Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 771




Ánh sao trên bầu trời như những đóa hoa, lấp lánh thoắt ẩn thoắt hiện.

Bên bờ sông, gió mát chầm chậm lướt qua.

Jenny mặc váy dài đen, nhẹ ôm hai vai, mang đôi giày cao gót hơn mười phân, ưu nhã cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa hướng về người đàn ông bên cạnh, mỉm cười nói: "Bản thân tôi vốn nhiệt tình yêu rượu đỏ, đã từng theo cha đi đến rất nhiều nơi, sau khi lớn lên, lại dùng thành tích ưu việt, thi đậu nhân viên ngoại giao, theo anh trai... Gặp qua vô số người, nhưng người như tổng giám đốc Trang vậy, thực sự là ít lại càng ít... Trong lòng mặc dù cũng ôm ấp chút tình cảm, nhưng cũng biết hưởng thụ cuộc sống, không cho tư tưởng mục nát, ảnh hưởng đến tương lai... Thật khó mà có được!"

Trang Hạo Nhiên cũng cùng cô cất bước đi về phía trước, nhưng chỉ cười cười.

"Nghệ thuật trà của Trung Quốc, so sánh với rượu đỏ của phương tây, thực ra lại càng được lưu truyền xa xưa hơn, tôi vẫn khó hiểu là, tổng giám đốc Trang anh vừa rồi nổi giận như vậy, muốn đá Lý Chí Huyễn ra khỏi cục diện này, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ tổng giám đốc Trang đối với tương lai rượu đỏ ở Trung Quốc, thật sự là nhìn xa trông rộng sao?" Jenny vẫn còn mờ mịt đi theo anh càng lúc càng xa hỏi.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, hơi dừng bước lại, nhìn về phía Jenny, mỉm cười nói: "Trà ở Trung Quốc vốn mang hương vị nồng đậm quê nhà, kỳ thực sao chúng tôi lại không muốn, đem trà đạo của quốc gia mình, phát triển ra thị trường quốc tế chứ? Tôi tin những câu chuyện xưa về trà đạo, cũng sẽ làm cho người phương Tây yêu thích."

Jenny dừng bước lại, ngẩng đầu ôn nhu nhìn về phía anh.

"Tôi từ nhỏ, đã được cha mình đưa một chú đầu bếp ưu tú đến bên cạnh, truyền thụ cho tôi những cái nhìn đối với món ngon và tri thức chuyên nghiệp của nghiệp vụ khách sạn. Từ ban đầu chỉ là nhận thức, càng về sau những hiểu biết tinh hoa, tôi từ từ hiểu ra rằng, món ngon cùng với dịch rượu, còn có cả ý nghĩa chân chính của trà đạo, là truyền thừa (tức là truyền thụ và kế thừa)..." Trang Hạo Nhiên lặng yên nói những lời này.

Jenny bình thản nghe.

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn về phía Jenny, cười rộ lên nói: "Cô hẳn là cũng đồng ý với lời nói của Lý thiếu gia, mở ra biên giới, nghênh đón những thứ mới mẻ! ! Chỉ là đối với giờ phút này, chúng tôi thân là người của khách sạn, là những kẻ yêu thích rượu, có phải cũng nên vì một khắc “Mới sinh” của rượu đỏ tiến vào đất nước này, mà đóng cửa thật chặt hay không? Cũng không phải, chúng ta có bao nhiêu vĩ đại, là vì chúng ta đã gặt hái được... Mà cổ nhân có dặn rằng, tài năng lúc sinh thời của chúng ta, cống hiến một phần sức lực. Vì đất nước này, mang đến một chút những điều tốt đẹp, cũng không sai..."

Jenny như bị cuốn hút nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn ánh mắt này của cô, cố ý hơi nghiêng đầu, cười hỏi: "Sao vậy?"

Jenny có chút ngượng ngùng cúi đầu cười, có chút luyến tiếc nói: "Nghe nói Trung Quốc có một câu châm ngôn, nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều (*), tôi thực sự rất hâm mộ vị Đường tiểu thư kia..."

(*): Ba ngàn con sông nhưng chỉ uống một gáo nước. Ý muốn nói: Có ngàn vạn người trên thế giới này nhưng thực sự chỉ cần một người.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, có chút ngượng ngùng, chớp mắt, nhịn không được nở nụ cười.

Jenny chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bộc lộ vài phần xúc động cười nói: " Tổng giám đốc Trang, anh nhất định phải hạnh phúc."

