Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 190




Trong con ngươi thâm thúy nghiền nát chút đau nhức bị năm tháng đốt cháy, Mộ Yến Thần nắm lấy cằm của cô, tiếp tục khàn khàn hỏi: "Em cảm thấy anh muốn kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?"

"Chẳng qua sự nghiệp cũng chỉ là bước khỏi đầu, sau đó thì không dừng lại được, hơn một vạn nhân viên phụ thuộc vào công ty để sinh tồn, đổi lại bất kì ai cũng không thể buông tay .... Nhưng mà có đôi khi anh cũng muốn tự hỏi bản thân, " anh chầm chậm nói, giọng nói trầm thấp từ tính lộ ra một tia khổ sở, "Lan Khê, bốn năm trước, lúc rời đi anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày anh lại có thể ở cùng một chỗ với em như thế này. Lúc ấy anh thật sự cảm thấy có lẽ cả đời này sẽ trải qua như vậy, không ai yêu anh, anh cũng vậy không thương ai hết. . . . . . Cho nên anh cảm thấy, bây giờ có được em, anh có bao nhiêu may mắn."

Anh có bao nhiêu may mắn, mới không mất em.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng, uyển chuyển vuốt ve cằm của cô, không muốn buông ra, Mộ Yến Thần nói nhỏ, giọng nói càng ngày càng ám ách, ánh mắt lại lấp lánh ánh sáng, "Cho nên công việc gì đó đi gặp quỷ đi... Anh sợ em ở một mình rồi không hài lòng quay đầu đi luôn, sợ anh không để ý một cái là em lại đi luôn."

Môi mỏng dán lên bờ môi đỏ tươi của cô, triền miên lẩm bẩm.

Lan Khê lẳng lặng nghe lời anh nói, trong hốc mắt ửng hồng tràn đầy nước mắt đang cố nén lại, cực kì run rẩy.

Cô lùi về phía sau tựa vào mặt bàn, tiếp nhận nụ hôn êm ái triền miên, tới tấp của anh, kìm nén cơn nghẹn ngào nói giọng khàn khàn: "Vậy anh cứ ở Mi ngây ngốc là tốt rồi, tại sao lại quay về . . . . ."

Mộ Yến Thần tràn đầy cảm xúc đau đớn và cảm động khi đánh mất mà vẫn tìm lại được, cười lạnh một tiếng rồi ôm chặt lấy cô, giữ chặt eo nhỏ của cô dán vào người mình: "Em cứ nói đi. . . . . ."

Lan Khê cố gắng duy trì tỉnh táo khi anh cường thế đến gần, đôi mắt ngập tràn nước mắt lấp lánh ánh sáng: "Mộ Yến Thần, tại sao anh có thể chọn thời điểm tốt như vậy, khiến em cả đời này cũng không muốn gặp lại anh."

"Vậy thì quên hết những chuyện không tốt kia đi, nhớ anh là đủ rồi!" Anh khàn khàn bá đạo tuyên cáo, rốt cuộc cũng không nhịn được ham muốn đang sôi trào ở trong thân thể lại nữa mà ôm cô lên, triền miên hôn cô, tách hai chân của cô ra quấn chặt lấy hông của mình, rồi sải bước đi vào phòng ngủ.

Lan Khê chỉ có cảm giác bản thân đang bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, giữa dòng nước nhấp nhô, cô cảm thấy ý thức của mình như bị tách rời, khi vùi sâu vào bên trong giường lớn mềm mại, trong nháy mắt cô mới thanh tỉnh, tiếp theo trong một cái chớp mắt lại bị anh nghiêng người nặng nề đè lên, áo sơ mi và cà vạt của anh đã bị cởi ra, cánh tay cường tráng nâng cô dậy, vững vàng che kín bờ môi đỏ tươi như máu của cô, bàn tay mạnh mẽ đẩy quần áo ở eo cô lên, da thịt cận kề, điên cuồng tirefn miên, dây dưa với cô.

