Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 151




Nụ cười sáng ngời của Nhiếp Minh Hiên lúc sáng sớm thoạt nhìn rất thoải mái, rất ấm áp.

"Em gái, đường bị kẹt rồi, bên phía anh được ưu tiên chạy nè, em đi không?"

Lan Khê càng thêm sợ sệt.

Cô không biết tại sao Nhiếp Minh hiên lại xuất hiện ở đây, một đường đầy xe như vậy, sao anh ta lại biết cô ngồi ở trong xe này, cô cũng tính xuống xe đi bộ. Nhưng lại lười

"Thật tốt quá!" Lão Lưu kích động, "Tiểu thư nhanh đi, đừng để trễ thi, Nhiếp thiếu gia, cám ơn cậu!"

Lan Khê siết chặt cái túi ở trong tay, suy nghĩ một lúc, mới bước xuống xe.

Nhiếp Minh Hiên vẫn hé miệng cười không nói —— đừng cám ơn tôi, chuyện này, không tới phiên ông phải cám ơn.

"Sao anh biết em ở đây? Sao anh lại tìm được em?" Lan Khê khộng nhịn được ngẩng đầu hỏi.

Ánh mắt sáng ngời và nụ cười ấm áp của Nhiếp Minh Hiên tắt đi, mím môi không nói gì, thật ra thì anh rất muốn nói ——"Em gái, em nhìn ra đằng sau đi, cậu ta vẫn luôn đi theo em."

Anh không biết Mộ Yến Thần và cô lại có thêm mâu thuẫn gì nữa, mấy cái chuyện như thế này mà lại bắt anh ra mặt giải quyết giùm.

Lên xe, sau Lan Khê ngồi vững vàng, mới phát hiện ra chiếc xe này có dán chữ kỳ thi tốt nghiệp trung học màu xanh ở ngoài cửa, lại còn có người đang ngồi sẵn trong xe chờ cô, cô cau mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, nhưng lại không biết rốt cuộc là ở chỗ nào.

Do vẫn còn đang hoảng hốt , Nhiếp Minh Hiên liền lấy chân đạp một cái, cười híp mắt, tiến lên ôm lấy cô.

Lan Khê lập tức cứng đờ! Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt trắng bệt, ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng.

Nhiếp Minh Hiên vỗ vỗ đầu của cô, cười nhẹ nói: "Em gái, cố gắng lên. Còn một việc anh muốn nói với em nữa, có người nhờ anh chuyển hai câu này cho em—— câu thứ nhất là anh yêu em, câu thứ hai, em là người giỏi nhất."

Lan Khê, em là người giỏi nhất.

Dĩ nhiên, câu thứ hai mới thực sự là do Mộ Yến Thần nhờ anh chuyển lời giùm , còn câu thứ nhất, là anh tự thêm vào , rất hợp thời lại còn hợp với tình hình nữa, thật là tốt?

Nói xong Nhiếp Minh Hiên liền buông cô ra, cười híp mắt nhìn tài xế vỗ tay hai cái, cửa xe đóng lại, nhanh chóng lái đi.

Lan Khê lẳng lặng ngồi trên xe, bên ngoài cửa sổ là một hàng dài xe bị kẹt lại.

Ánh nắng tươi sáng chói mắt, cô nhớ đến hai câu kia, lúc lạnh lúc nóng, cứ chuyển đổi liên lục , cảm thấy trong lòng trống rỗng, càng ngày càng lớn.

Cô đột nhiên như vậy tuyệt vọng, tuyệt vọng khi biết tương lai phía trước, sẽ không còn có anh.

. . . . . .

Quay lại chiếc xe lúc nãy, Nhiếp Minh Hiên vô cùng mỏi mệt, nhắm mắt lại nghĩ ngơi.

"Không phải cậu đã biết suốt đêm hôm qua mình không có ngủ? Lại còn gọi cho mình sớm như vậy, chỉ vì muốn cho em gái nhà cậu đi xe riêng? Cha mình nếu biết được nhất định sẽ lột da của mình cho coi!"

"Đi xuống." Mộ Yến Thần lạnh giọng nói.

Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra: "Cái gì?"

Xe từ từ khởi động, Mộ Yến Thần cầm lấy tay lái, rẽ qua đường bên cạnh: "Mình nói cậu xuống xe, bây giờ mình tới trường thi, cậu cũng muốn đi theo sao?"

Nhiếp Minh Hiên nhanh chóng bị nghẹn nói không ra lời: "Mẹ kiếp, cậu muốn mình về với cái đường đông nghẹt này hả?"

