Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 194




Trong nháy mắt khi cô lướt qua, sợi tóc mềm mại của cô quét cổ áo tinh xảo của anh.

Kiều Khải Dương đột nhiên hoảng hốt.

Ánh mắt thâm thúy của anh lộ ra vẻ lạnh lùng hung ác, liếc mắt nhìn về phía bóng dáng ở phía xa kia, cảm thấy lực hấp dẫn của cô vẫn còn nguyên.

Rõ ràng cô không phải là một cô gái xinh đẹp diễm lệ, càng không có vẻ quyến rũ phong tình, nhưng hết lần này đến lần khác đều hấp dẫn anh.

Nhìn thời điểm, mắt giống như là hận không được sinh trưởng ở phía trên, sẽ không hút ra.

Gương mặt tuấn tú của Kiều Khải Dương trắng không còn chút máu, kìm nén cảm giác đau đớn ở trong mắt, nín thở đè nén cảm xúc sôi trào muốn đuổi theo cô xuống đáy lòng.

Dọc đường đi, Lan Khê đều nhìn ra bên ngoài.

"Đẹp lắm à?" Kiều Khải Dương lạnh giọng hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê quay lại, không biết tại sao hôm nay anh luôn muốn gây khó dễ cho mình, dứt khoát im lặng gật đầu: "Đúng vậy, rất đẹp mắt."

"Ánh mắt của cô thật là đặc biệt."

"Anh cũng rất đặc biệt, nghe nói mới tìm được một cô nàng cỡ 36D, Nhất Chi Hoa ở bộ phận quan hệ xã hội, tổng giám Kiều, chúc mừng anh."

Kiều Khải Dương kinh ngạc nhìn khuôn mặt của cô, xinh đẹp động lòng người, bắt buộc bản thân dời tầm mắt đi, quét một vòng xuống phía dưới cô, gợi lên một nụ cười lạnh: "Đúng là nên chúc mừng, có vẻ như đến cup C cô còn không có ấy chứ?"

Hàm nghĩa được che dấu chính là ... tôi làm sao phải coi trọng cô cơ chứ?

Lan Khê bị kích động nên khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, ở bên trong xe ngoài Branda ra còn có ba nữ đồng nghiệp, giờ phút này có hai người đã không nhịn được mà nghiêng đầu hé miệng cười, Branda ngước mắt quét qua hai người kia một cái, sau đó nhẹ nhàng gõ gõ vào tấm vách xe rồi mở miệng nói: "Đừng nói nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi, Kiều tổng giám, đừng quên là anh chỉ theo xe đi đến đây, thật ra thì ở đây không có chuyện của anh."

Bộ phận tài vụ làm dự toán đánh giá để ký kết hợp đồng, đó là giai đoạn sau.

Lần này, đến phiên mặt của Kiều Khải Dương lúc đỏ lúc trắng, lạnh lùng mà lúng túng xoay mặt đi, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lan Khê dựa vào chỗ ngồi, sắc mặt dần trở nên ủ dột, càng ngày càng gần chỗ hẹn, cô càng lúc càng thấp thỏm.

Kiều Khải Dương nhìn vào kính chiếu hậu thấy nét mặt của cô, lại cho rằng bản thân mình vừa mới nói chuyện quá đáng quá, dù sao thì cũng không nên làm tổn thương một cô gái như vậy, cho dù anh thật sự hẹp hòi, thì cũng không nên dùng loại tiêu chuẩn nông cạn như vậy để phán xét cô.

"Đúng rồi, chị bảo em liên lạc với người quản lý hạng mục, em đã liên lạc chưa?" Lúc xuống xe Bran¬da hỏi cô.

Lan Khê im lặng.

Trên mặt Bran¬da thoáng qua vẻ thất vọng, cũng không hỏi nhiều nữa, đi thẳng về phía trước.

Trong đại sảnh rộng rãi sáng ngời, họ được thông báo là quản lý Nhan đang đi họp, chờ một lúc thì mới tới.

Lần này chính là nửa giờ đồng hồ.

"Hình như anh cô cũng không phách lối như vậy, " Kiều Khải Dương cười lạnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Chính miệng cô ta thông báo thời gian, vậy mà bản thân lại đến trễ lâu như vậy, anh cô đang nuôi một đám phế vật như thế này à?"

Sắc mặt Branda chuyển thành khó coi, hạ giọng nói với anh: "Kiều tổng giám, trợ lý của người ta còn ở bên cạnh đó."

Nhưng Kiều Khải Dương lại chỉ nhìn thấy một mình Lan Khê, có chút xấu xa hứng thú nhìn sắc mặt cô đã trắng không còn chút máu.

Nhưng vừa rồi cô vẫn còn chút ý chí chiến đấu mà, sao bây giờ lại không còn chút xíu nào nữa rồi?

Một chuỗi âm thanh của giày cao gót truyền ra từ trong phòng họp, ung dung mà tao nhã, Nhan Mục Nhiễm vừa đi ra vừa nói chuyện với cấp dưới Can Tương, khi nhìn thấy bọn họ thì hơi kinh ngạc, vội vàng kết thúc công việc rồi đi tới.