Cả người Lan Khê run rẩy, toàn thân hiện lên màu hồng phấn xinh đẹp, ngón tay Mộ Yến Thần thăm dò vào lưng quần của cô, ngang ngược chiếm giữ, mạnh dạn trêu chọc, Lan Khê run rẩy không ngừng, âm thanh nức nở nghẹn ngào tràn ra từ môi lưỡi, Mộ Yến Thần chờ đến khi trêu chọc cô đủ rồi mới cởi quần của cô ra, chờ khi toàn thân bị lột sạch sẽ, lông mi thật dài của cô rung động, trong con ngươi tràn đầy vẻ mơ màng, thân thể trắng nõn cùng những sợi tóc đen nhánh xinh đẹp dây dưa giữa giường lớn, đầu độc tâm trí của con người ta, Mộ Yến Thần nâng hông của cô lên để cho ánh mắt mê ly của cô đối diện với mình, nhắm vào nơi đã đủ ướt át của cô, hoàn toàn đâm vào!

Cô ở dưới người anh uốn éo rồi bị hòa tan thành dòng nước mùa xuân.

Suốt đêm Mộ Yến Thần cũng không từ chậm chạp đến kịch liệt làm qua loa, mà là chín cạn một sâu tỉ mỉ vẽ lên ham muốn của cô, nghe từng tiếng rên rỉ êm tai của cô tràn ra cánh môi, cả người run rẩy dâng lên màu hồng phấn, ở phía dưới người anh muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

Cả người Lan Khê cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, cả đêm nghe thanh âm của anh lượn lờ ở bên tai, say đắm lòng người.

Sau nửa đêm, khi thể lực của cô hết chịu nổi, nghẹn ngào cầu xin anh nhanh nhanh kết thúc, Mộ Yến Thần khẽ hôn lên khóe miệng cô, kéo cô vào trong khuỷu tay, nhắm chuẩn góc độ rồi đi vào từ chậm đến nhanh, trong không khí , đến hạt bụi cũng sôi trào, tiếng kêu làm người ta mặt đỏ tới mang tai lại lần nữa không thể kiềm chế mà tuôn ra.

Khi tất cả đều lúc kết thúc, Lan Khê như chết đi sống lại, khoái cảm trong thân thể như nổ tung. Cảm giác giống như có ngọn lửa muốn bùng cháy khiến cô khó chịu, nức nở nghẹn ngào thật lâu mới cảm thấy cơn sóng kia rút đi, cô không còn chút hơi sức nào, người đàn ông này sắp ép khô cô rồi.

Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo, Lan Khê mới phát hiện, cả căn phòng đã tối đen.

Trong nháy mắt đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, trong bóng đêm cũng không dám thở mạnh, một hồi lâu sau, hơi sức của toàn thân tập trung trên cánh tay, muốn đưa tay ra bật đèn bàn.

Giữa khoảng không Mộ Yến Thần bắt được cổ tay trắng nõn của cô, nhẹ nhàng đặt xuống bên gối, cắn vành tai của cô khàn khàn: "Đừng sợ, anh ở đây. . . . . . Mệt không? Anh dẫn em đi tắm rồi ngủ tiếp. . . . . ."

Lan Khê vẫn không dám thở mạnh như cũ, trong vành mắt xinh đẹp bắt đầu có nước mắt chua xót chảy ra.

Cô sợ bóng tối, nỗi sợ hãi lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Mộ Yến Thần chấm dứt cơn triền miên, ôm cô vào lòng, trực tiếp mang cô đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, dòng nước nóng hổi phun xuống thì Lan Khê mới khôi phục tri giác, nhắm mắt ngừng thở, đưa tay muốn lướt trên mặt nước nóng, tay lại bị bắt được, Mộ Yến Thần ôm lấy gáy của cô rồi đặt nụ hôn lên môi của cô, dời lực chú ý của cô đi, cùng cô tắm rửa.

