Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 166




Máy chiếu phim "Vụt" một tiếng.

"Cám ơn mọi người" Lan Khê nhẹ nhàng khom người xuống, mắt nhìn phía trước, giọng nói dịu dàng lộ ra sự tự tin, "Ý tưởng Quảng cáo lần này của chúng tôi là tiết kiệm năng lượng để bảo vệ môi trường, cho nên trong bảng thiết kế chủ yếu lấy màu xanh lá cây và những màu sắc nhu hòa làm chủ đạo, hiện nay, thành phố A là nơi tiêu thụ sản phẩm điện tử mạnh nhất cả nước, vì vậy, các thông tin liên lạc của cả nước và những thiết bị tiêu dùng đều được làm từ đây. . . . . ."

Mộ Yến Thần yên lặng ngồi đó, đưa mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô.

Anh chưa bao giờ thấy cô như vậy.

Lan Khê của bốn năm trước, giống như một đóa hoa nhỏ đang nở rộ, mang theo tính cách quen thuộc đặc trưng của cô, hốt hoảng chạy vào trong lòng anh, vào trong thế giới của anh.

Anh bảo vệ cô, cưng chiều cô, bỏ qua những cẩm kỵ về quan hệ máu mũ mà yêu cô, kéo cô xuống vựt sâu của tội ác.

Anh đã từng đau đớn cũng như hưởng thụ, hưởng thụ vì cô giống như một ngọn lửa nho nhỏ cho anh cảm giác yêu thương và sự ấm áp, anh nhớ lúc hai người ở Los Angeles, ở trong cơn mưa mù mịt, nụ cười của cô vừa rực rỡ vừa dịu dàng, anh nhớ cô đã từng yếu đuối, không ngừng giãy giụa trong đau khổ, anh còn nhớ cô kể cho anh nghe mơ ước của mình, cùng với tất cả những vất vã và phấn đấu của cô , trong ánh mắt phát ra ánh sáng không thể nào che giấu được.

Bây giờ, rốt cuộc cô cũng làm được.

Cô đứng ở nơi không xa, rạng rỡ và tỏa sáng .

Môi mỏng trắng bệch của Mộ Yến Thần khẽ mím lại,cặp mắt thâm thúy thoáng qua một tia sáng, ý lạnh tỏa ra.

Gần nửa giờ sau, diễn thuyết kết thúc.

". . . . . . Phương án cụ thể chính là như vậy, nếu như các vị còn chỗ nào chưa hài lòng chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc sửa đổi. . . . . ." Lan Khê nhẹ giọng nói.

"Đây chính là kết quả sửa đổi của cô?" Anh cắt ngang lời cô, trầm giọng nói, lực áp bức mười phần.

Lan Khê giật mình, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Trong ánh mắt thanh thúy thoáng qua một tia sáng lạnh, Mộ Yến Thần gật đầu một cái, tròng mắt, để hai chan xuống đất, ưu nhã mà lạnh lùng đứng dậy: "Hủy hợp đồng này, tìm công ty khác cho tôi."

Anh dặn dò trợ lý của mình .

Ánh mắt đằng sau cặp kính của vị trợ lý không chút gợn sóng, chau chau mày, tỏ vẻ hiểu ý, sau đó dọn dẹp đồ đạc đi theo sau anh, nhanh chóng ra khỏi phòng, áp lực trong phòng cũng dần mất đi.

Trong phòng chỉ còn lại người của bộ phận kế hoạch, nổi giận đùng đùng.

Sắc mặt Branda tái nhợt, để bàn tay kịch liệt run rẩy lên bàn, không chút suy nghĩ liền đá văng cái ghế ra đuổi theo: "Tổng giám đốc Mộ, Tổng giám đốc Mộ! !"

Lan Khê ngơ ngác đứng ở trên bệ, người của bộ phận kế hoạch lòng như lửa đốt tụ lại một chỗ.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Hủy hợp đồng? Tôi có nghe lầm không, anh ta vừa mới nói hủy hợp đồng hả? !"

"Ông trời ơi. . . . . . Tại sao có thể như vậy chứ? ! Lúc ký hợp đồng này, bộ phận tiêu thụ đã triển khai kế hoạch hết rồi, tại sao bây giờ lại đột nhiên nuốt lời? ! Phải bồi thường tiền sao!"

"Cô bị đần à, những người làm trong ngành quảng cáo rất coi trọng quy tín, cô cho rằng bọn họ sẽ để tâm đến việc quy phạm hiệp ước sao? !"