Một cô gái chỉ là duyên phận vài lần hiếm hoi gặp mặt, một cô gái tình cảm nhưng đầy lý trí, có thể đối với một người đàn ông mình ngưỡng mộ, nói ra những lời này, cho thấy rằng cô thật lòng yêu thích người ấy.

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn về phía Jenny, mỉm cười, nói: "Sẽ như vậy."

Jenny thở dài một hơi, vươn hai tay nhẹ vuốt cánh tay mình, vì dùng mỹ nhân kế này, cô đã hi sinh rất lớn, mỉm cười ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Được rồi, anh cứ như vậy ra ngoài, đoán chừng người đẹp trong nhà, đã rất sốt ruột, mau trở về đi thôi. Hôm nay là một buổi tối rất kích thích, tương lai hy vọng lại có cơ hội hợp tác... Thực sự khiến cho tôi mở mang kiến thức..."

Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn cô một cái, chậm rãi cởi âu phục màu đen của mình, tiến lên một bước, thật cẩn thận và săn sóc khoác lên cho cô, mới nói: "Cám ơn cô, tôi sẽ ghi nhớ đêm nay... Sự giúp đỡ của cô..."

Jenny ngẩng đầu, nhìn anh một cái, biết có nhiều chuyện, không nên nói ra, liền vươn hai tay, nhẹ kéo âu phục ấm áp trên người, trầm mặc xoay người rời khỏi...

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, xoay người nhìn về phía bóng lưng ưu nhã của Jenny đang dần đi xa, nhớ tới sự trợ giúp tối nay của cô, cảm kích cười, mới xoay người trở về, lại đột nhiên cảm giác đầu óc giống như bị kim đâm, cường liệt đau đớn, ký ức kia lại từng đợt muốn lan rộng ra, anh lại loạng choạng lui về phía sau, cố hết sức vươn tay, giữ chặt đầu mình, lại nhìn thấy hình ảnh tối tăm của nhiều năm về trước, một cô gái, khuôn mặt mơ mộng, rơi lệ kêu nhỏ: "Cha... ..."

"A! !" Trang Hạo Nhiên hai tay ôm đầu mình, muốn cố hết sức theo bản năng nhớ lại ký ức này, bất đắc dĩ một đoạn ngắn hình ảnh lộn xộn kia, chỉ cảm thấy một tiếng sét vang dội qua đi, biệt thự trên đỉnh núi, lập tức sáng lên, tiếng khóc mềm mại ấy, lại vang lên một lần nữa: "Cha..."

"Trời ạ!" Cả người Trang Hạo Nhiên lui về phía sau vài bước, lưng dựa vào bên cành liễu, còn thiếu một bước nữa là bước đến bờ sông, anh nghiến răng nghiến lợi ôm chặt đầu mình, ngẩng đầu lên muốn đổi tư thế nào thoải mái hơn một chút, bất đắc dĩ tiếng kêu đau đớn tập kích mà đến bên tai, làm cả người anh loạng choạng ngã nhào trên cỏ, trong đầu lại vang lên tiếng khóc của cô bé kia: "Cha! ! !"

Trang Hạo Nhiên dường như nhìn thấy gì đó, tức khắc mở to mắt! !

Một con chim bạc mạo hiểm bay qua! !

"Cha..." Lại một trận tiếng kêu mềm mại vang lên.

Trang Hạo Nhiên chợt cảm giác như có người bất ngờ công kích vào sau gáy mình, trong khoảnh khắc cơ thể như hít thở không thông, khó khăn chịu đựng loại cảm giác đau đớn tê buốt như điện giật này, liền nằm sóng soài bên bờ sông, mặt hơi nghiêng, hai tay dần buông xuống, ngất đi...

****

Sáng sớm hôm sau.

Trời xanh mây trắng dệt thành một bức tranh ấm áp, ngẫu nhiên có chú chim nhỏ, vươn cánh lướt qua, bay vào vườn vải, dừng trước một cây vải trĩu quả, mổ nhẹ cái mõ, vô cùng hớn hở.

Chỉ có hai người hầu, mặc đồng phục đen, từ bãi cỏ xanh mướt, đi qua, vừa nói vừa cười.

Toàn bộ thế giới, dường như đều hợp thành một điểm ngọt ngào, sa vào yêu thương.

Một tia nắng ban mai, cuối cùng từ phía trước vườn cây nhẹ nhàng xuyên thấu mà đến, lọt vào trước cửa sổ sát đất màu trắng tầng hai biệt thự, gió nhẹ lướt tới, làm tung bay rèm cửa lãng mạn kia...

