tôi có nỗ lực hết sức vì ước mơ hay không ! !Tôi sẽ vì người yêu lý tưởng của mình, mà tác chiến! Mặc kệ bất luận kẻ nào, vọng tưởng muốn phá hoại ước mơ cùng người yêu của tôi, tôi đều sẽ không bỏ qua cho người đó! !"
Ánh mắt của anh có chút lạnh.
Tần Vĩ Nghiệp lưu chuyển ánh mắt, quay mặt sang, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía cậu ta, cười rộ lên nói: "Có phải có chút kích thích hay không? Không có cách nào khác, người trong khách sạn vốn chính là gốc rễ của nó. Những thiết bị ấy, những thứ trang hoàng ấy, cũng đều sẽ trở thành quá khứ, lưu lại chỉ còn là trách nhiệm, cùng tình cảm giữ người với người! Bí mật là không thể lấy được , nhưng tôi không sợ bí mật, bởi vì có một ngày, nó cũng sẽ bị vạch trần, chỉ là đại biểu nó không có giá trị lợi dụng! Tôi hi vọng có vài người, có thể hiểu rõ được điều này. Mọi việc đều có hai mặt của nó, dựa lưng vào nhau , không phải là thiên sứ, thì sẽ là ma quỷ! Chính cậu tự so sánh cho rõ ràng đi."
Anh nói xong, lưu ý đến sô pha có trải một chiếc áo choàng, vươn tay vỗ vai Tần Vĩ Nghiệp , rồi mới dứt khoát xoay người rời đi.