"Đúng vậy, nhưng chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta không tốt sao? Tôi thấy nó rất tốt mà! Những người trong nước không ai làm được tốt như chúng ta đâu . . . . . ."

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, đầu óc của Lan Khê trống rổng.

Tay chân cô lạnh cứng, sắc mặt trắng bệch, Branda đẩy cửa đi vào,gương mặt lạnh lùng trầm tỉnh, lướt mắt một vòng nhìn mọi người rồi sau đó dừng lại trên người Lan Khê : "Lan Khê, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"

—— Vừa rồi cô đuổi theo hỏi Mộ Yến Thần tại sao lại đột nhiên hủy hợp đồng, anh yên lặng, sắc mặt không có chút lạnh lùng nào, nhưng lại làm cho người khác phải sợ, bước vào trong rồi nói: "Chắc là do các người tiếp đãi không chu đáo?"

Những người xung quanh không khỏi liền cười nhạo.

Branda đã hiểu.

Nguyên nhân làm cho DiglandYork vi phạm hợp đồng, không phải đơn thuần là do bản kế hoạch. Mặc dù cô cũng cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy đối phương là đang cố ý gây khó dễ mình, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào lập trường mà tìm ra vấn đề.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê xang mét, trong đầu nhanh chóng hiện ra khuôn mặt của Mộ Yến Thần, hô hấp của cô liền trở nên khó khăn.

Tiểu Kha cau mày, giật nhẹ tay áo của cô: "hay là cô đi hỏi bọn họ đi, hỏi xem rốt cuộc bọn họ không hài lòng ở đâu?"

"Đúng, đúng " có người phụ họa, cau mày nhìn Lan Khê "Cô đi nhanh đi, cô nên biết nếu mất đi hợp đồng lần này không những chúng ta không lập công được, mà uy tính của công ty cũng bị mất đi!"

"Đúng vậy, còn có tiền thưởng của chúng ta nữa, hôm qua Tổng giám có nói nếu chúng ta có thể làm tốt kế hoạch này thì tiền thưởng cuối năm có thể tăng gấp mấy lần, bây giờ sắp không còn. . . . . ."

Lan Khê ổn định lại tinh thần, lúc mọi người còn đang bàn tán ồn ào thì cô đã cầm bản kế hoạch đi ra ngoài, mái tóc mỏng manh mềm mượt xõa trên áo sơ mi của cô, không kịp lấy áo khoác, vội vàng đi tới thang máy!

Branda cau mày, không nhịn được đi lại dặn dò cô: "Em nhớ lễ phép một chút, đừng có làm gì sốc nổi!"

Cô hiểu tính cách của nha đầu này, có sao nói vậy, không biết uyển chuyển là gì.

Tiếng gió gào thét ở bên tai.

Trong ký ức của Lan Khê, cô chưa bao giờ phải chạy theo Mộ Yến Thần như thế này.

Lúc anh vừa đóng cửa kính lại, cũng là lúc Lan Khê đuổi theo đến nơi, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

"Tổng giám đốc Mộ!"

Tiếng hét trong trẻo vang lên từ đằng xa truyền đến tai anh.

Bóng dáng cao to của Mộ Yến Thần từ từ dừng lại, mắt run rẩy, ngẩn người khi nghe cô gọi.

Tổng giám đốc Mộ.

Cô gọi anh là tổng giám đốc Mộ.

Môi mỏng lạnh lùng mím lại,không ai có thể nhìn ra được tâm tình của anh lúc này, đợi đến lúc cô chạy đến gần, tầm mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nghe giọng nói trong trẻo của cô: "Tổng giám đốc Mộ, anh có thể nói cho tôi biết anh không hài lòng chỗ nào trong bảng kế hoạch không?"

Gần đến như vậy.

Môi mỏng của Mộ Yến Thần vẫn mím chặt như cũ, sắc mặt lạnh lùng đầy khắc nghiệt, trong ánh mắt không ngừng chuyển động, mênh mang nhìn cô, sau đó quay người lại, chậm rãi bước lại gần cô, từ trên cao nhìn xuống làm cô cảm thấy áp lực.

Lan Khê cảm thấy miệng mình bị khô, cắn cắn đôi môi đỏ mộng của mình, rũ mắt xuống.

Anh đưa tay nâng cằm cô lên đối diện với mình, gương mặt tuấn tú của anh gần ngay trước mắt, ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, nói thật nhỏ: "Em gọi lại lần nữa xem"

Tổng giám đốc Mộ.

