Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 282




Nhiếp Minh Hiên nhất thời mở to hai mắt! !

"Mẹ cậu sao? Bà ấy biết rõ tai nạn xe cộ sẽ gây chết người, nếu không có người đồng nghiệp kia của Lan Khê, hiện tại đã sớm xảy ra tai nạn chết người rồi! !"

Ánh mắt trầm tĩnh của Mộ Yến Thần quét tới: "Hai tháng tới này cậu còn không bận bịu chắc?"

"Tớ sao?" Khóe miệng tuấn dật của Nhiếp Minh Hiên giật nhẹ, đầy chua chát, "Tớ không bận gì hết, chỉ có điều là bị giữ ngồi ở nhà, bị người ta bức hôn mà thôi... cha mẹ tớ âm thầm tìm người quản lý tớ, chỉ cần không rời khỏi thành phố, tớ muốn làm thế nào cũng được."

Bức hôn?

Mộ Yến Thần nhíu mày lạnh lùng liếc anh một cái, trong đôi mắt sắc bén ẩn chứa chút mềm mỏng: "Đã không thích, vì sao cậu còn muốn kết hôn?"

Nụ cười lạnh của Nhiếp Minh Hiên càng sâu: "Như cậu ư? Cậu muốn kết hôn với Lan Khê chẳng phải là giống như tám năm kháng chiến đó sao, nhưng đối với việc đó, cậu có cảm thấy cho dù có chết cậu cũng phải đi làm bằng được không? Mẹ tớ cũng vậy, bà ấy chỉ chấp nhận Tô Noãn, một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, nếu tớ không cưới, cha tớ sẽ trực tiếp điều động tớ đến nơi thâm sơn cùng cốc, có thể mài mặt hai năm ở đó, hơn nữa - - "

Trong con ngươi thâm thúy của anh có thoáng hiện ý cười trêu tức, "Tớ cũng không người mà mình đặc biệt thích, tớ không muốn cũng không có lý do để từ chối."

Mộ Yến Thần nhìn bạn một hồi: "Tùy cậu thôi."

"Cậu vừa định nói với tớ chuyện gì? Có việc cần tớ hỗ trợ à?"

"Vài ngày tới tớ sẽ đi nước Anh một chuyến, chuyện trong nhà phỏng chừng không được an lòng, nếu quả thực cậu có thời gian hãy bảo Tô Noãn đến đó nhiều hơn, sợ rằng tớ vừa rời đi, sẽ lại có người không an phận, cậu biết không?"

"Nước Anh sao? Việc làm ăn của cậu không phải là ở Los Angeles sao?" Nhiếp Minh Hiên không hiểu.

"Từ dì nhỏ của cô ấy tớ đã biết địa chỉ của cha cô ấy, có chút khó khăn phải giải quyết, tớ phải tự mình đi một chuyến."

"Này, cậu định đi mấy ngày..."

"Còn nữa..." Mộ Yến Thần nâng cặp mắt thâm thúy lên nhìn ra phía xa, cúi đầu nói, "Cô ấy đang mang thai , không đợi lâu được, cho nên chuyện này tớ phải xử lý nhanh một chút. Trên tay cô ấy có một bản báo cáo kết quả kiểm tra DNA của hai chúng tớ, khi cần thiết có thể lấy ra, ít nhất có thể tạm thời bảo vệ an toàn cho cô ấy cùng đứa nhỏ."

Nghe được tin tức này, trong đầu Nhiếp Minh Hiên giống như có tiếng nổ "Ông" một tiếng, mãi một lúc lâu sau cũng không nghe được tiếng gì nữa.

Mang thai, đứa nhỏ, những từ vô cùng thân thiết lại xa lạ ấy đã trói buộc gắt gao bọn họ với nhau rồi.

"... Được rồi, " Nhiếp Minh Hiên nói giọng khàn khàn, "Cậu yên tâm đi. Tô Noãn cũng có quan hệ tốt với cô ấy, sẽ thường xuyên chạy về bên này."

Mộ Yến Thần chau chau mày, yên tâm một chút.

"Đêm mai tớ làm chủ, một tối không giới hạn, cậu hãy gọi mọi người đến nơi này tụ họp nhé." Anh từ tốn nói.