Người trên giường, vẫn để lộ phần lưng mê người, mặt dán lên trên gối, nặng nề ngủ, lại bởi vì tia nắng này, cô khẽ nhíu mày, khuôn mặt trái xoan non mềm như hoa, lại nhẹ dán mặt vào chăn đệm, dường như vẫn còn cảm nhận được hơi thở của người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh, không hiểu sao trên mặt dập dờn tươi cười mang theo vài phần say lòng người, môi đỏ mọng nhẹ cong lên, trong giấc mơ có lẽ nghĩ đến phần kích tình say mê của hai người đêm qua...

Một con chim nhỏ, hai con chim nhỏ, ba con chim nhỏ, đùa giỡn đậu trên cành trúc xanh mát, vươn cánh nhẹ nhàng đong đưa, phát ra tiếng kêu chíp chíp ngọt ngào.

Đường Khả Hinh nghe thấy tiếng chim hót này, nhịn không được túm lấy đệm giường trắng tuyết, nhẹ chớp hàng lông mi thật dài, nhìn thấy một mảng xanh bên cánh cửa sổ sát đất nào đó, vài chú chim vàng anh kêu chíp chíp, cảnh sắc thật tuyệt vời, lòng cô lại như mật ngọt, thật lâu không có một giấc ngủ cảm thấy thoải mái đến vậy, nhất là còn có thể ngửi thấy hương vị ngọt ngào của hoa trúc...

Một trận tiếng thở dốc, từ trên giường truyền đến.

Đường Khả Hinh rốt cuộc hơi cuốn cơ thể gần như trần trụi của mình, tùy ý chăn đệm chỉ che được nửa ngực, nhẹ co đôi chân dài gợi cảm, rụt vào trong chăn, lại thoải mái cười...

Tiếng gõ cửa, vang lên, có giọng nói ai đó truyền đến: "Đường tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?"

Đường Khả Hinh nhanh chóng mở hai mắt ra, lúc này mới lấy lại tinh thần, đôi mắt trợn tròn nhìn trần nhà xa hoa rộng lớn, ở giữa là đèn chùm thủy tinh, trong đó có một ngọn đèn vẫn sáng, cô giật mình ôm chăn, ngồi dậy, trợn mắt há hốc mồm ngây ngốc nhìn mọi thứ xung quanh, khắp nơi tất cả đều xa lạ nhưng cách bài trí lại quen thuộc, rồi cô mới trừng mắt nhìn về phía bức họa trên tường giống trong phòng Trang Hạo Nhiên kia! !

"Mẹ ơi!" Đường Khả Hinh thoáng cái xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại đến eo của cô, gãi gãi vài cái những sợi tóc trên đầu, mắt lim dim bỗng mở to, trái tim đột nhiên phát lạnh, nhanh chóng nhớ lại tối hôm qua mình cùng Trang Hạo Nhiên uống nhiều rượu, sau đó liền... ...

"A ———" Khuôn mặt Đường Khả Hinh đau khổ muốn khóc, vươn hai tay, gãi đầu, nhanh chóng hồi tưởng, trong nháy mắt nhớ tới tối hôm qua hai người ở đó ăn sushi uống rượu, sau đó người đàn ông này kéo mình đến ngồi trên đùi anh, ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô nồng nhiệt hôn, tay anh còn không ngừng vuốt nhẹ trên ngực mình! !

Đôi bàn tay trong nháy mắt ấn chặt lồng ngực! !

Đường Khả Hinh hồn xiêu phách lạc ngồi trên giường, trong lòng lại khẩn trương cấp tốc nhớ lại chuyện cuồng nhiệt tối hôm qua của hai người, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, thực sự cảm thấy xấu hổ đến chết muốn xuống đất, tìm nơi nào đó chui vào, ai ngờ vừa xốc chăn lên, cô cư nhiên nhìn thấy thân thể mình trần trụi, thậm chí còn nhìn thấy một mảnh trắng tuyết trên giường, cô lại nhanh chóng vươn tay, nắm tóc hai bên mình lên, hệt như hai cái sừng trâu, khiếp sợ nghĩ: "Vì sao mình không có máu?"

Lòng cô lại rét lạnh, cô không thể chịu đựng được mình lại là một cô gái tùy tiện! ! Cô lại gấp rút nhớ tới, lúc trước mình ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nói mình là hoa khuê cúc nữ, vẻ mặt anh cười như không cười, cô lại ôi mẹ ơi la to lên một tiếng, thật là mất hết cả mặt mũi, vừa muốn nhanh chóng lao xuống giường, lại cảm thấy không ổn dừng bước lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh, cắn răng nghĩ: "Cái tên Trang Hạo Nhiên đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.