Em có gan thì gọi lại lần nữa cho tôi nghe xem.

Cho đến tận lúc này Lan Khê vẫn chưa biết, Mộ Yến Thần ở trong lòng cô, lại làm cho người ta khiếp sợ và có cảm giác bị áp bức đến như vậy.

Mặc dù trước kia cũng có, nhưng không giống như lúc này, cô không dám nhìn vào cặp mắt lạnh lùng của anh, anh chỉ mới chạm nhẹ vào người cô, cô đã có thể cảm nhận được hơi nóng từ đầu ngón tay anh, rất nóng, như muốn đốt cháy cô vậy.

Lấy hết can đảm, Lan Khê ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, giọng khàn khàn nói: "Tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng để về báo cáo lại. . . . . ."

"Em cảm thấy em đuổi theo tôi sẽ có thể đem hợp đồng về báo cáo với công ty sao?" một giọng nói lạnh lùng từ tính cắt ngang lời cô, ngón tay của anh bóp chặt cô hơn, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh, Mộ Yến Thần dịu dàng hỏi, "Em là gì của tôi?"

—— Em nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà em tin mình có trọng lượng ở trong lòng tôi?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt! !

Cô nắm thật chặt văn kiện, các ngón tay kịch liệt run rẩy, rất muốn né ra, ngước mắt lên, cố kiềm chế tâm tình của mình mở miệng nói: "Tôi không là gì cả, tôi chỉ là nhân viên của công ty, muốn hoàn thành nhiệm vụ mà công ty giao cho tôi. Mộ tiên sinh, phương án không tốt có thể đổi, tại sao lại không cho chúng tôi thêm một cơ hội?"

Môi mỏng của Mộ Yến Thần mím chặt, đưa mắt nhìn cô.

Sau một hồi lâu anh mới nỡ nụ cười lạnh, ngón tay mềm mại từ trên vằm của cô trượt xuống dưới một cách uyển chuyển, nhẹ nhàng mơn trớn cổ của cô, như muốn nắm lấy hơi thở của cô.

"Em hồi phục lại nhanh thật . . . . ." Hơi thở mong manh, lạnh lùng của anh thì thầm bên tai cô.

Thật vui vẻ

Cũng giống như nhiều năm trước, chỉ có một mình anh hoài niệm, một mình anh đau khổ.

Em không phải là gì của anh. Mộ Lan Khê, em được lắm.

Nói xong, anh lạnh lùng thả lỏng cổ cô ra, cười giễu cợt, trên người Mộ Yến Thần đầy sự lạnh lùng và hờ hững

Lan Khê quýnh lên: "Mộ tiên sinh!"

"Đuổi theo tôi" Anh lạnh giọng ra lệnh, không có nhiệt độ, giọng nói khàn khàn đáng sợ, "Chẳng lẽ em muốn đứng ở đây nói chuyện?"

Lan Khê trố mắt nhìn, hồi lâu sau mới phản ứng lại.

Cô đứng tại chỗ nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự chua xót, chạy theo anh.

. . . . . .

Trước cửa, trợ lý William đã lái xe đến cửa chờ anh.

Mắt thấy phía sau có người đuổi theo,mí mắt của William giựt giựt, thức thời đi sang phía bên cạnh, mở cửa cho Lan Khê.

Cô gái nhỏ này, nhìn rất quen.

Lúc LanKhê chạy tới nơi, cô có chút do dự, liếc mắt nhìn vào bên trong,một chiếc xe thương vụ to lớn bên trong giống như lmột chiếc hộp xa hoa sang trọng, cái gì cũng có, bên trong còn có một người đàn ông anh tuấn lười biếng và mệt mỏi dựa vào ghế ngồi, tự nhiên cô không dám bước vào.

"Tiểu thư?" William cười gọi cô.

Tay Lan Khê nhẹ nhàng bấu vào cửa xe, không giải thích được hỏi một câu: "Anh lái xe ở phía trước sao?"

William ngẩn ra, cười nói: "Dĩ nhiên!"

Lan Khê nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt.

Có người thứ ba ở đây, cảm giác bị áp bức sẽ không nặng nề như vậy nữa. Côlên xe, William ở phía sau vẫn đang nhìn cô, quên nói với cô một câu —— ghế lái và chỗ ngồi ở phía sau không thông nhau, có một vách ngăn che lại, hiệu quả cách âm tương đối tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.