Hào Môn Thừa Hoan

Chương 20: Con bé còn nhỏ… đừng đánh!




Quản gia nhất thời không biết trả lời Lan Khê ra sao, khúm núm né tránh ánh mắt cô.

Mặt Lan Khê tái xanh, đôi mắt thoáng tia thê lương, tự cười chính bản thân mình: "Nếu tôi đoán không nhầm, sáng nay tôi không xuống dùng bữa, nhờ vậy nên các người mới biết tôi không có ở phòng mình, có phải không?"

Cô khoanh hai tay trước ngực, cố tạo ra một tư thế thật thoải mái, nhưng thân hình nhỏ bé dưới ánh sáng ban mai vẫn tràn ra sự cô tịch, sự mất mát làm não lòng người.

Sự im lặng, sự ngột ngạt khắc nghiệt bao trùm toàn bộ phòng khách to lớn.

Lan Khê cảm thấy thật đáng buồn cho bản thân mình.

Suốt dọc đường trở về, tâm trạng cô luôn hồi hộp lo lắng, không thể nào yên lòng. Cô luôn nghĩ mình phải nói như thế nào mới có thể che dấu chân tướng, đem việc ngày hôm qua chôn vùi. Cô không phải là một đứa trẻ hư hỏng, mê chơi không biết đường về. Khi vừa mới tỉnh lại cô luôn tự trách bản thân, sợ ba mình sẽ lo lắng cho cô mà tâm tình không tốt, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ông.

Nhưng kết quả thì sao? Là cô ngốc nghếch, tự đánh giá cao bản thân mình, căn bản cô chỉ là một thứ bị dư ra trong ngôi nhà này.

Lan Khê cảm thấy mệt mỏi quá, cô không muốn phải nghe chất vấn của bất kì ai nữa, xoay người chuẩn bị lên lầu.

Thời điểm xoay người, cô thấy được Mộ Yến Thần đang ngả đầu tựa trên ghế salon, vẫn nhàn nhã, trầm tĩnh như ngày thường, anh như chìm vào trong thế giới của riêng mình, không quan tâm đến những chuyện đang diễn ra xung quanh.

Trong lòng Lan Khê như chứa đầy những chiếc giai nhọn hoắc đâm sâu vào lòng cô, làm cô đau đớn quá!.

"Mày đứng lại! !" Mộ Minh Thăng mở miệng, lửa giận vẫn còn, "Mày tưởng tao khơi khơi bỏ qua chuyện tày trời này cho mày hả?!"

Lan khê lạnh lùng quay lại hỏi ông: "Vậy thì phải làm sao đây? Ba muốn xử lí con thế nào mới vừa lòng?"

"Từ hôm nay, mày chính thức bị cấm túc, ở nhà lo học hành đàng hoàng cho tao !"

"Con không muốn!" Cô lạnh lùng phản đối.

"Đi đăng kí một lớp luyện thi vào buổi tối, anh trai mày sẽ phụ trách đưa đón, có thế tao mới yên tâm!"

"Con không cần!"

"Mày dám nói một chữ “ không” nữa cho tao xem!" Mộ Minh Thăng gõ mạnh cây gậy trong tay xuống tấm thảm dưới sàn nhà, tay chỉ thẳng mặt cô, khẽ run, "Sao mày không biết tự kiểm điểm lại chính bản thân mình hả con? Mày nhìn anh mày mà không cảm thấy tự xấu hổ cho bản thân mình à? Đều là con của tao, nhưng mày ngay cả ngón chân của Mộ Yến Thần cũng không bằng! Anh mày từ nhỏ đã phải một mình ra nước ngoài học tập nhưng chưa bao giờ làm dì Mạc phải lo lắng thấp thỏm. Còn mày thì sao? Y như đứa đầu đường xó chợ, không có giáo dục!"

“Không có giáo dục”..

Bốn chữ này như một thanh dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim cô, làm trái tim nặng nề rỉ máu!

Nước mắt đã không thể nào kìm nén nổi, thi nhau tuôn rơi trên khuôn mặt trắng nõn, Lan Khê cắn chặt môi mình cho đến khi nó tràn ra máu, cáu kỉnh phản bác: "Ba đừng so sánh buồn cười như vậy, tôi từ chính bụng mẹ tôi chui ra- bà là người mà ba danh chính ngôn thuận cưới vào cửa. Còn anh ta? Cũng chỉ là kết quả của một mối tình vụng trộm đáng bị người ta khinh bỉ. Ba nói xem, tôi và anh ta, người nào mới là kẻ không có giáo dục? !"

Một câu nói, làm Mạc Như Khanh cả người bật run lên, ánh mắt chỉ dám nhìn xuống đất!

Trên ghế salon, Mộ Yến Thần đang ngồi an tĩnh, cũng mở mắt to ra, mang theo một đạo ánh sáng lạnh.

"Mày . . . . . Cái con nhỏ mất dạy này. . . . . ." Mộ Minh Thăng tức muốn hộc máu, đột nhiên đem cây gậy "Phanh! một tiếng, đập vào một bên má Lan Khê. Lực tay ông rất mạnh, theo phản xạ, cây gậy quơ một đường dài trên không trung, đập vào bình hoa treo trên tường, bể tan tành thành từng mảnh vụn.

Một mảnh vụn sắc bén xẹt qua mặt Lan Khê, kéo thành một đường trên gò má, máu tươi bắt đầu thấm ra. Cô đau đớn hét lên một tiếng, hai bả vai rụt lại, vội lui về phía sau.

Còn chưa hả giận, Mộ Minh Thăng một tay giơ cao lên, hướng về bên mặt bị thương của Lan Khê, định “tặng” cho cô thêm một cái bạt tay! ( edit khúc này bức xúc quá, ông này dã man quá >.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.