Tóc quăn dài đến eo, mặc lên người bộ đồ công sở màu đen trắng thành thục, tràn đầy nét quyến rũ.

"Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi vừa mới đi họp, chuyên tâm quá nên quên mất thời gian đã hẹn trước, mọi người chờ lâu lắm rồi phải không? Xin chào, tôi là Nhan Mục Nhiễm. . . . . ."

Branda đứng dậy, cười yếu ớt bắt tay với cô: "Cũng may là không phải chờ lâu lắm."

Nhan Mục Nhiễm cười với cô, sau đó quay mặt sang, đôi mắt trong veo liếc mắt nhìn người trong mấy năm xa cách đã biến thành một cô gái xinh đẹp bức người, cười ngọt ngào, đưa tay ra: "Lan Khê, đã lâu không gặp."

Câu "Đã lâu không gặp" này, giống như là việc này nằm ngoài dự đoán, cũng có vẻ hợp tình hợp lý.

Anh trai ruột của cô là tổng giám đốc của công ty này, cấp dưới có thể biết cô cũng là chuyện bình thường.

Lan Khê ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bình tĩnh, đưa tay ra bắt tay với cô ta, câu chào hỏi còn chưa nói ra khỏi miệng, Nhan Mục Nhiễm đã bước nhẹ tới ôm lấy cô: "Thật là nhớ em, chúng ta hình như đã hơn bốn năm rồi chưa gặp nhau, em cũng trưởng thành rồi, đúng rồi, em và anh trai đã gặp nhau chưa?"

Lan Khê nghẹn lời.

". . . . . . Tôi đã gặp rồi." Cô khẽ nói.

Đâu chỉ mới gặp nhau?

Nhan Mục Nhiễm vẫn nở nụ cười như cũ: "Cũng nên gặp nhau từ lâu rồi! Anh ấy à, lúc nào cũng thích kín đáo lên kế hoạch làm việc, đáng lẽ kế hoạch đến Đông Nam Á phát triển thị trường đã được bắt đầu từ nửa năm trước, không biết tại sao anh ấy lại kéo dài tới thời gian này mới về. Khi đó chị cũng nhắc tới chuyện em đang học ở đại học A tại thành phố này với anh ấy, anh ấy lại còn nói anh biết rồi.. cũng thật là, em gái mình mà anh ấy cam lòng bỏ mặc bốn năm liền, anh trai như vậy cũng là đồ vô dụng. . . . . ."

"Hôm nay, tôi tới ..." Lan Khê không nhịn được nói khẽ ngắt lời cô ta, "để thay mặt công ty tới bàn bạc về phương án, trước tiên chúng ta nên nói chuyện này trước, còn chuyện riêng chúng ta hãy nói sau đi, có được không?"

Khuôn mặt Nhan Mục Nhiễm cứng đờ, hình như bị ngắt lời nên có chút bất ngờ và lúng lúng túng.

Nhưng một lúc lâu sau cô ta lại cười cười: "Cũng được, chúng ta đi đến phòng họp để bàn bạc, ở đó thuận tiện hơn."

Nói xong cô liền xoay người đi về phía trước, bảo trợ lý lấy cho mình một phần tài liệu rồi mang vào phòng họp, đi theo sát phía sau là hai nữ nhân viên của bộ phận lập kế hoạch mà Nhan Mục Nhiễm dẫn theo để cùng bàn bạc, trang sức và quần áo rất tương xứng, đúng vậy, không nghĩ tới phần lớn nhân viên ở DiglandYork lại có thể là người Trung Quốc, còn nhiệt tình và xinh đẹp như vậy.

Branda xoa xoa mi tâm, không nhịn được đi đến bên cạnh Lan Khê, cô khẽ nói: "Rốt cuộc em có hiểu nhân tình thế thái hay không? Hiện tại chúng ta đang ở thế bị động, đối phương thân thiết với em như vậy, thế mà em lại không giữ mặt mũi cho người ta là có ý gì? Chẳng lẽ không giống như em nói không hy vọng dựa vào quan hệ của em với anh trai em, muốn dựa vào thực lực để đánh liều à? Bây giờ em có con át chủ bài nào rồi?"

Lan Khê bị giáo huấn khiến đầu óc cũng choáng váng, cũng không biết mình nói sai ở đâu, cặp hồ sơ bị ôm trong ngực cũng trở lên lạnh lẽo.

Branda mặc kệ không khuyên nữa, biết rằng cô không hiểu làm thế nào để lấy lòng người người ta, lát nữa cũng đành phải tùy cơ ứng biến thôi.

Kiều Khải Dương đi theo ở phía sau, khẽ híp mắt nhìn cô gái thành thục ở trước mặt, bước đến bên cạnh Lan Khê, thu hồi ánh mắt nói nhỏ: "Cô sợ cô ta à?"

Cả người Lan Khê run lên, ánh mắt có ý đề phòng nhìn về phía Kiều Khải Dương.

Khóe miệng Kiều Khải Dương giật giật, không cần đáp án, nhìn vẻ mặt này của cô cũng biết mình đã đoán trúng được bảy phần.