". . . . . . Xin lỗi." Anh lạnh nhạt nói xin lỗi.

Cậu ta như vậy làm cho Nhiếp Minh Hiên không biết nói gì nữa, gương mặt tuấn tú xanh mét của anh dần dần khôi phục, cố đè nén tâm tình phức tạp của mình: "Hai người có phải lại cãi nhau nữa phải không? Chẳng lẽ sau khi chia tay thì không thể đối tốt với nhau, chỉ có thể chán ghét nhau thôi sao? Yến Thần, qua một thời gian ngắn nữa có thể cô ấy sẽ đi mãi không về nữa, cậu muốn cứ như mà lìa xa cô ấy?"

Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần chợt tái nhợt, anh không có chút phản ứng nào, trực tiếp lái xe chạy đến trường Nhất Trung, giọng nói của anh ở trong cái không khí nóng của tháng sáu lại càng lộ ra vẻ bất lực: "Đã không thể bỏ được. . . . . . Lúc mới gặp nhau đã không nghĩ đến việc chia tay?"

Chuyện biến thành như thế này, không phải anh chưa từng nghĩ qua.

Nhưng nếu quả thật không có cách nào cứu vãn, chuyện này cũng rất đơn giản, yêu cũng được hận cũng được, anh chỉ muốn cô sống thật tốt. . . . . . Hy vọng cô được hạnh phúc, làm tất cả mọi việc cho cô, Lan Khê, cứ như vậy có được không?

***

Buổi chiều, sau một hồi chuông.

Giống như nghiệm chứng cho lời đồn của mọi người về kỳ thi tốt nghiệp trung học, sau khi sấm sét thì trời lại bắt đầu mưa to.

m thanh sột soạt vang lên bên trong phòng học, thầy giám thị đi tới đi lui, con mắt sắc đầy nghiêm túc.

Nữ sinh ngồi gần cửa sổ, không ngừng bị mưa và gió tạt vào, cơn lanh kéo đến, nhưng cũng không thể bằng cái lạnh ở trong lòng cô. Cô ngước mắt lên, liếc cái bàn thứ năm ở giữa chỗ Lan Khê đang ngồi, trong ánh mắt mang theo từng đợt sát khí.

Lật bài thi lại, cô bắt đầu viết vào tờ đầu tiên số báo danh và tên của mình——"Y Đóa" .

Lộ Dao thi cách cô ba phòng, buổi trưa cô định đi tìm cậu ta để về cùng, lại nhìn thấy cậu ấy đang đứng chờ ngoài cửa, bộ dạng rất lo lắng, trong lòng Y Đóa liền thấy dễ chịu, lại không nghĩ rằng người bên cạnh vừa đi thoáng qua, Lộ Dao liền nghênh đón, nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu mền mại mà cô chưa từng được nghe qua để hỏi: "Cậu làm bài tốt không?"

Thoáng chốc, sắc mặt của Y Đóa tái nhợt, hô hấp căng thẳng, lúc này mới nhìn ra đó là Mộ Lan Khê.

Thi cùng nhau suốt một ngày rưỡi, cô bây giờ mới chú ý tới cô ta.

Sau khi trở về, cô và Lộ Dao một lần nữa cãi nhau ầm ĩ một trọng trong điện thoại, cô ngang ngược thành thói, lời gì khó nghe gì cũng đều mắng ra hết, Lộ Dao kìm chế đến đỏ mặt, cuối cùng nghiến răng nói "Y Đóa mình nói cho câu biết, TMD, nữ sinh như cậu cho dù có cởi hết trước mặt mình mình cũng không thèm để ý! Trước kia là do cảm thấy thích cái tính kiêu ngạo TM đó nên mới thích cậu, cậu mắng ai cũng được, nhưng tốt nhất là chớ có ở trước mặt mình mắng Lan Khê! Cậu ấy người như thế nào mình tự có mắt nhìn, sao cậu không tự trở về mà soi gương lại, xem xem cậu TM ghê tởm như thế nào! !"

Cậu liên tục tuôn những lời thô tục, làm cậu tức đến mức sắp đứt dây thần kinh.

Y Đóa nắm điện thoại di động ngu ra tại chỗ, cô ta lớn từng này mà chưa từng bị nam sinh nào mắng, nhục nhã vô cùng, mà tên nam sinh này lại là người mình yêu. Cô gần như mất hết khống chế, khi bị một đao trí mạng như vậy.

Buổi thi chiều nay, cô một chữ cũng không nuốt trôi được, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy như trời đất sụp đổ.

