Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 155




"Bây giờ con lại còn dám mắng cả ba mình sao!" Con mắt sắc của bà lạnh lùng, hai tay đè lên đầu gối kìm chế sự sự run rẩy của mình, nhìn anh chằm chằm rồi từ từ nói, "Tối hôm qua ba con gấp gáp trở về. . . . . . Con lại làm cho ông ấy giận đến mất hết lý trí, con nghĩ ông ấy có thể không quan tâm đến con gái của mình sao? ! Ông ấy ở trong thư phòng gọi điện thoại tới hơn mười một giờ! Cầu xin người ta xem có thể tìm ra cách nào để dàn xếp việc này hay không. . . . . ."

"Cầu xin như thế nào?" Ánh mắt của Mộ Yến Thần chuyển sang nhìn bà càng thêm lạnh lùng, trên khóe miệng vẫn còn động lại một ít máu nở ra nụ cười yếu ớt chưa tản đi, "Con nhớ không lầm thì lúc trước ông ta và phó quân trưởng Lục bên Bộ Giáo Dục cũng có quen biết, con không biết rốt cuộc ông ấy có cố hết sức đi liên hệ hay không, nhưng tối hôm qua lúc con gọi điện thoại thì giọng điệu của đối phương cũng rất kinh ngạc, giống như chưa từng nghe qua chuyện này. . . . . . Đây chính là hết sức của ông ta?"

"Căn bản là con không hiểu gì hết!" Mạc Như Khanh trợn tròn hai mắt lớn tiếng phản bác, giận đỏ cả mắt, "Lúc trước Phó quân trưởng và ông ấy có chút bất hòa, bây giờ nhà mình xảy ra chuyện như vậy ông ta hả hê còn không kịp nữa là, con còn muốn cha con đi cầu xin ông ta! !"

Cười nhạt một tiếng, không thể kìm chế nụ cười lạnh tràn ra môi mỏng, phiêu tán trong không khí buổi sáng sớm.

Xoa xoa mi tâm, một cỗ khí lạnh đè vào trong tim làm cho hô hấp không thông được, Mộ Yến Thần cười nhạt một cái: "Cho nên tối hôm qua con bị người ta chê cười thay vì là ông ta—— nhưng yên tâm đi con cũng không phải lấy danh nghĩa của ông ta, mà là lấy danh nghĩa của chính mình. Cho nên nói chung là mặt mũi của ông ta còn quan trọng hơn cả tiền đồ của con gái mình, có phải không?"

Lúc nói lời cuối cùng, giọng nói từ tính của anh lộ ra mùi vị hời hợt, hơi thở mong manh.

Mạc Như Khanh trợn to hai mắt, giọng nói giống như là bị nghẹn lại, ánh mắt kịch liệt run rẩy, nửa chữ cũng không phát ra được! !

Mộ Yến Thần thu lại nụ cười sặc mùi máu tanh, ưu nhã đẩy vé máy bay lại gần một chút.

"Mẹ nói với ông ta chuyện ra nước đi, ít nhất thì mẹ cũng nói lời dễ nghe để ông ấy khỏi khó chịu, điểm này con không bằng được mẹ ——" Ánh mắt sắc của anh lạnh như hàn băng, nụ cười nhạt nhẽo, "Đi ra nước ngoài tránh một thời gian. . . . . . Con sẽ phụ trách nơi này."

Những chuyện mà hai người không chịu làm vì em ấy, thì Mộ Yến Thần tôi sẽ làm.

Ngực Mạc Như Khanh kịch liệt phập phòng, không dám nhìn anh nữa, ánh mắt lạnh lùng không biết nên nhìn chỗ nào.

Nói xong anh không thèm nhìn lại nét mặt của bà, bóng dáng mạnh mẽ, rắn rỏi đầy lạnh lùng của Mộ Yến Thần đứng dậy, quay người đi lên lầu, trong ngôi nhà trống trải lạnh lẻo đầy mùi vị cô đơn và sát khí, chỉ còn tiếng bước chân vang lên.

Mạc Như Khanh đợi con trai đi rồi mới trầm xuống nén cơn tức lại, hai mắt lạnh lùng lộ ra sự yếu ớt.

Mặc dù không muốn, nhưng dù sao Mộ Yến Thần đã giúp bà nghĩ ra cách mà bà không nghĩ ra được, cầm hai vé máy bay đi Maldives lên, mắt đẹp lạnh lùng của bà liếc một vòng, kéo áo khoát lại cho ngay ngắn rồi đi lê thư phòng.

. . . . . .

"Hình như mình quên đem theo điện thoại rồi. . . . . ." Lan Khê sờ sờ túi, lúc cô và kỷ Diêu đi ra tới cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng lộ ra nghi hoặc.

Kỷ Diêu ngớ ngẩn: "Vậy cậu lên lấy đi, mình chờ cậu!"

Lan Khê gật đầu một cái, xoay người chạy lên trên lầu.

Trong nhà yên tĩnh không chút tiếng động nào, khi Trương tẩu đi tới thây cô cũng gật đầu cười nhẹ với cô một cái, kỷ Diêu cũng cười cười, cảm thấy người giúp việc nhà này còn thân thiện hơn người thân của cô ấy nữa.

Một bóng dáng cao ngất đang đi về phía cô, mới vừa tiếp điện thoại lấy được tin tức xong, hai mắt của Mộ Yến Thần sắc lạnh rất đáng sợ, vứt điện thoại di động xuống ghế sa lon, sau đó anh cũng ngã xuống theo, chân mày nhíu chặt, nhắm mắt suy nghĩ biện pháp.

Nhiếp Minh Hiên mới vừa gọi điện thoại đến nói, phía trên đã đồng ý thẩm tra lại việc gian lận trong kỳ thi tốt nghiệp trung học vừa rồi, đang trong giai đoạn thực hiện, chắc cũng không còn lâu nữa sẽ có kết quả thôi.

—— Nếu kết quả thẩm tra lại chắc chắn là gian lận, thì cho dù có thế lực che trời đến cỡ nào cũng không cứu vãn nổi.

Pháp luật dù thế nào cũng không thể vẹn toàn, chế độ của các quốc gia Phương Đông cũng không hoàn thiện, nhưng lại có một số chính sách được kiểm soát quá nghiêm khắc, pháp luật vẫn còn rất nhiều sơ hở, trong cái thế giới hỗn độn khủng khiếp này, có một số việc so với tử hình còn đáng sợ hơn.

Nụ cười khát máu lạnh lùng chậm rãi nở rộ trên khóe môi, trong lòng Mộ Yến Thần lạnh vắng lặng tính toán kế sách , dù thế nào anh cũng muốn thử một lần. Cho dù thế giới này ghê tởm đến mức nào, thì tâm niệm duy nhất của anh chính là đừng để người con gái vô tội ấy phải chịu những thứ này.

Kỷ Diêu đứng ở bên ngoài, hô hấp căng thẳng.

—— Cô nhìn Mộ Yến Thần nằm trên ghế sô pha, giống như Đại La Sát ở địa ngục, thật kinh khủng.

"Khụ. . . . . . Mộ ca ca, anh khỏe chứ."Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, lấy hết can đảm nói với anh một câu nói.

Mộ Yến Thần nhìn lên, thấy được những tia nắng ban mai ở sau lưng kỷ Diêu.

Sát khi mới giảm đi được một ít, môi mỏng của anh khẽ mở: "Cô vẫn còn ở đây?"

Kỷ Diêu cứng đờ, cười xấu hổ cười cười, chỉ chỉ trên lầu: "Em chờ Lan Khê, bọn em ra ngoài, chắc trưa nay không về đâu."

Trong con ngươi của Mộ Yến Thần phát ra tia sáng, thấp giọng hỏi: "Đi chỗ nào?"

"Bọn em đi tìm thầy giám thị!" Kỷ Diêu cất cao giọng, "Bọn em muốn hỏi ông ấy tại sao lại có thể võ đoán như thế, còn có ba em vẫn đang liên lạc tìm người giúp cô ấy, Bọn em nhất định phải thử một lần"

Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm cô mấy giây, nhìn ra sự kiên định và lửa giận của cô, anh cũng biết rõ bọn họ chỉ có thể làm cho chuyện này càng thêm nghiêm trọng hơn thôi, châu chấu đá xe, cơ bản không bao giờ có khả năng.

Con mắt sắc dần dần trở nên lạnh lùng, anh đưa tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương, lạnh lùng nói: "Cô đi trước đi, em ấy sẽ không đi đâu."

Anh sẽ không cho phép cô chủ động đi cầu xin người khác, không những không xin được mà lại còn bị người ta đuổi ra khỏi cửa.

Kỷ Diêu ngẩn ra.

Ngay sau đó mặt cô đỏ lên, không biết phải làm như thế nào: "Nhưng bọn em thấy đó là cách tốt nhất! !"

Mộ Yến Thần không có kiên nhẫn, lạnh lùng dời ngón tay, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng dậy, lạnh giọng nói hai chữ: "Tiễn khách."

Ba người giúp việc đứng trong phòng khách nhận được mệnh lệnh, lễ phép đi tới trước mặt kỷ Diêu nói: "Tiểu thư, mời cô đi ra ngoài trước đi."

