Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 147




Từ bệnh viện về nhà, đi hết một một giờ đồng hồ.

Mặt Lan Khê bị không khí lạnh làm cho đỏ bừng, hơi thở hà ra nhanh chóng biến thành sương, tay chân cũng không còn tri giác nữa, mù mờ ngỡ ngàng nhìn thành phố, sau tết bầu không khí ở thành thị vẫn còn chút náo nhiệt.

Chu Tự Thanh từng viết, "Náo nhiệt là của bọn họ, còn ta cái gì cũng không có" .

". . . . . ." