Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 184




Tay ôm chặt lấy cô, Kiều Khải Dương vùi đầu vào trong cổ cô, giọng nói yếu ớt rất đáng thương: "Anh sai rồi. . . . . . Anh không nên mắng em, anh sai rồi. . . . . . Em xem như anh chưa nói qua có được không?"

Giọng nói trầm thấp khàn khàn đó, phát ra từ trong lồng ngực của anh.

Lan Khê không hiểu, ánh mắt kinh ngạc suy tư một hồi lâu, lúc này mới nhớ đến lời anh ta nói ngày hôm nay lúc ở trong phòng tài liệu.

Trái tim đầy tuyệt vọng cùng thê lương, nhưng Lan Khê không hề đáp lại, nắm lấy tay anh ta chống vào tường để anh ta đứng vững, cố né khỏi người anh ta, đẩy cái đầu đang đặt trên cổ cô ra.

Kiều Khải Dương ngước mắt nhìn về phía cô, trong mắt đầy khổ sở.

"tan việc anh không về, nhất quyết đứng đây chờ sao?" Lan Khê mở miệng hỏi.

"Ừ." Sắc mặt của anh trở nên lúng túng nhìn về nơi khác.

"Vậy anh chờ tôi, là để bảo tôi đừng nhớ những lời đó?" Cô tiếp tục nhẹ giọng hỏi.

Kiều Khải Dương nắm chặt tay thành đấm, lại muốn tiến lên ôm cô.

Hai mắt Lan Khê run lên, lùi về phía sau một bước: "Bọn họ sắp khóa cửa rồi?"

Kiều Khải Dương cau mày.

"Nếu như anh muốn tiếp tục ở chỗ này nói vậy tôi đi trước, lời của anh tôi nghe xong rồi, không có gì tôi sẽ không để ở trong lòng, nhưng mà nếu bây giờ anh không đi tôi sợ lát nữa anh không ra được đâu, tôi xác định bọn họ sắp khóa cửa rồi" Cô nhẹ giọng giải thích.

Đáy mắt Kiều Khải Dương dâng lên vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ.

"Em không thèm quan tâm sao?" Giọng nói khô khốc của anh ta hỏi ra một câu, cười lạnh một tiếng, "Lan Khê, không phải anh đã xin lỗi em rồi sao? Em cũng không phải là người khó tính, anh phải làm gì mới chuộc được sai lầm đây, đừng có lạnh lùng với anh có được không?"

Lan Khê dừng một chút, đột nhiên không biết nên giải thích với anh ta như thế nào.

"Tôi không tức giận." Cô khẽ nói.

"Em không tức giận sẽ không đối xử với anh như vậy?" Anh thê lãnh cười cười, "Vậy thì em thật sự không có chút phản ứng?"

Kiều Khải Dương vừa yêu vừa ghét cô, cô thật sự không để ý chút nào?

Xem ra, khai thông không có hiệu quả rồi.

Nhìn một hồi lâu, liền nhanh chóng quyết định không để ý tới anh ta nữa, đi thẳng tới cửa quẹt thẻ, cửa kiếng nặng nề "Tách" một tiếng mở ra, Lan Khê muốn đi ra ngoài.

"Chẳng lẽ tối nay em lại muốn đi tìm anh ta?" Kiều Khải Dương không trấn định, cau chặt mày, nắm lấy cửa.

Lan Khê Thủy ngước mắt lên, liếc anh ta một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét, nhẹ giọng giải thích: "Kiều Khải Dương, tôi có nhà của mình."

—— cô chỉ làm chuyện không có đạo đức thôi, nhưng cô không đến nỗi ngay cả lý trí cùng tôn nghiêm cũng không có, xin đừng có nhìn cô như vậy.

Kiều Khải Dương cười lạnh, căn bản là không tin tưởng.

Tay nắm chặt lấy cửa hơn, nở ra nụ cười khát máu: "Lan Khê, tối nay anh muốn ở chung một chỗ với em."

Lan Khê giật mình! !

Tối nay ở chung một chỗ? Anh ta có ý gì?