Trưng ra bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía bóng dáng mãnh mai của Lan Khê, Y Đóa chợt nhớ mình từng đánh nhau với cô ta, cô ta rất yếu, chỉ biết lấy tay cản lại, cô đánh thắng được cô ta nhưng lại thua về tôn nghiêm! Ba mẹ cô cũng bởi vì chuyện này mà mất hết mặt mũi! ! Tại sao Mộ Lan Khê lại có nhiều người che chở đến chở? Cô ta đã sớm không còn sạch sẽ gì nữa, bị người ta đạp như giày rách vậy mà tại sao mọi người đều dành hết tình cảm cho cô ta? ! !

Trong lòng liền cảm thấy đau nhói.

Để bút xuống, cô lạnh lùng thu hồi ánh mắt lại, từ trong túi móc ra một cục giấy , nắm ở trong lòng bàn tay.

Mộ Lan Khê, cô chết đi, có phải tốt không?

Cô nhanh chết đi.

Thầy giám thị đang đi tới đi lui, mắt quét xung quanh, đang lúc thầy giáo thông báo cuộc thi chỉ còn lại một tiếng nữa, Y Đóa nhanh chóng ném cục giấy trong tay lên bàn của Lan Khê!

". . . . . ." Một tiếng nhỏ vang lên, rơi ngay lên trên bài thi.

Lan Khê đang nghiêm túc làm bài, tiếng đông nhỏ vang lên rất đột ngột, thầy giáo đang nói chuyện liền ngước mắt lên nhìn cô, cô kinh ngạc khi nhìn thấy trên bài thi của mình tự nhiên xuất hiện một cục giấy nhỏ, trong nháy mắt không biết phản ứng như thế nào.

Mà tiếng động nhỏ này còn đồng thời hấp dẫn sự chú ý của thầy giám thị nữa.

Ánh mắt sắc bén đột nhiên quét tới, cố gắng bình tĩnh nhìn cho rỏ, liền thấy cục giấy nhỏ nằm trên bàn của Lan Khê thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cáu kỉnh quát lớn: "Em làm gì đấy? Em ngồi yên đó, đừng có động đậy!"

Gương mặt trong suốt nhỏ nhắm của Lan Khê đột nhiên trở nên trắng bệch, tay đang nắm bút cũng cứng lại, ánh mắt kịch liệt run rẩy ngước lên nhìn thầy giáo, giờ phút này, không chỉ riêng gì mình cô sợ hãi, mà là tất cả mọi người trong phòng học, bao gồm cả những thầy giáo đi tuần ở bên ngoài phòng học cũng đều kinh ngạc —— tất cả mọi người liền kịp phản ứng. . . . . . Cô nữ sinh này gian lận.

"Em buông bút ra, để tay ở trên bàn không được cử động!" thầy giám thị nhìn chằm chằm cô , tay khẽ run chỉa về phía cô ra lệnh.

Không khí phòng học thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Ánh mắt Lan Khê kịch liệt run, đầu óc bị ông ông, cô không biết việc gì đang xãy ra.

Thầy giám thị kêu lần thứ hai, cô mới bỏ bút xuống, ngón tay run rẩy để trên mặt bàn.

Thầy giám thị nghiêm nghị nhìn cô chằm chằm, đi tới mở cục giấy nhỏ ra, thấy rõ ràng mấy hàng chữ ở bên trong, điều là mấy câu lý thuyết, chu kỳ phân giải tế bào sinh vật, phường trình vật lý. . . . . .

"Ai ném cái này cho em?" Sắc mặt thầy giám thị tái xanh, giơ tờ giấy nhăn nhó lên hỏi cô, cô chưa kịp trả lời thì ông ta lại tiếp tục quát lớn, "Lá gan của em quải thật không nhỏ! Biết đây là trường hợp gì không? Đến thi tốt nghiệp mà em cũng dám ăn gian!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch, ánh mắt lộ ra đau đớn, mở miệng: "Thầy em không có. . . . . ."

"Tôi hỏi lại lần nữa, là ai ném cho em?"Thầy giám thị ngắt lời cô. Cô cũng không biết là ai làm.

Trái tim của Lan Khê kịch liệt run rẩy, trong ánh mắt lộ ra sự hoảng hốt, nhìn xung quanh, cô ngồi ở giữa, học sinh bên trái hay bên phải đều có thể ném qua cho cô , lúc chạm phải ánh mắt của cô ai cũng rối rít, vô tội rũ xuống.

—— Cô làm sao biết, cái này là do ai ném qua cho mình?

