Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 96




Lời Lan Khê nói khiến Mộ Yến Thần vô cùng cảm động, môi anh không nhịn được cong lên thành độ cong hoàn hảo, mị hoặc bức người, âm thanh trầm tràn dán sát tai cô: "Được, muốn gì anh cũng cho. . . . . . Tặng chính bản thân anh cho em luôn."

Lan Khê cảm nhận được hơi thở nồng nàn mùi sắc tình của anh, mang theo sự cuồng nhiệt, nóng bỏng nhào tới. Cô đỏ mặt, nhanh chóng buông tai anh ra, ánh mắt thẹn thùng pha chút sợ sệt nhìn anh.

Môi của anh đã chuẩn xác rơi vào môi cô.

Lan Khê có chút do dự, có nên nghênh đón anh hay không? Mỗi lần cùng anh hoan ái đều vắt hết sức lực của cô, lúc xong việc cả người cô như được vớt lên từ hồ bơi chứa toàn mồ hôi.

Cô sợ sự hưng phấn, kích động của anh cũng là sợ sự thỏa hiệp, trầm luân của chính mình.

Có trời mới biết, khoảnh khắc pháo hoa nổ vang trong đầu, cô dường như trở nên ngớ ngẩn, trí óc, tư duy hoàn toàn bay sạch, lúc ấy cô vô thức nghênh hợp với anh, đón nhận anh, cùng anh đi đến đỉnh cao của khoái lạc.

"Ngày mai em có tiết. . . . . ." Hàng lông mi dài run mạnh lên, nhưng Lan Khê vẫn dựa vào lòng anh, tay quấn chặt cổ anh.

Hai mắt Mộ Yến Thần mở ra, cười yếu ớt: "Vậy anh sẽ nhịn?"

Lan Khê cắn môi, gật đầu, cố đè nén tia khát vọng dưới đáy mắt, rời khỏi ngực anh.

Ai ngờ nháy mắt tiếp theo eo cô đã bị giữ chặt, cô hét lên một tiếng rồi ngã trở về vòm ngực săn chắc của anh. Ngón tay Mộ Yến Thần vùi sâu vào mái tóc cô, nâng mặt cô lên, thì thầm: "Nhưng nhịn không được. . . . . ."

Dứt lời anh mạnh mẽ tấn công môi cô, cạy mở hàm răng cô, liên tục công thành chiếm đất.

—— Anh làm sao không nhìn ra, cô cũng muốn?

Lan Khê bị hôn đến hít thở không thông, đầu óc choáng váng , chỉ cảm nhận được lưỡi anh nhiệt tình khuấy đảo trong miệng cô, quấn chặt lưỡi cô, ra sức cắn mút, bú liếm, cảm giác khuây khỏa kéo đến, cô không chịu yếu thế, nhẹ nhàng cắn trả lại anh.

Sự non nớt của cô giống như móng vuốt con mèo cào ngứa lòng anh.

Đây là lần đầu tiên, cô chủ động.

Luồng khoái cảm vọt tới sống lưng Mộ Yến Thần. Anh mở ra hai mắt đỏ ngầu, đập vào mắt là hình ảnh cô ngây ngô nhắm mắt mải miết đáp lại nụ hôn của anh, dây cung nắm giữ lí trí trong đầu đột nhiên đứt đoạn.

Anh để hai chân cô vòng chặt hông mình, bế bổng cô lên, một đường triền miên đến thẳng phòng ngủ rồi ngã ập xuống chiếc giưỡng cỡ lớn. Toàn thân Mộ yến Thần như bị lửa thiêu, nóng dữ dội, đột nhiên làn da dưới eo chợt lạnh, tay cô đang len theo mép quần của anh dò xuống.

Anh vội hít một hơi thật sâu ——

Mộ Yến Thần nắm chặt cổ tay cô đặt bên người, tròng mắt rực lửa nhìn chằm chằm người phía dưới, trong con ngươi chứa chan tình yêu nồng nàn lại ác liệt mang theo một tia phá hủy, nghiến răng nói: "Yêu tinh. . . . . . Thật muốn ăn hết em!"

