Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 229




Thân hình Mộ Yến Thần đột nhiên cứng lại.

Lan Khê nhìn chằm chằm vào mắt anh nói: " Trong khoảng thời gian này tuy em ở cùng với anh, nhưng càng ngày em càng nhìn không hiểu anh đang nghĩ gì, làm cái gì, quan hệ của chúng ta thuận theo tự nhiên, không ai ràng buộc ai, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đây là ý tưởng ban đầu của em, nhưng càng ngày em càng không thể rời bỏ anh, càng ngày em càng lệ thuộc vào. . . . . . Mộ Yến Thần, nếu như chúng ta không thể vĩnh viễn sống cùng nhau, anh cũng không nên cho em một loại ảo giác chúng ta sau này thật giống như sẽ Thiên Hoang Địa Lão ( mãi mãi sánh cùng trời đất )——"

"Hiện tại ngay cả tiền em thiếu Kiều Khải Dương cũng là anh giúp em trả lại, em. . . . . ."

Nếu ràng buộc không công bằng như vậy, chẳng phải là cô càng không có lý do, thậm chí không có tư cách cùng cơ hội nói lời chia tayvới anh?

Nét mặt Mộ Yến Thần trắng nhợt, một hồi lâu sau vuốt ve làn da dưới cằm cô, vừa chống lại ánh mắt của cô.

"Đây không phải trọng điểm đúng không? Rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?" Anh cười lạnh thì thầm.

Lan Khê bị ép buộc, nóng nảy nói: "Mộ Yến Thần, em muốn nói cho anh biết, làm người không nên ích kỷ như thế, không nên vì lợi ích bản thân mà làm ra chuyện bất chấp lý lẽ, cũng giống như năm ấy khi em thi tốt nghiệp trung học, một chút chuyện nhỏ đó đối với anh mà nói không có gì, dien⊰⊱dan⊰⊱le⊰⊱quy⊰⊱don nhưng đó lại là cuộc sống của em! ! Anh không cần dồn em vào đường cùng!”

“Dùng chuyện của em để đổi lấy em ở lại bên cạnh anh lâu dài hơn một chút!"

"Em nói rồi em không muốn biết có phải anh đang chơi trò chơi tình cảm với em hay không, nhưng nếu thật là như vậy, mời anh dừng tay! Em không chịu nổi yêu một người càng sâu đậm, thương tổn lại càng nhiều hơn! !"

Cô nói to, trong mắt mơ hồ có lệ, cả người khẽ run.

Có thể đem vết thương chôn giấu ở trong lòng mấy năm qua xé ra cho người ta xem, chuyện thật không phải dễ dàng.

Cô uống rượu, đầu óc bị rượu đốt cháy sạch sắp đau chết, nhớ lại chuyện đã xảy ra càng rõ ràng, cô nhớ lại rõ ràng từng chi tiết ban đầu bọn họ tách ra, cô không muốn bốn năm sau, tất cả toàn bộ lại dẫm lên vết xe đổ.

Như thế cả đời này của cô, không thể yêu hay tin tưởng bất luận người nào nữa.

Thân hình Mộ Yến Thần cứng đờ thật lâu, mới tìm trở về một chút thần trí.

"Lan Khê, là em muốn như vậy?" Anh nhàn nhạt hỏi.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo tái nhợt, anh chậm rãi nói: "Mới vừa rồi anh không có nghe rõ em nói cái gì,—— em cảm thấy anh chỉ đùa với em sao? Anh đã nói với em mấy cái lời kia, làm mấy chuyện này, chỉ vì muốn đem em vây ở bên cạnh anh, đổi lấy một chút cảm giác thành tựu sao? Vụ án này, em cũng cảm thấy là do anh làm sao?"

Mấy chuyện kia trong trí nhớ bốn năm trước, bất ngờ hiện ra.

Không chỉ là Lan Khê, ngay cả Mộ Yến Thần cũng nhớ lại rõ ràng năm đó một đêm kia ở trong nhà họ Mộ anh đã nói qua những lời đó. Khi đó anh đã nghĩ qua, mình tổn thương cô, cô sẽ phòng bị, chắc chắn có một ngày cô sẽ lấy những lời nói năm đó làm lý do để hoài nghi tình cảm của mình, cho nên Mộ Yến Thần, đáng đời mi.

Nhưng nếu đáng đời, tại sao giờ phút này, tâm vẫn đau như vậy?

Anh nên làm như thế nào để giải thích? Nói như thế nào để cô hiểu? ?

Vỗ nhè nhẹ lên mặt của cô, Mộ Yến Thần cười lạnh, nhẹ giọng dụ dỗ nói: " Không phải em rất mệt mỏi sao? Đi ngủ trước đi, anh muốn yên lặng một chút."

Đột nhiên anh có chút không tiếp nhận nổi.

Tinh thần của Lan Khê càng lúc càng thanh tỉnh, đôi mắt đẫm lệ của cô mông lung nhìn tới trước bóng lưng Mộ Yến Thần, cất giọng nói: "Mộ Yến Thần, tại sao anh không giải thích?"

Bước chân Mộ Yến Thần càng kiên định, anh vững vàng đi tới cầm áo khoác mà khi nãy mình để trên ghế sa lon: "Anh giải thích, em tin tưởng sao?"

Lan Khê: ". . . . . ."

"Nói cách nào để em tin anh?" Anh kéo dài giọng nói, "Có một số việc thời điểm em hỏi, chính em cũng đã bắt đầu hoài nghi. . . . . . Lan Khê, là anh làm chưa đủ tốt, mới khiến cho em không tin tưởng anh như vậy."

Thật ra thì anh rất muốn nói.

Hiện tại rất muốn nói cho nàng biết mọi chuyện, bao gồm cả sự thật chuyện bọn họ cũng không phải anh em ruột thịt, cho nên những chuyện anh làm, đầu độc cũng tốt, dẫn dụ cũng được, anh là thật sự muốn cùng cô Thiên Hoang Địa Lão.

Nhưng hoài nghi là dao nhọn.

Một dao đâm vào trong lòng, sẽ rất đau.

Mộ Yến Thần đi qua mở cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: "Tối nay anh về nhà anh, em nghỉ ngơi cho tốt."

Nếu như anh không đi, anh sẽ không chịu nổi.

Lan Khê mở miệng tính nói cái gì, nhưng cửa đã khép lại, trong phòng yên tĩnh thê lương.

Trong phòng bếp, ấm nước vẫn còn đặt trên bếp điện từ, nước sắp sôi rồi, anh luôn cảm thấy nước trong bình không đủ độ nóng cho nên anh vẫn hay nấu nước uống..., còn Lan Khê không có thói quen đó.

Cả căn phòng cũng tràn đầy thói quen của anh, thế nhưng anh lại bỏ đi.

Khi âm thanh nước sôi vang lên, Lan Khê ngẩn ra, sau đó chạy lại tắt bếp, nước sôi trào ra ngoài đẩy nắp ấm nước văng vào trên tay, cô đau đến rụt tay xuống, nước mắt nóng bỏng liền rớt xuống mặt đất.

—— Cô khóc lúc nào? ?

Hết chương 226.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.