Một lần nữa khôi phục ý thức, máy điều hòa không khí trong phòng đã được bật lên.

Cuối hè, thời tiết vẫn hơi nóng, đắp chăn mỏng lên người rồi mở máy điều hòa không khí là vừa vặn, Lan Khê nghe thấy tiếng vù vù, da đầu thoải mái tê dại, mở mắt ra thì nhìn thấy Mộ Yến Thần đang quấn khăn tắm ở hông, còn cô đang nằm trên đùi anh, tóc bị máy sấy nhẹ nhàng thổi, chân tóc đã được sấy khô.

Giờ phút này, đèn cũng đã sáng.

Trong lòng Lan Khê chợt có cảm giác kỳ quái, dường như nhớ không nổi trận hắc ám kia đến cùng là có chuyện gì xảy ra, ngẩng mặt nhìn vẻ mặt anh lại không nghĩ ra dụng ý của anh, nhưng mà. . . . . . trong lòng rất ấm áp.

Anh lại có thể biết sấy tóc cho cô.

Vươn cánh tay mềm mại ra, ôm chặp lấy eo của anh.

“Đầu đừng có tựa vào chỗ đó —“ Ánh mắt Mộ Yến Thần nhàn nhạt, tốtbụng nhắc nhở cô, “Trừ phi em muốn ngủ trễ hai giờ nữa.”

Chỗ nào?

Lan Khê giật mình, mở mắt ra nhìn một chút, lúc này mới phát giác giờ phút này hô hấp của bản thân đang đối diện với cái gì đó của anh ở dưới tấm khăn tắm màu trắng, cô nhất thời cứng đờ, mặt cũng hồng đến không thể tưởng tượng nổi, vội vàng buông eo anh ra rồi rụt đầu lại, chỉ gối lên chân của anh.

Có thể coi là như vậy, còn cảm thấy ở chỗ huyệt thái dương có một luồng nhiệt dâng lên, có cái gì đó cứng lên rồi.

Trái tim cô đập bang bang, ngước mắt giải thích: “Em khônghề muốn trêu chọc anh.”

Tuyệt đối không thể bắt cô phụ trách.

Mộ Yến Thần không để ý tới, tùy ý sấy khô tóc cho cô, cất xong máy sấy đi đến vén chăn nằm vào.

Trong đôi mắt Lan Khê lộ ra một tia sợ hãi, theo bản năng dựa sát vào trong, không dám đến gần anh.

“Giường hơi nhỏ, ngàymai đổi cái lớn một chút.” Anh nhắm mắt nói.

Lan Khê hơi yên tâm, nhìn anh cũng không có ý đó nữa, liền gật đầu phụ họa: “Dạ, vâng.”

Trong một cái chớp mắt Mộ Yến Thần lật người, cánh tay dài vươn ra kéo cô vào trong lồng ngực, cằm tựa trên đỉnh đầu của cô nhẹ cọ cọ hai cái muốn ngủ.

Lan Khê lại khẩn trương muốn chết, cảm thấy rõ ràng ở phía dưới có cái gì đó chống lên chân của cô.

“Mộ Yến Thần...”. cô nhỏ giọng gọi anh.

Mộ Yến Thần nhắm hai mắt ôm chặt cô, thanh âm chầm chậm: “Sợ à? Em sờ sờ nó, sờ sờ nó anh liền bỏ qua cho em.”

……………. Sờ?

Lan Khê sắp khóc rồi... đừng đùa như thế này với cô chứ.

Bờ môi mỏng của Mộ YếnThần mang theo hơi thở ấm nónglen lỏi trong từng sợi tóc của cô: “……. Nhanh lên mộtchút.”

Lan Khê nuốt nước miếng, rồi nói: “Theo em thấy… Thậtra thì nếu chỉ cần sờ sờ là được, thì hình như anh cũng có thể....”

