Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 515




Đường Khả Hinh vui vẻ đạp xe đi, trở lại phòng ăn, đem xe dừng lại nằm nhoài ra, trong lòng cảm thấy vui vẻ, liền lấy ra từ điển Anh-Trung, hài lòng giơ trước mặt Bruce, gõ hai chữ tuyển dụng cho ông ấy nhìn…

"recruit?"(tuyển dụng) Bruce cúi đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua hai từ giữa từ điển kia, kinh ngạc nói: "you-crazy?"(cô điên rồi)

Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu, mở to mắt nhìn về phía Bruce dùng tiếng Anh kêu to: "why? I-must-do-ti! ! ! ! just-do-it!" (tại sao? tôi nhất định phải làm như vậy! ! )

Bruce nhìn về phía Đường Khả Hinh nhanh chóng nói: "it-costs-us-lot-to-adveltise-for-wattles,are-you-pable-of-helding-vevything,including-buying-food,and-maneging-the-wattles? (thông báo tuyển dụng nhân viên tạp vụ, cần rất nhiều tiền, mua thức ăn, quản lý nhân viên tạp vụ, hết thảy tất cả, cô có thể đảm nhiệm sao? ) "

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn về phía Bruce, không hiểu ông ấy đang nói cái gì.

Bruce ngồi ở vị trí, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cô nhóc này, đứng ở trước mặt mình,đôi mắt lấp lánh , trên trán vài lọn tóc rũ xuống trên khuôn mặt, tựa như một đứa nhỏ còn chưa hiểu sự đời, vốn tưởng rằng cô chỉ là chơi đùa một chút, đem chỗ này quét dọn sạch sẽ, chờ cho sự hưng phấn cùng nhiệt tình qua đi , cô sẽ quên , thế nhưng nhìn về phía ánh mắt cô gái kia, cảm thấy điều này là không thể, Bruce tiến lên một bước nữa, giơ tay dùng câu đơn giản nhất của tiếng Anh, nhắc nhở nàng nói: "I-tell-you, no! ! no! ! no! ! that' s-impossible!"(tôi bảo cô không! Không! Không! Cái đó là không thể)

ánh mắt của Đường Khả Hinh lóe lên tia sáng, những lời này cô nghe hiểu , tức giận đến run rẩy dùng tiếng Anh, nhưng lại lúng túng câu từ , vung lên tay,vỗ bờ vai Bruce , kêu lên: "do-you-know? i-come-from-china! !"( ông có biết không tôi là đến từ Trung Quốc )

Bruce dừng lại nhìn về phía nàng.

NIKY cũng nghi hoặc mà tò mò nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh thở hổn hển nhìn về phía Bruce sắc mặt bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận đến đỏ bừng, nói: "seven-thousand-five-hundred-kilometers! do-you-know? distance! ! i' m-not-sleep,I-don' t-drike-wine! i-do-everything-for-this-restaurant! i-must-do-it!" (7500 km! ông biết không? Tôi không uống rượu, tôi cũng không có ngủ! ! Tôi làm tất cả những thứ này, đều là vì nhà ăn này mà tôi phải làm như vậy! ! )

Bruce trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh!

Không dùng tiếng anh. Đường Khả Hinh hai tròng mắt thoáng qua kiên định, ngẩng mặt lên, lại dùng tiếng Trung hùng hồn nói: "Không ai có thể ngăn cản, tôi bay

7500 km tới đây, đã hạ quyết tâm chuyện cần làm! Tôi không thể như vậy trở lại! Cuộc đời tôi đã thụt lùi so với người khác ! Nên tôi muốn đi về phía trước! !"

NIKY trong nháy mắt, nhìn thái độ này của Đường Khả Hinh, có chút thỏa hiệp nhìn về phía Bruce, nói: "I-don' t-think-its-difficelt-we-can-be-the-wattles,little-mike-can-serve-us-some-tea" (kỳ thực tôi cảm thấy chuyện này không có khó khăn như vậy, chúng ta là nhân viên tạp vụ, tuy không đủ mọi thứ nhưng vẫn có thể phục vụ được khách hàng! ) "

"no! ! ! !" Bruce nghe đến đó, nhìn về phía NIKY giận dữ! !

NIKY giật mình, luì về phía sau một bước.

Đường Khả Hinh nghe thấy từ NO, liền tức giận nhìn về phía Bruce, kêu to: "get-out! !"

NIKY kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Bruce càng tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh, chỉ về phía cô, ngước mặt lên mắng: " "you-are-a-rude-chinese!" ( cô là một người Trung Quốc rất thô lỗ! )

"you-too! !"(ông cũng vậy) Đường Khả Hinh nhìn về phía ông ta, càng tức giận kêu to! !

Bruce không nói gì, chỉ là tức giận đi vào phòng ăn, sau đó đi về phía phòng nhỏ, muốn xuống lầu lấy rượu uống, thế nhưng lại phát hiện cửa phòng nhỏ, khóa lại , ông ta bực mình lại đi ra, nhìn về phía Đường Khả Hinh đứng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt cứng ngắc như cũ, ông ta đứng ở trên cầu thang kêu to: "where' s-the-key?"(chìa khóa ở đâu)

Đường Khả Hinh lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía Bruce, nghiến răng nghiến lợi nói: "the-wine-belong-to-restaurant! ! ! not-you! you-can' t-drike-wine! !" ( này thuộc về phòng ăn, không phải của ông! ! )

Bruce đỏ mắt liếc cô một lúc lâu, mới nhìn hướng NIKY ngây ngốc đứng ở một bên , kêu to: "let' s-go! i-don'

t-belive-she-can-hlandle-it!" (chúng ta đi, tôi xem cô một mình có thể làm được chuyện gì ? )

Đường Khả Hinh dường như nghe hiểu những lời ông ta nói, trong lòng phát lạnh.

NIKY quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh liếc mắt một cái,vội kéo MICK vẫn còn ngây ngốc đứng ở đó, sau đó đi vào phòng ăn, chui vào phía sau phòng ăn nghỉ ngơi .

Đường Khả Hinh sắc mặt tái nhợt, đứng ở trên sân cỏ, hai mắt chứa giọt lệ, đón những ngọn gió Cambridge ngọt ngào , đột nhiên cảm thấy mình cô đơn không ai giúp đỡ, không biết nên làm cái gì bây giờ,trong lòng càng lúc càng phiền , nắm chặt tay, chuyện này nên làm thế nào đây? Cô im lặng không lên tiếng, đứng ở trên cỏ, nghĩ nghĩ, trước mặt cành liễu, còn chưa có đâm chồi nảy lộc, theo gió bay bay , dọc theo đường nhìn thấy một người ăn xin, trong tay cầm một cái chậu, dọc theo cây ngô đồng bên đường đi tới...

Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía người ăn xin , mặc quần áo cũ nát không chịu nổi, nhìn qua khoảng chừng năm mươi tuổi, sắc mặt xám ngoét, đã không còn sức sống nào, lúc đi ngang qua cây mộc quế , sắc mặt một điểm mờ mịt,cô đơn, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm người ăn mày kia, cô lại tưởng tượng lúc đó mình ôm lấy cái vali hành lý, dựa ở bên đường tàu điện ngầm để ngủ , có một người đi đường lướt qua bên cạnh mình, ném một bảng Anh ở trên người của mình...

Đường Khả Hinh hai con mắt chợt lóe lên, nhớ tới thời gian ngày hôm trước , chính mình còn là một người cô đơn bất lực kéo hành lý, giống người ăn xin kia, không có gì cả đi về phía trước, bên cạnh cũng không có một người quen, nhớ tới sáng nay, Bruce bị chính mình kéo đi, còn cùng chính mình đến chợ giúp mua đồ, mặc dù vẻ mặt không vui vẻ, nhưng ông ấy vẫn là trợ giúp chính mình..

.

Nghĩ tới đây, Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người lại, đi vào phòng ăn, nhìn thấy cửa sổ đối diện mở ra , biết bọn họ ở bên ngoài, cô im lặng không lên tiếng, bỗng quay người tiến phòng bếp, nhìn thấy bếp lò sạch sẽ , bày ra đồ mình đã mua sau khi đi chợ về, một túi bột mì và một ít những thức ăn khác, hai mắt của cô chợt lóe, lập

tức đi qua, cầm lên một chén lớn, đựng không ít bột mì,nhanh chóng đổ nước lạnh vào hòa , nhìn về phía bên ngoài cửa sổ nhỏ phòng bếp,có cây hồng nhỏ, hai mắt của cô kiên định đem toàn bộ đặt ở trên thớt, học phương thức cha dạy mình, không ngừng nhào nặn! !

Bruce và niky còn có MICK ba người vẫn trầm mặc ở trong phòng,khuôn mặt cứng ngắc, không nói lời nào.

"Bịch bịch bịch..." Tại phòng bếp truyền đến một trận âm thanh băm thịt.

Đường Khả Hinh cầm con dao nhỏ sắc bén dùng trong khi ăn cơm tây , đem toàn bộ thịt bò mới mua về , thái hết rồi băm, nhìn về bột mì đã được làm sẵn bên cạnh , vỏ ngoaì sủi cảo được nhào nặn vô cùng đẹp, cô thấy thịt băm được rồi, lập tức lấy 1 ít gừng, tỏi , dầu ô liu, muối, trộn với một ít tôm xay và hành tươi... Rồi từ từ đem nguyên liệu trộn đều, Khả Hinh cầm lên vỏ sủi cảo , dùng cái thìa cho nhân vào giữa vỏ sủi cảo ,đôi tay thon dài trắng nõn , nhanh chóng đem hết tất cả sủi cảo, gói kỹ vô cùng đẹp mắt, cô mở vung nồi, nhìn nước sôi lăn, lập tức bỏ sủi cảo vào !

Đôi mắt cô dịu dàng, nhìn sủi cảo ở trong nồi nước sôi lăn tăn nổi trên bề mặt , vô cùng đẹp, cô nhẹ nhàng cười, sủi cảo vẫn tiếp tục nổi lên, vô cùng nhanh chóng mà kiên định.