Anh nhanh chóng giải thoát cả hai khỏi những trói buộc, tận tình an ủi phía dưới xinh đẹp của Lan Khê. Mồ hôi bao trùm toàn thân cô, làm bóng loáng làn da mịn màng, trơn mượt. Khi lửa nóng của anh vừa chạm vào khu vười bí ẩn, bất ngờ luồng khoái cảm to lớn xuyên mạnh qua cơ thể anh.

Sự đáp lại của cô làm anh muốn phát cuồng!

Bên trong cô gắt gao co rút lại. Mộ Yến Thần dùng hết toàn lực tiếp cận cũng không thể làm cô nới lỏng. Anh nặng nề thở dốc, muốn thối lui ra một chút nhưng bị cô ghì chặt lại, ép anh đến đau nhức, hô hấp không thuận. Sự ấm nóng tầng tầng lớp lớp đánh úp tới khiến anh như dã thú, nắm chặt hông cô, hung ác vọt đến nơi sâu nhất bên trong cô!

Hai người chìm ngập trong niềm khoái lạc hạnh phúc. Một đêm này, Mộ yến Thần hoàn toàn bị sự nhiệt tình của Lan Khê trêu chọc cho mất kiểm soát. Anh dùng hết công phu, bản lãnh ép khô hết thể lực của cô, cho đến khi cô ở dưới thân anh mê muội than nhẹ, vứt đi mọi căng thẳng ngại ngùng, quấn lấy anh, cùng nhau đi đến đỉnh cao của thiên đường. . . . . .

Hai người ôm chặt nhau, liều mạng trong sự dây dưa vô tận. . . . . .

***

Nhan Mục Nhiễm ngồi chính giữa quán cà phê sang trọng, kiên nhẫn chờ đợi Mộ Yến Thần.

Hai mắt cô ta thâm quần, đáy mắt giăng đầy tia máu.

Thời gian chờ đợi càng lâu càng làm Nhan Mục Nhiễm thêm phần sốt ruột. Cho đến khi bóng dáng tuấn mỹ quen thuộc xuất hiện ngoài cửa, hai hàng lông mày của cô ta mới chậm rãi giãn ra, thả lỏng chưa bao lâu lại tiếp tục căng thẳng dõi theo những bước chân đang đi đến của anh.

Tràng khí lạnh lùng theo mỗi bước chân khiến hơi thở cô ta như bị tắt nghẽn.

Mộ Yến Thần chậm rãi đi tới, tao nhã ngồi xuống. Phục vụ tới đưa menu, anh lãnh đạm nói: “không cần”.

Nhan Mục Nhiễm vội xen vào, dịu dàng nói: "Em biết anh thích uống cà phê đen cho nhiều đường, em gọi giúp anh được không?"

Mộ Yến Thần ngước lên, ngưng mắt nhìn cô ta.

Nhan Mục Nhiễm đỏ mặt, hai tay nắm chặt, phục vụ thấy hai người khách này đều trầm lặng, nhún vai bỏ đi vào.

"Mộ Yến Thần, anh có biết hôm nay là lễ giáng sinh không?" Cô ta lấy lại sự bình tĩnh, nhẹ nhàng cười rộ lên, từ trong túi xách lấy ra một hộp quà dài, đẩy về phía anh, "Đây là quà em tặng anh, anh mở ra xem có thích không?"

Mộ Yến Thần quét mắt qua hộp quà sang trọng, môi mỏng mím lại, vẫn giữ nguyên sự trầm mặc.

"Quà tặng là caravat " Nhan Mục Nhiễm nở nụ cười tự trào, mở hộp lấy vật bên trong ra, "Em cứ lo anh không thích nên yêu cầu người thiết kế phải làm việc cả đêm, mẫu mã này em chắc chắc rất hợp với khí chất của anh. . . . . ."

Mộ Yến Thần giơ tay nhìn đồng hồ, mở miệng cắt đứt lời kể lể của cô ta.

"Cô còn ba phút." Âm thanh từ tính xuyên thẳng vào tai cô ta, nhẹ nhàng bật ra từng câu chữ: "Cô đã lãng phí hai phút vào những chuyện vô ích, tôi hi vọng cô hãy nhanh nói vào trọng điểm —— cô muốn cái gì?”

Chẳng lẽ gửi tấm hình đó cho anh chỉ với mục đích gọi anh ra nói chuyện phiếm?

Sắc mặt Nhan Mục Nhiễm trắng nhợt.