Dời ánh mắt lạnh lẽo đi, anh không nhìn cô nữa mà đẩy cửa phòng họp ra.

Nói cho cùng thì Lan Khê cũng từng làm kế hoạch liên quan đến hạng mục Bờ biển, qua mấy tiếng trình bày đơn giản những ý tưởng, Nhan Mục Nhiễm gật đầu liên tiếp, trong quá trình cô ngước mắt nhìn về phía cô bé kia, bốn năm không gặp, dường như cô bé càng mê người hơn rồi.

Khóe mắt đuôi mày cũng đã có chút mùi vị của phụ nữ, đồ trang sức trang nhã, đường kẻ mắt đơn giản cũng vẽ lên vẻ quyến rũ phong tình, không giống cô hàng ngày phải soi gương hóa trang một lúc lâu mới có thể che kín được nếp nhăn hiện lên nơi khóe mắt.

Da dẻ không săn chắc như trước, không có sức sống như thời còn trẻ nữa rồi.

Móng tay Nhan Mục Nhiễm được sơn màu hồng hoa mộc lan nhẹ nhàng siết chặt trang giấy, lông mi nhẹ nhàng buông xuống dưới theo hơi thở trong lồng ngực, tự nói với mình đây vốn không phải là sự khác biệt, phụ nữ có những thứ này rồi cũng mất đi, phụ nữ ai cũng phải già đi, đợi đến khi cô ấy giống mình, chẳng lẽ Mộ Yến Thần vẫn còn có thể yêu cô ấy?

.. đáng tiếc, mình không thể đợi đến lúc đó.

"Nhan tiểu thư, trên đây là những ý tưởng cơ bản của chúng tôi, xin hỏi ngài có chỗ nào không hài lòng?" Lan Khê trình bày xong, nhẹ giọng hỏi một câu.

Nhan Mục Nhiễm đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ quay trở lại .

Nhìn Lan Khê cười cười, cô mở miệng nói: "Chẳng trách lúc trước em nhất định muốn học chuyên ngành này. . . . . . Rất có thiên phú!"

Bị Nhan Mục Nhiễm khen như vậy, Lan Khê hơi đỏ mặt, trong lòng lại có chút cảm giác quỷ dị.

"Mặc dù việc tuyên truyền hạng mục bờ biển này có tính chất rất quan trọng, nhưng mà tính an toàn cũng cần phải cao, đổi sang góc độ khác mà nói chúng tôi cho phép vượt quá giới hạn dự toán, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo sẽ không xuất hiện bất cứ mối nguy hiểm nào cả. Những chuyện này đến lúc đó sẽ có người chuyên bàn bạc với các người, cho nên hiện tại tôi không có vấn đề gì cả." Nhan Mục Nhiễm khẽ nói.

Cùng lúc đó, Branda ngồi ở bên cạnh dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dây cung căng thẳng ở trong lòng cuối cùng cũng được buông lỏng, bên môi Branda hiện lên một nụ cười, đưa tay ra: "Vậy hợp tác vui vẻ, Nhan tiểu thư."

Nhan Mục Nhiễm hé miệng cười bắt tay với cô.

"Cũng đến buổi trưa rồi, ở lại cùng ăn với nhau một bữa cơm đi."

Cô chủ động mở miệng mời.

***

Trước khi ngồi vào bàn cơm, điện thoại di động cá nhân của Nhan Mục Nhiễm vang lên, trong nháy mắt khuôn mặt cô đỏ lên, chào hỏi với mọi người rồi đi sang bên cạnh nghe điện thoại.

Lan Khê ngưng mắt nhìn cô ta một lúc lâu, thản nhiên cụp mắt xuống.

"Chao ôi, cậu có nhìn thấy hay không, cái nhẫn của cô ấy đấy? Oa mình biết đó là kiểu dáng mới nhất của Cartier đấy! Thật là đẹp, có phải chồng của cô ấy mua cho cô ấy hay không. . . . . ."

"Còn có phong cách trang điểm của cô ấy! Thật là đẹp, mình cũng cảm thấy tuổi của cô ấy cũng xấp xỉ tuổi chúng ta, nhưng mà khuôn cách thể hiện lại không giống nhau. . . . . ."

"Trang điểm đẹp như vậy là bởi vì cô ấy vốn có khuôn mặt dễ nhìn, cậu có thể lớn lên như vậy à. . . . . ."

Hai viên chức nhỏ líu ríu nói chuyện không ngừng.

"Cô ấy kết hôn rồi à?" Kiều Khải Dương dùng khăn ăn lau tay, lạnh nhạt hỏi một câu.

Lan Khê ngẩn ra, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chắc là chưa."

Kiều Khải Dương cười nhạt: "Ăn mặc xinh đẹp như vậy để cho ai nhìn? Sắc lang đầy trên đường sao . . . . ."

Viên chức nhỏ không vui, giải thích: "Vậy nói không chừng người ta cũng có bạn trai rồi."

Kiều Khải Dương cầm cái muỗng gõ gõ vào thành cốc: "Nếu không thì chờ cô ấy quay về thì hỏi một chút nhé?"

Viên chức nhỏ: ". . . . . ."

Hết chương 195


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.