Không bao lâu sau, toàn bộ phòng ăn đã lâu không có ai chạm vào, mùi thơm lan tỏa bốn phía, khắp không gian tràn ngập hương vị thịt bò.

Trong phòng, Bruce ba người theo bản năng ngửi được mùi thơm thập phần mê người, liền kìm lòng không được nâng cao ánh mắt,nhìn ra bên ngoài phòng…

Đường Khả Hinh cẩn thận từng li từng tí đem sủi cảo nấu chín, vớt lên, bày lên trên đĩa trắng đẹp, lại hướng bên trên mỗi miếng sủi cảo trắng nõn mềm mại nhỏxuống một ít dấm chua màu hồng nhạt, bưng lên đã ngửi thấy một trận mùi thơm, liền mỉm cười, cầm lên ba cái dĩa ở trong bếp , bày ra đĩa bên cạnh, đi ra phòng bếp.

NIKY định ra khỏi phòng nhìn, nhưng nghe đến một loạt tiếng bước chân, cô ngay lập tức xoay người bước nhanh trở về chỗ ngồi.

Đường Khả Hinh cẩn thận từng li từng tí bưng sủi cảo, đi vào gian phòng của Bruce, nhìn về phía ba người này vẫn ngồi ở căn phòng nhỏ trầm mặc, nhất là Bruce, chính dựa ngồi ở trên giường, gương mặt lạnh, không lên tiếng, Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn ông một cái, liền trầm mặc đi vào, ngồi ở bên giường...

NIKY quay mặt sang, trừng to con mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh trong tay đang cầm một đĩa sủi cảo, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Đường Khả Hinh bưng sủi cảo, để sát vào Bruce đang cố chấp, cầm lên cái dĩa, đâm một miến sủi cảo thơm ngon, đưa tới bên miệng Bruce, nhẹ nhàng nói: "eat..."

Bruce im lặng không lên tiếng, nhưng vẫn quay mặt sang, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn về phía Bruce, hai mắt tức đỏ hoe, dùng tiếng Trung thật tình mà cảm xúc nói: "Tôi một mình đi tới Anh quốc, mấy ngày nay gặp rất nhiều chuyện , tiền bị trộm, còn bị đánh, gặp được người mà thương yêu tôi nhất , tôi không có mặt mũi nào ở lại nơi đó , tôi đi tới nơi này, tôi vốn cho là tôi là người bất hạnh nhất , thế nhưng tôi phát hiện, ba ngày nay ở đây, giờ phút này, tôi là người hạnh phúc nhất , bởi vì bên tôi có mọi người..."

Khả Hinh không biết dùng tiếng Anh như thế nào để diễn đạt, rất sốt ruột, trong lòng đau xót, cầm sủi cảo, cúi đầu, lặng yên nức nở, lặng yên rơi lệ.

Bruce dường như nghe hiểu lời của cô, lặng yên nhìn cô.

NIKY cũng không chịu đựng được nữa, vươn tay, nhẹ nhàng đỡ bả vai của cô, đồng tình an ủi cô.

Đường Khả Hinh lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía Bruce, nghẹn ngào nói: "please,help-me...

please, I-need-you... please... I' m-so-lonely(các vị làm giúp tôi, tôi cần các ngươi, tôi rất cô đơn... )

Khả Hinh cúi đầu, lại khổ sở rơi lệ, cầm đĩa sủi cảo, trên không trung run rẩy run rẩy.

Bruce nhìn cô một cái, lại liếc về đĩa sủi cảo kia.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, trừng mắt đẫm lệ, nhìn thấy thái độ của Bruce , lập tức cầm lên cái dĩa sủi cảo, đưa đến môi của ông ấy, nghẹn ngào lại nói: "eat..."

Bruce chậm chạp nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng rơi lệ nhìn về phía ông ấy.

Bruce không có cách nào, tiếp nhận cái dĩa trong tay của cô, ăn miếng sủi cảo kia, lập tức phát hiện hương vị vô cùng ngon, trên mặt vốn muốn sĩ diện , nhưng vẫn là

nhún nhún vai, vừa ăn vừa sờ cái đầu của chính mình, gật gật đầu, cười nói: "delicious..."(thơm ngon)

"realy?"(thực sự) NIKY vừa nghe, lập tức vui vẻ nghiêng thân người tiến lên, cầm lên cái dĩa, đâm một cái sủi cảo, bỏ vào trong miệng, lập tức cảm nhận hương vi thơm ngon liền cười, MICK cũng vui vẻ đi tới, cầm lên một cái nỉa, cũng đâm một cái sủi cảo, từng ngụm từng ngụm bỏ vào trong miệng nhai, lập tức cũng cảm thấy hương vị ngon vô cùng, cười vui vẻ. Tất cả mọi người ở trong phòng đều cười, Đường Khả Hinh càng cảm thán nhìn về phía bọn họ mỗi người ăn sủi cảo thật vui vẻ, trong lòng của cô cũng ấm áp, đôi mắt rưng rưng nhìn mọi người mỉm cười.

Trong lòng lặng yên nghĩ: Cám ơn mọi người, đã ở trong thời điểm tôi cô đơn nhất...Đến bên tôi....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.