Đè ép sự đau nhức trong lồng ngực, cô ta ngước mắt, cười khổ: "Yến Thần, chúng ta cứ giữ mối liên nhệ như vậy không tốt sao?"

"Mộ Yến Thần." Anh nhẹ giọng cải chính, đôi mắt phát ra tia sắc lạnh, "Nhan tiểu thư, hai chữ phía sau không phải để cho cô tùy tiện gọi."

Đáy mắt Nhan Mục Nhiễm lóe lên những tia đỏ rực.

Rất nhanh lòng bàn tay bị những móng tay sắc nhọn bấm mạnh vào, nhói đau lên, giọng nói cô ta run rẩy: "À, em không thể gọi. . . . . . Vậy em gái của anh thì sao, nó bình thường gọi anh như thế nào? Gọi anh là anh trai? Thời điểm hai người chung một chỗ làm những chuyện sai trái vẫn xưng hô như thế?"

Trái tim bị đâm rách nát, cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Con bé đó rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?"

Sắc mặt Mộ yến Thần liền trầm xuống, con ngươi lóe lên sát khí.

"Rầm!" Âm thanh tách trà rơi xuống từ bàn kế bên khiến Nhan Mục Nhiễm choàng tỉnh. Cô ta vừa mất khống chế để lộ ra sự ghen ghét đố kị của bản thân, hơn nữa ánh mắt Mộ Yến Thần như muốn giết chết cô ta ngay làm tức, làm cô ta ngớ ngẩn.

"Yến Thần, thật xin lỗi, em. . . . . ." Cô ta giơ tay muốn nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của anh.

Mộ yến Thần kịp thời tút tay lại, nheo mắt nhìn cô ta, cười lạnh, trầm giọng nói: "Cô tự biên tự diễn, rồi tự cho mình đúng? Muốn tôi cự tuyệt như thế nào mới cam tâm?"

Nhan Mục Nhiễm đang cố vẫy vùng giữa lí trí và tình cảm, cô ta thật không muốn biến mình thành ả đàn bà xấu xa. Nhưng trái tim cứ hết lần này đến lần khác bị Mộ Yến Thần giày vò, đạp đỗ, nhất thời mất kiểm soát.

"Mộ yến Thần, em đã nói rất nhiều rồi, em chỉ muốn được gần anh hơn! Dù là diễn kịch em vẫn chấp nhận!" Hốc mắt cô ta đỏ au "Anh có biết sự xấu xa, ác độc của phụ nữ đều là do hoàn cảnh, tình thế bức ra không? Anh đối với em như thế có công bằng hay không?"

"Vậy Nhan tiểu thư muốn thế nào?" Mộ Yến Thần không khách khí cắt đứt lời cô ta, ánh mắt sắc bén bức người "Vẫn cùng tôi lui tới, tựa như bây giờ “giả mù sa mưa” trải qua lễ Giáng sinh, thuận tiện tôi phải nghe cô sỉ nhục người tôi yêu—— như thế sao?"

Người anh yêu.

Trái tim Nhan Mục Nhiễm lại bị anh đâm thêm một dao, đây là lần đầu tiên anh thừa nhận, anh đang yêu.

Anh yêu con bé đó.

"Con bé đó cũng được xem là người yêu của anh?" Cô ta chợt xù lông lên, hai mắt trợn trừng, hất mạnh ly cà phê xuống đất, "Đó chỉ là một đứa bé, một con bé còn chưa hiểu sự đời là cái rắm gì! Nó đã biết cái gì là yêu sao? ! Còn trẻ như vậy lại đi quyết rũ anh trai thì thật quá hư hỏng, quá bệnh hoạn ! Trường Nhất Trung có loại học sinh như nó thật đúng là sỉ nhục, quá ghê tởm!"

Người trong quán đều bị chấn kinh, ly cà phê vỡ nát thành những vụn thủy tinh nhỏ, phát ra những ánh sáng li ti.

Phục vụ vội vàng chạy tới,có chút đau đầu. Tình huống này xem ra là mâu thuẫn, cãi vã giữa trai gái đang yêu rồi, nhưng sắc mặt của người đàn ông rất u tối, rét buốt, cực kì đáng sợ.