Kỷ Diêu nhất thời nóng nảy.

Mặt mày đỏ bừng, quả thật cô không biết đã xảy ra chuyện gì,trong ánh mắt lộ ra sự đau đớn: "Các ngươi làm gì vậy. . . . . . Chính các ngươi không chịu cố gắng, chẳng lẽ lại không cho tôi làm chút gì đó thay cô ấy sao? Anh xem lại gia đình các người đi, ba không ra ba, mẹ không ra mẹ, con gái nhà các người ở bên ngoài chịu uất ức lớn như vậy mà Mộ gia các người cái rắm gì cũng không thèm để ý ! Các người không làm được thì tại sao không cho cô ấy làm! ! Mộ Yến Thần. . . . . . không phải anh là người hiểu rõ em gái mình nhất sao, tại sao bây giờ anh lại như vậy? ! !"

Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần lạnh lùng như băng, đi lên lầu.

"Tiểu thư cô còn không mau đi ra ngoài, nơi này không hoan nghênh cô. . . . . ."

"Con mẹ nhà các người, tôi cũng không hoan nghênh các người! !" Kỷ Diêu gấp gáp đến độ tất cả những lời lẽ tục tĩu điều mắng ra hết, ánh mắt trong suốt lóe lên!

"Tiểu thư cô đừng ép chúng tôi động thủ, ngoài cửa có bản vệ . . . . . ."

"Các người mở cửa ra cho tôi! Mộ Lan Khê! ! !"

Nhưng tiếng la hét của cô càng lúc càng nhỏ lại,bị người ta đẩy ra ngoài, bị ngăn lại ngoài cửa sắt, chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ cửa "Rầm Rầm” ngoài cửa.

Lan Khê từ trên lầu chạy xuống, cả người toàn mồ hôi, ánh mắt liếc xung quanh phòng khách nhưng lại không thấy kỷ Diêu đâu.

". . . . . ." Cô nghi hoặc, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

Cô định chạy lại xem có chuyện gì, nhưng hai chân đột nhiên cứng đờ ——

Dưới bậc thang ngay chỗ giá rượu, Mộ Yến Thần đang mở một chai rượu đỏ, ánh mắt lạnh lùng thẳm lặng, rót một ly nhẹ nhàng lắc, một tay đút vào trong túi quần, cơ thể cao ngất lộ ra vẻ lạnh lùng đáng sợ

Lan Khê chậm rãi đi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như băng, không nhịn được hỏi: "Kỷ Diêu đâu?"

Rượu đỏ trong ly khẽ gợn sóng, dần dần đẩy ra, màu đỏ rượu tản ra mị hoặc mê người, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó mang theo khí lạnh xoay người đi về phía cô, dừng lại đầu cầu thang, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt thâm thúy của anh đầy sát khí, ánh mắt cũng dịu dàng lại.

Tay nhè nhẹ vuốt ve mặt của cô, hưởng thụ cảm giác trơn mền trên gương mặt cô, Mộ Yến Thần cúi đầu nhìn vào mắt cô, lại gần cô, môi mỏng khẽ mở: "Mấy ngày tới đừng ra khỏi cửa. . . . . . Cứ ở trong nhà, cứ thả lỏng mấy ngày. . . . . . Lúc trước chuẩn bị cho kỳ thi cũng mệt lắm rồi, em cũng muốn nghỉ ngơi, phải hay không?"

Giọng nói đậm đà từ tính, cũng giống như rượu đỏ làm say lòng người, còn có hơi thở ấm áp của anh càng lúc càng gần, làm cho người ta say xưa, ý thức cũng dần mất đi.

Lan Khê kinh ngạc, từ trong giọng điệu dịu dàng của anh nghe ra sự chế nhạo cùng khinh bỉ.

"Bốp!" một tiếng nhỏ vang lên, cô không chút lưu tình mà đánh anh, lùi về phía sau một bước, mắt đẹp lạnh lùng: "Tôi hỏi anh Diêu Diêu đang ở đâu, anh đuổi cậu ấy ra ngoài phài không? Tùy anh, tôi đi tìm cậu ấy!"

Lan Khê nói xong liền chạy ra ngoài,chạy thoáng qua anh.

Anh mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, gương mặt tuấn tú Mộ Yến Thần đầy căng thẳng, cánh tay dài vô tình đưa ra nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô trở lại, cô khẽ rên một tiếng, chợt “Rầm” một tiếng, không để cho cô từ trên cầu thang té xuống, hai cánh tay nắm lấy hai bên người cô, đem cô ôm vào trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.