Mộ Yến Thần mở mắt ra, ngưng mắt nhìn đỉnh đầu của cô, nâng cằm của cô lên chậm rãi ép hỏi: “Em nói cái gì?”

cô có giỏi thì lặp lại lần nữa xem.

Vì vậy đêm nay, người nào đó bị ép buộc nên nhắm mắt sờ lên,nhưng mà tay chỉ đặt ở phía trên, run rẩy không dám động, còn bị cười nhạo là kinh nghiệm chưa đủ, người nào đó nhắm mắt lại chỉ cho là đang sờ xúc xích, bên tai đột nhiên bị bao phủ bởi một luồng nóng ẩm, một câu nói tê dại rót vào màng nhĩ của cô: “‘Cảm xúc như thế nào.”

cô cảm thấy...cô, muốn, điên khùng, rồi!

rõ ràng là đã bật máy điều hòa không khí, nhưng hai người vẫn làm ầm ĩ đến mức cả người đầy mồ hôi, cuối cùng Mộ Yến Thần nhớ đến cô không thể thức đêm quá lâu chỉ là hôn cô một cái rồi không náo loạn nữa, Lan Khê mệt mỏi vùi vào hõm cổ của anh, ngủ một cách cực kỳ uất ức.

“Có thể tắt đèn không?” Mộ Yến Thần ôm chặt cô, dịu dàng hỏi.

Lan Khê nhắm mắt lại căng cứng một hồi lâu, vùi mặt vào lồng ngực của anh, nói giọng khàn khàn: “Nếu anh có thể bảo đảm cả đêm sẽ ôm em không buông ra — thì có thể tắt.”

Mộ Yến Thần khẽ hôn lên gò má của cô, đưa tay ra tắt đèn, ôm cô ngủ.

Bàn tay nhỏ bé của Lan Khê suốt đêm đều ở trước ngực anh bấtan lộn xộn, cho đến khi cảm thấy nhiệt độ trên người anh và nhịp tim vẫn luôn ở đây, lúc này mới nhắm chặt hai mắt lại rồi ngủ thật say.

****

Qua khảo sát, 80% phái nữ sau một đêm trải qua xxoo kịch liệt, ngày hôm sau tâm thần sẽ khôngyên, làm việc cũng không có cách nào chuyên tâm.

Đây là số liệu khoa học.

Khi Lan Khê đi lên tầng vào phòng giải khát lấy nước, cô nhìn chằm chằm vào ánh đèn, đột nhiên có chút sợ hãi, sợ có một ngày cô thật sự có thói quen trong bóng đêm phải ôm anh mới có thể ngủ, vậy thìphải làm sao?

Nước tràn ra làm nóng tay của cô.

“cô lấy xong chưa?” một giọng nói lạnh như băng truyền đến tai.

Lan Khê ngẩn ra, vội vàng tắt nước nóng tránh ra, ngẩng đầu thế nhưng lại thấy một bóng dáng cao to xuất hiện ở trước mặt, sắc mặt lạnh lung mà tái nhợt, một tay bị treo ngược quấn đầy băng gạc, một cái tay cầm cái ly cúi người lấy nước.

Vài ngày không gặp mặt, lại như cách mấy đời.

Lan Khê sợ run một hồi mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên cầm cái ly của anh: “Để tôi giúp anh, anh buông ra đi.”

Kiều Khải Dương lạnh nhạt lùi lại, tựa vào tường nhìn cô.

một hồi lâu sau Lan Khê đứng dậy, đưa chén nước cho anh: “không phải nói gãy xương sao? Thương gân động cốt phải nghỉ một trăm ngày, tại sao hôm nay anh lại ra viện đến công ty đi làm?”

Kiều Khải Dương liếc nhìn cô, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.

“Nằm viện cũng không có ai đau lòng...Còn ở cái rắm à.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.