"Em còn không chịu nói sao?" Sắc mặt Thầy giám thị xanh mét, mắt quét nhìn tất cả các thí sinh, "Lấy giấy nháp ra, và tất cả giấy mà tôi đã phát ra, nộp lên đây cho tôi”

Trong nháy mắt, cả phòng học đều là âm thanh lật giấy.

36 tờ giấy nháp hoàn chỉnh, một tờ cũng không thiếu.

Con mắt sắc của thầy giám thị xanh mét, nhìn cô chằm chằm lạnh lùng nói: "Là em bí mật đem theo sao?"

". . . . . . Em không có!" mắt Lan Khê đỏ hoe, giọng nói đã bắt đầu run.

"Được rồi đừng nói nữa... " Thầy giám thị cau mày, cầm tấm giấy lên ra lệnh cho thầy phó giám thị, "Tới đây thu bài thi của em ấy, những người khác tiếp tục làm bài,, một tiếng sau nộp bài thi."

Lan Khê hoàn toàn luống cuống.

Môi cô tái nhợt đến đáng sợ, ánh mắt đau đớn, tay gắt gao đè lên mặt bàn: "Thầy. . . . . . Em còn chưa làm bài xong. . . . . ."

"Làm xong?" Thầy giám thị nghiêm nghị ngoắc ngoắc khóe miệng, "Em còn muốn làm cho xong? Em tên gì. . . . . ." Nhìn bài thi của cô, "Mộ Lan Khê đúng không? Thành tích thi tốt nghiệp lần này của em bị hủy, đợi ba năm sau thi lại đi! Học sinh thời nay đúng là không coi ai ra gì? Thi tốt nghiệp mà còn dám gian lận. . . . . ."

Ba năm.

Ngón tay run lẩy bẩy, Lan Khê nắm bàn của mình, mắt hồng hồng: "Nhưng em không có gian lận. . . . . . Em không biết tại sao lại có cục giấy này, em không có mang theo nó! Tại chỉ vì nó ở trên bàn em mà nói em gian lận! Em không có! !"

Giọng nói phản kháng bén nhọn của cô làm cho mọi người tê tái, ảnh hưởng đến các thí sinh khác .

Thầy giám thị khiếp sợ nhìn cô, con mắt sắc càng thêm xanh mét, dừng một chút rồi quay ra ngoài ra hiệu, mấy thầy giáo tuần tra bên ngoài liền tỉnh ngộ, một lát sau hai an ninh đi tới, nghe thấy thầy giám thị nói một câu "Mang em ấy ra ngoài" , liền giữ chặt bả vai của Lan Khê lại.

"Các người đừng đụng vào tôi. . . . . ." Lan Khê nén lệ, nghẹn ngào tránh hai an ninh, nói tiếp, "Tôi chưa từng làm việc gì trái với lương tâm. . . . . . Tôi biết rõ không được gian lận trong kỳ thi tốt nghiệp nên tờ giấy đó không phải là do tôi viết!"

Sự việc ồn ào này, đã phá hết toàn bộ kỷ luật của cuộc thi.

Thầy giám thị giận đến mức bốc khối, chỉ vào mấy người an ninh nói: "Các người làm ăn kiểu gì vậy? Học sinh ở đây không cần thi nữa sao? Mấy người nhìn xem cả tầng này đã loạn thành cái dạng gì rồi, còn không đem đi!"

"Ông dựa vào cái gì mà cướp đi một giờ làm bài của tôi! !" Lan Khê mất khống chế gào thét, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, cô tránh khỏi mấy người an ninh, tiến lên bắt lấy tay của thầy giám thị, cố kìm nén đau đớn ở trong lòng, giọng run run nói, "Thầy hãy nghe em nói đi, em đã chuẩn bị suốt cả một năm rồi. . . . . . Một năm này em sống như thế nào các người có biết không, em cái gì cũng không chỉ muốn thi điểm thật cao!Thầy là thầy giáo. . . . . . Thầy nên biết thầy giáo cũng giống như bậc cha mẹ, em không muốn cả đời mình bị hủy ở nơi này, em van xin thầy để cho em thi xong. . . . . . Chỉ còn một tiếng nữa thôi, em cầu xin thầy hãy để cho em thi xong đi! !"

Tất cả học sinh trong phòng học đều im lặng, nhìn bộ dạng của cô như vậy cũng không tránh khỏi cảm động.

Thầy giám thị không chút cảm động, sắc mặt tái xanh đến đáng sợ, nói một câu: "Kỷ luật ở trường chỉ vì một vài lời van xin mà thay đổi thì không phải sẽ loạn lên hết sao? Được rồi, mang em ấy đi ra ngoài đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.