Kiều Khải Dương cười lạnh, sau đó chớp chớp mắt, "Rầm!" một tiếng đánh vào cái còi báo động! Mãnh thủy tinh vỡ vụn, còi báo động kêu lên um sùm, Lan Khê sợ hãi thét lên một tiếng, miểng thủy tinh vỡ rơi xung quanh cô!

Cô cơ hồ bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ đứng không vững --

Hai mắt trợn to nhìn chuông báo động đỏ reo lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Kiều Khải Dương! Mặt của anh ta ở trong bóng tối khẽ vặn vẹo, thần sắc trở nên nhàn nhã lại, thậm chí còn có chút thỏa mãn.

"Kiều Khải Dương!" Lan Khê không nhịn được cau mày hét lên, giận đến mức cơ thể run rẩy.

Điên rồi.

Tối nay, anh ta thật sự điên rồi!

Tiếng bước chân huyên náo thác loạn dồn dập chạy lên trên lầu, còi báo động không ngừng reo lên, cách một lớp cửa tự động, có thể thấy được nhân viên bảo an chạy tới, nhìn bọn họ với ánh mắt y như nhìn thấy kẻ trộm.

***

Đêm khuya ở đồn cảnh sát.

Có chết Lan Khê cũng không ngờ đến, sẽ có một ngày mình bước vào nơi này.

-- Chẳng lẽ đây chính là cách để anh ta thực hiện lời nói "Tối nay anh muốn ở cùng với em"?

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô bị dẫn tới góc tường, ôm lấy đầu gối nghe người ta mắng, lúc này cô thật sự rất muốn chết đi cho rồi, người đàn ông bên cạnh kéo cô qua để bảo vệ cô, cười khàn giọng mở miệng: "không liên quan tới cô ấy, tôi mới là người đập hệ thống bảo vệ, mấy người cứ hỏi tôi là được rồi."

Lan Khê trừng mắt nhìn anh ta, thật muốn trừng chết anh ta!

Nhưng khóe mắt chợt nhìn thấy, bàn tay Kiều Khải Dương đang chảy máu, máu đỏ tươi chảy sềnh sệch nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn nhà, bỏ qua ánh mắt ghét bỏ của cảnh sát, Kiều Khải Dương lại kéo cô ngồi xuống ghế dựa, nụ cười thê lãnh vẫn tuấn dật phi phàm như cũ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệt, quay đầu đi.

không biết có phải vì nhìn thấy máu hay không mà giờ phút này cô cảm thấy đầu mình choáng váng, lúc cô nhìn thấy người khác chảy máu trái tim cô cũng đau theo, giống như cô mới chính là người bị thương vậy.

"Cậu nói đi, tại sao lại đập còi báo động?" Cảnh viên ngồi xuống, sắc mặt rất lạnh nhìn chằm chằm bọn họ.

Khóe miệng Kiều Khải Dương cong lên, chậm rãi nói: "Tôi đùa thôi."

"Đùa?!" Cảnh viên giận dữ sẵng giọng: "Khu vực này là do tôi quản lý, dưới mắt tôi mà cậu dám cố ý đập vỡ còi báo động, còn TM dám nói là đùa? Tôi cho cậu ngồi chồm hổm suốt đêm xem nó vui tới cỡ nào!"

Kiều Khải Dương không lên tiếng, nụ cười càng sâu hơn.

"Được rồi trước lấy khẩu cung rồi quyết định hai người sẽ bị giam bao lâu, bắt đầu đi, tên họ, trong hai người ai khai trước? Cảnh viên cố kìm chế lửa giận, để giải quyết công việc.

Kiều Khải Dương nhanh chóng nắm lấy đôi tay mềm mại nói: "Vợ à, trong hai chúng ta ai tới trước đây?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đầy xấu hổ, may mà sau lưng còn có cái ghế do cảnh viên đưa đến cho cô ngồi.

Đứng lúng túng hồi lâu, cô liền ngồi xuống, phiền muộn lấy tờ báo trên bàn che mặt anh ta lại, không muốn nhìn thấy bất kì biểu cảm gì trên khuôn mặt đó nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên lạnh lùng hơn.

Lây khẩu cung xong, cũng đã mất hơn nửa tiếng.

"Chưa từng thấy qua ai náo loạn như hai người" Cảnh viên lạnh lùng ngước mắt nhìn bọn họ, đẩy quyển sổ tay qua để bọn họ ký tên, "Hai người gây gổ ở trong công ty còn chưa nói, vậy mà dám đập máy báo động, bị bắt tới đây cũng đáng...Trước mắt hai người phải ở lại đây 24 tiếng, sau đó bồi thường tiền, hoặc gọi người nhà đến nộp tiền bảo lãnh, nếu hai người muốn ở lại đây một đêm, tôi cũng không có ý kiến."

Lời nói đầy ý cảnh cáo, rất đầy đủ rõ ràng.

Đêm hôm khuya khoắc, gần 12 giờ đêm, làm gì có ai tới đây bảo lãnh bọn họ ra?

Hoặc có lẽ đối với Kiều Khải Dương mà nói, như vậy cũng tốt, anh rất hy vọng có thể cùng cô "hoạn nạn" cả đêm?

Cửa sắt đóng lại, hai người họ y như phạm nhân thật sự vậy.

Lan Khê bị nữ cảnh viên đẩy một cái, tiêm lông mày nhíu lại, vịn tường, nhìn chằm chằm Kiều Khải Dương ngồi xuống, lật người nằm dài ở trên ghế, một tay đặt ở trên trán, bộ dạng đầy chán nản và mệt mỏi.

Máu vẫn còn nhỏ xuống đất, được nâng lên cao: "Em cảm thấy mất mặt nên không gọi người tới bảo lãnh hả, ngủ ở đây cả đêm không phải là chuyện đùa, khổ chết người, nhanh gọi điện thoại đi."

Hành động trẻ con của anh đã làm cô phải chịu khổ rồi.

Mắt Lan Khê run lên, đi tới song sắt dịu dàng nói với người bên ngoài: "Có thể phiền anh lấy giúp tôi ít nước và băng gạc không?"

Sau một hồi lâu, nước suối và băng gạc được đem vào.

cô nhẹ nhàng đi tới ngồi xổm xuống, nắm lấy cái tay đang chảy máu của Kiều Khải Dương, lấy nước suối xử lý vết thương.

"--!" Mặt Kiều Khải Dương hơi tái nhợt nhìn cô một cái, ánh mắt thật sâu.

"Đau?" cô ngước mắt hỏi.

Kiều Khải Dương theo bản năng lắc đầu một cái, ánh mắt quỷ dị, đột nhiên lại giống như đứa bé biết nghe lời.

Lan Khê cũng không dám lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt giống như sau cơn mưa Thanh Sơn làm động lòng người, lông mi đen mướt giống như cây quạt đen bóng dưới ánh đèn, lúc cô xử lý vết thương thì nhìn thấy mẩu thủy tinh ghim trong tay, thấy rất đau, thật không thể hiểu nổi, anh ta bị thương như thế này mà còn có thể cười du côn đến như vậy.

Sau khi xử lý vết thương xong cô lấy gạt đắp lên, quấn từng vòng từng vòng đầy đặn.

Bàn tay miễn cưỡng cử động, Kiều Khải Dương hạ tay xuống, không biết sau đó bị quỷ thần xui khiến hay sao mà lại nhẹ nhàng sờ lên mặt của cô, gương mặt xinh đẹp đang cẩn thân xử lý vết thương cho anh, chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô, cũng là lúc anh động lòng với cô.

Lan Khê run lên, lo lắng tránh ra, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn anh ta.

"Anh cũng vậy thôi "cô nhẹ giọng nói, "Nếu như không ở được thì cứ gọi người nhà tới bảo lãnh, anh cũng đừng nên ngủ ở chỗ này, rất khó chịu."

Nói xong cô liền lùi lại, ngồi xuống một cái ghế khác.

Kiều Khải Dương cười lạnh một tiếng lật người ngồi dậy, giơ cái tay bị thương: ". . . . . . Anh rất thích chỗ này, chỉ cần có thể ở cùng em thỉ dù đây có là chuồng heo anh cũng sẵn lòng " nói xong anh ngước mắt nhìn về phía gương mặt đỏ bừng lên của cô vì bị câu nói của anh trêu chọc, khàn giọng hỏi, "Em thì sao? Sao em không gọi cho anh ta? Hả? . . . . . . Anh ta nhất định sẽ lập tức tới đón em."

Nhẹ nhàng ngửa đầu thở phào nhẹ nhõm, tựa vào trên tường, đôi môi Lan Khê đỏ mộng của cô phát ra một câu: "Tôi không có suy nghĩ ghê tởm giống như anh."

Nghe xong câu này, vừa giống như là châm chọc, cũng vừa giống như là nhạo báng.

Nguyên nhân thật sự là vì cô muốn yên lặng một chút thôi.

Kiều Khải Dương cười lên, nói với cô: "Anh tắt máy."

—— Như vậy cả đêm hôm nay sẽ không ai có thể tìm được anh.

Lan Khê nhẹ nhàng gõ đầu, thuận miệng đáp anh một câu: "Tôi còn chưa gọi."

—— Cho nên anh ta cũng không còn cách nào để liên với bên ngoài, cũng không hề có ý định liên lạc.

Ánh mắt Kiều Khải Dương đầy mê ly, không nhịn được đứng lên đi tới bên cạnh cô, cúi người đưa mắt nhìn cô, cảm thấy cô sướng muốn chết, hai cánh tay nhẹ nhàng tiến lại gần cô, khàn giọng hỏi: "Tại sao em lại thích anh ta?"

Anh trai ruột thịt của mình,có cùng một dòng máu, vì sao cô biết rõ như vậy mà vẫn thích anh ta?

Cái loại thích của cô có phải là do nhất thời động lòng?

Lan Khê biết lúc này anh ta đã bình tĩnh trở lại, nên cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Chốc lát cô nhẹ nhàng lắc đầu, có chút vô vọng, "Tôi không biết. . . . . . Kiều Khải Dương, đừng hỏi tôi vấn đề này, có một số việc tôi có nói anh cũng không thể nào hiểu được, tôi chỉ có thể nói, anh lúc đầu cứ nghĩ là do mình còn nhỏ, nhưng sau này tôi gặp được nhiêu hơn, nhưng vẫn không thấy ai tốt bằng anh ấy, nhưng mà. . . . . ."

Nội dung sau đó, rất khó tả được , nên cô không nói được nữa.

Kiều Khải Dương có thể lý giải, lạnh lùng cười khẽ, sau đó nói tiếp lời của cô: "Đáng tiếc là không được cho phép?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê thoáng mê mang cùng thê lương, không nói cho Kiều Khải Dương biết là đó không phải là nguyên nhân, mà do nhiều chuyện phức tạp ở bên trong.

"Nhưng anh cảm thấy được, em cho rằng tất cả mọi người không tốt bằng anh ta, chẳng qua là do em không chịu mở lòng với người khác, em thử chấp nhận đi, chắc chắn em sẽ rõ, chỉ cần là yêu, thì sẽ yêu em hết lòng. . . . . . Mộ Lan Khê, như anh chẳng hạn."

Nói tới đây mặt anh ta chợt đỏ lên, tiếp tục nói: "Anh biết tính khí của anh không tốt, cũng không có điểm nào tốt, nhưng mà Lan Khê à, việc anh thích em là thật, trước kia, anh nghĩ rằng ở chung với một người con gái thì chỉ cần kích thích là đủ rồi, nhưng sau khi gặp được em, anh liền cảm nhận được. . . . . . không phải như vậy."

Thích thì sẽ không hành động như vậy.

Lúc nhìn thấy bóng lưng của cô, cực kỳ mảnh khảnh, tính tình thì lạnh nhạt, không dễ dàng thân cận, đối tốt với cô thì cô lại không muốn, nhưng anh lại không thể lý giải được, nên nghĩ phải bảo vệ cô, nếu không cô sẽ rất cô đơn, cô đơn đến tận xương.