Nhiếp Minh Hiên cười thành tiếng: "Cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ định tề tựu nhóm anh em kết nghĩa, tuyên bố trước mọi người về tình cảm và niềm vui cậu được làm cha hay sao, Mộ Yến Thần, cái đồ... nhà cậu, cũng có ngày hôm nay..."

"Cậu đoán mò cái gì vậy?" Mộ Yến Thần lạnh lùng quét mắt một cái, "Khoảng thời gian trước, tinh thần của cô ấy không được tốt do bị đè nén, tớ tìm một cơ hội để cho cô ấy thả lỏng một chút, không thể để việc này tiếp tục làm cô ấy bị phiền muộn được."

Nhiếp Minh Hiên cười ôm bờ vai của anh: "Được được, tớ đã biết."

***

Vào bữa tối, không khí có phần hơi kỳ lạ.

Trên bàn ăn, lần đầu tiên Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh tiếp tục chiến tranh lạnh không nói chuyện. Lan Khê quan sát, trong lòng không khỏi nổi lên chút khoái cảm của sự trả thù, mới nghĩ như vậy mặt cô đã có chút đỏ lên, cảm thấy bản thân có chút hư hỏng.

Nhưng dưới bàn lại có một bàn tay thân thiết lần đến cầm tay cô thật chặt, cho cô sự ấm áp lẫn sức mạnh.

Khóe miệng Lan Khê vụng trộm thoáng hiện ý cười quyến rũ động lòng người, cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình nhưng lại bị anh nhìn thấu.

Mạc Như Khanh không biết chuyện bọn họ thực sự không phải là anh em ruột thịt, muốn tách bọn họ ra cũng là tâm lý bình thường. Nhưng bốn năm trước bà hành động cứng rắn, thậm chí là cách thực hiện của bà cũng quá phận, gần như phạm tội, hơn nữa thái độ của bà đối với Mộ Yến Thần càng làm cho Lan Khê chán ghét bà.

"Còn có món canh, cô giúp tôi bưng lên đi..." Nơi cửa phòng bếp, thím Trương đang bưng đồ ăn đi ra, vừa đi vừa dặn người hầu, lúc thím ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bên cạnh bàn là một đôi bích nhân (đôi tình nhân xứng đôi vừa lứa), đang nắm tay nhau ở dưới bàn.

Đồ ăn trên khay chợt rung lên một cái, sắc mặt thím Trương thoáng chốc thay đổi, bà đi vòng qua đặt đồ ăn ở trước mặt Mộ Minh Thăng.

"Tiên sinh mời ngài nếm thử, phu nhân biết ngài thích ăn ruột già, sau bữa trưa đã bảo phòng bếp bắt đầu chuẩn bị , lần này làm tuyệt đối hợp khẩu vị với ngài, ngài nếm thử xem."

Sắc mặt Mộ Minh Thăng lúc trước thực khó coi, nghe xong lời này cũng dịu xuống một chút, ánh mắt nhìn Mạc Như Khanh bớt lạnh lùng một chút.

Ông động đũa, cũng gắp một miếng măng ở bên cạnh ăn vào trong miệng.

Mạc Như Khanh nhìn cách thức ấy, nét mặt xinh đẹp lộ ra chút ưu thương: "Minh Thăng, ông còn muốn giận tôi tới khi nào nữa đây? Tôi đã từng sớm nói với ông, chuyện này tôi không hề biết, sở dĩ tôi thích cô con gái nhà họ Nhan kia, là vì nhìn thấy cô ta quá yêu Yến Thần, ngay bản thân ông vài năm nay không phải là cũng cảm thấy không giống như trước đó sao? Hiện tại chuyện xảy ra với Lan Khê ông lại đổ hết lên trên đầu tôi, ông có công bằng hay không đây?"

Trong mắt bà nổi lên chút lệ ươn ướt, bà nói đầy xúc động: "Nếu tôi biết Nhan Mục Nhiễm có ý nghĩ muốn hạ độc Lan Khê, tôi có thể không ngăn cản lại sao? ! Ngày đó tôi luôn đối xử với chúng nó thế nào, chẳng lẽ tôi lại còn sai khiến hay sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.