Mộ yến Thần không nói thêm gì nữa, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Nhan Mục Nhiễm lúc này mới kịp hồi hồn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, biết mình vừa mới nói trúng điều đại kị của anh, hốc mắt cô ta đỏ lên, hấp tấp đuổi theo, đang đi được hai bước thì vô tình thấy phía đường đối diện quán cà phê có hai nữ sinh đang nắm tay cười đùa trên đường lớn, nụ cười ngọt ngào sáng bừng một góc trời, họ đang hướng bên này đi tới.

Trong lòng Nhan Mục Nhiễm đau xót, bước nhanh tới trước, không để ý những cặp mắt tò mò xung quanh, ôm chặt lưng anh: "Yến Thần!"

Bước chân Mộ Yến Thần cứng ngắc, một giây kế tiếp, lửa ngận ngập trời đã bùng phát.

Anh hung hăng hất cánh tay bên hông ra, tay kia đẩy cả người cô ta về phía quầy thức ăn. Phục vụ cùng những người xung quanh đồng loạt há miệng la lên, con ngươi đỏ rực của anh nhìn chằm chằm vào cô ta, tràn trề sát khí, bật ra mấy chữ: "Cút xa một chút."

Không biết Nhan Mục Nhiễm lấy dũng khí từ đâu, vẫn đâm đầu xông lên phía trước ôm chặt anh!

Cả quán ai cũng ngưng mắt nhìn màn kịch quyết liệt này.

Biết anh sẽ nhanh chóng nổi giận, Nhan Mục Nhiễm ngẩng mặt, đáy mắt lóe lên tia ngoan độc, cuồng nộ, run giọng uy hiếp: "Anh tốt nhất đừng cử động, Mộ Yến Thần —— em đảm bảo chỉ cần anh nhúc nhích, trong vòng mười phút nữa, hình ảnh anh và em gái của anh sẽ được phát tán khắp trên mạng, bao gồm trong email của Mộ quân trưởng. . . . . . Trừ tấm hình anh đã thấy, còn có những tấm khác làm người ta kinh hoàng hơn nhiều, anh ngàn vạn lần đừng ép em."

Từng lời cô ta nói dị thường chậm rãi, dị thường kinh tởm.

Trong nháy mắt, đáy mắt Mộ Yến Thần bắn ra vô số tia băng lạnh, đủ để đông cứng không gian xung quanh.

Cách cánh sổ nằm sát đất, Kỷ Diêu túm chặt cổ tay của Lan Khê, tức mình vặn vặn, rồi quay đầu lại oán trách: "Nhanh chân lên nào Mộ Lan Khê, chúng ta mà vào trễ tiết buổi chiều là chết chắc! Đều tại cậu, nhất định định đòi mua kem Haagen-Dazs có bao ngoài bốc thăm trúng thưởng với số lượng có hạn, chỉ vì có thể trúng đồng hồ đeo tay? Cậu định tặng cho người nào hả."

"Tớ biết rồi mà " Lan Khê hấp tấp né một chiếc xe trườn tới, trên chóp mũi rịn ra mồ hôi mỏng, nắm ngược lại tay Kỷ Diêu, tiếp tục chạy "Tớ không cố ý kéo cậu đi xa như vậy, nhưng chỉ có chỗ đó mới có thôi, chúng ta mau lên đi."

"Mau em gái cậu chứ mau. . . . . ." Kỷ Diêu nghiến răng oán trách, "Mộ Lan Khê, tớ muốn đụng vào tấm kính rồi!"

Hai chân Lan Khê lập tức thắng lại , ghì lại tay Kỷ Diêu để cô nàng không đụng vào kính, ánh mắt hoảng hốt nhìn vào bên trong, phát hiện bên kia cánh cửa sổ thủy tinh nằm sát đất là một quán cà phê sang trọng, bên trong quán đang phát sinh chuyện ồn ào.

Chỉ một cái liếc mắt, sắc mặt Lan Khê liền trắng bệch, hơi thở bị chặn ngang cổ họng.

Mặc dù cách vài mét, nhưng cô vẫn thấy rõ thân hình quen thuộc kia, cực kì quen thuộc. Trong đêm khuya lạnh giá, thân hình ấy mạnh mẽ ôm cô vào lòng, sưởi ấm cho cơ thể, cho trái tim cô.

Bây giờ đang cùng một người phụ nữ ôm nhau . . . . . . Bóng lưng cứng đờ ấy chính là Mộ Yến Thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.