Sắc mặt Lan Khê trắng bệch, thân thể cứng đờ: "Kiều Khải Dương, tôi không muốn nghe anh nhắc về việc này."

Cô thẳng thắn trả lời anh, không hề có chút cảm xúc nào trước nó.

Kiều Khải Dương cười cười, nghiêng người sáp lại gần, tựa vào bả vai của cô.

Lan Khê cứng đờ, ngồi thẳng người.

"Đừng động, anh mệt quá." Anh buồn buồn nói.

"Nếu như anh đập máy báo động chỉ vì muốn dựa vào người tôi cả đêm, vậy giờ tôi rời khỏi đây cũng hợp lý." Cô nghiêm túc nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt lóe ra tia sáng không thể xâm phạm.

Kiều Khải Dương từ trên vai cô, ánh mắt u oán lạnh lùng nhìn cô một cái, khàn giọng nói: "Người phụ nữ không có lương tâm!"

Lấy tay nhéo hông của cô, anh sáp lại gần cô hơn, dịu dàng nói: "Vậy anh chịu thiệt một chút, cho em dựa vào người anh cả đêm có được không?"

Lan Khê giật mình, dưới ánh đèn, ánh mắt của anh ta trở nên sáng quắc, tinh thần cũng trở nên khác lạ.

Tia sáng đó, rất mê ly.

Sáng sớm, Lan Khê chỉ cảm thấy xương cốt muốn rớt thành từng mảnh.

Kiều Khai Dương ngồi dưới đất dựa lưng vào ghế dài, râu ria mọc lam nham trên gương mặt tuân tú của anh ta, rõ ràng Lan Khê nhớ lúc tối mình dựa lưng trên ghế dài, vậy mà khi tỉnh dậy sao lại bị anh ta ôm như vậy?

Nhưng mà nằm trong ngực người đàn ông này quả thật thoải mái hơn dựa vào tường nhiều, cô cũng không muốn ngu ngốc ở chỗ này nữa.

Giống như bị điện giật, Lan Khê nhẹ nhàng cắn môi, hoảng hốt đứng lên, không muốn nhớ lại chuyện chật vật ngày hôm qua.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ.

Giọng nói trầm như tiếng đàn, quen thuộc chạy vào trong tai, làm cho các giác quan của cô co rút lại!

Cửa sắt mở ra, nghịch sáng, mơ hồ nhìn thấy được một bóng dáng bất phàm, đan nói chuyện với cảnh sát.

Lan Khê lập tức trở nên khẩn trương.

- - Sao anh lại tới đây?

cô khẳng định mình không nghe lầm, đúng là anh, nhưng sao lại tới đây? làm sao anh biết được cô ở trong này?!

Sau một lúc lâu, liền có tiếng bước chân đi về phía này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệt.

Cửa sắt nhanh chóng được mở ra, Kiều Khai Dương cũng giật mình dậy, theo bản năng ngồi dậy, trong lòng tự nhiên dự cảm cô sẽ rời khỏi đây.

"Có người tới bảo lãnh cho hai người, mau ra đi!" Cảnh sát không kiên nhẫn nói, mở cửa để cho Mộ Yến Thần đem người đi.

Trong phòng giam tối tăm, không thể nhìn rõ được gì.

Vậy mà anh lại có thể nhìn thấy cô.

Trong nháy mắt, Mộ Yến Thần ngước ánh mắt rét lạnh lên, trong bóng tối mờ ảo, chăm chú nhìn Lan Khê, môi mỏng nhếch lên phà ra khói.

"Mệt hả?" Anh chậm rãi cất tiếng nói.

Lan Khê nghẹn lời!

Trong lòng đầy chua xót, cô không muốn để anh thấy cảnh cô chật vật của mình, nhưng lúc nào cũng bị anh nhìn thấy hết. cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị túm lấy.

Bàn tay mềm mại nhưng lạnh lẽo, đầy thương cảm.

Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần đang kìm nén lửa giận, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn mặt của cô, nhìn cô đang rất mệt mỏi nhưng lại có che giấu đi, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.

"Mệt thì về nghỉ ngơi đi, lát nữa mình nói chuyện sau." Mộ Yến Thần nhẹ giọng nói.

Ngay sau đó, sau lưng Lan Khê lại truyền đến tiếng cười nhạt!

Kiều Khai Dương nén đau đứng dậy, liếc mắt nhìn anh, anh ta cười nhạt nói: "Anh đừng cho rằng cô ấy ở trong này sẽ bị ủy khuất - - thật ra cô ấy cũng không muốn ra ngoài đâu, hôm qua, mọi người ở cục cảnh sát đều thấy, hoàn cảnh ngày hôm qua cũng không xấu mấy, có tôi ở cùng, chắc chăn cô ấy sẽ không phải chịu ủy khuất."

Anh đã phản ứng kịp.

Người đàn ông trước mặt, không chỉ là anh trai của cô, mà còn là người mà cô yêu.

Lưng Lan Khê chảy đầy mồ hôi lạnh.

Ánh mắt Mộ Yến Thần phát ra ánh sáng lạnh bức người, làm người ta lạnh cóng, lộ ra đầy mùi vị nguy hiểm, ngước lên nhìn Kiều Khai Dương một cái, môi mỏng khẽ mở: "Kiều thiếu gia ở trong này cảm thấy rất thoải mái?"

Chỉ một câu đơn giản đã làm cho sắc mặt Kiều Khai Dương trắng bạch, sau đó cười càng sâu hơn trước: "nói thật, cũng không thoải mái gì cho lắm... bất quá cũng không tồi, có thể quang minh chính đại."

Bốn chữ đó làm cho đầu Lan Khê nhói lên, cô nhìn sang Kiều Khai Dương, lạnh giọng cảnh cáo: "Kiều Khai Dương."

Trong lòng Kiều Khai Dương giống như vừa bị dao đâm một nhát, không ngờ tới cô vì che giấu việc này mà trở nên căng thẳng đến vậy, nụ cười lưu manh của anh đầy vẻ cô đơn, tiêu sái ngồi xuống ghế, cởi áo ra: "Em về trước đi, anh ở đây thêm vài tiếng nữa, nơi này kỳ thật cũng không tệ lắm, anh phải nằm lại ở chỗ này để nhớ lại cảm giác ấm áp khi ôm em tối qua, em xem em vừa tỉnh dậy, bây giờ không tranh thủ lần sau muốn làm lần nữa cũng không được."

Nằm lại chỗ cũ, cảm giác ôm cô.

Mộ Yến Thần nghe xong câu này thì sắc mặt liền thay đổi, cắn chặt răng, thật ra thì anh cũng đã nhìn thấy, cô ngủ trong lòng người đàn ông khác.

Cảm giác đó, giống như thiên lôi đánh một cái vào đầu anh vậy, qua nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng có cảm giác này.

Cho dù trong bốn năm, anh đã vô số lần nghĩ tới việc cô sẽ yêu người đàn ông khác, hoặc có người đàn ông nào đó sẽ yêu cô, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc đó sẽ trở thành sự thật, cho đến ngày hôm nay, mới cảm thấy được, thật sự không thể nào chấp nhận được.

Anh chạm nàng vào cô, dù chỉ là chút đỉnh, dù có quần áo cản lại, thì cũng là chạm.

Sắc mặt Mộ Yên Thần xanh xao, trái tim đau nhói, như bị thứ gì đó bén nhọn đâm vào, giống như tình cảm chân thành của mình bị người ta phá hủy, đau đến xé ruột xé gan.

Cánh tay dài vươn ra, một tay ôm Lan Khê vào trong ngực, ở trong ngực anh, cô có thể nghe thấy tiếng đánh rất mạnh, anh lạnh lùng nhìn Kiều Khai Dương, mở miệng nói: "Cậu tốt nhất nên nằm lại chỗ cũ đi.. Bởi vì sau này, cậu sẽ không có thêm bất kỳ cơ hội nào nữa đâu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.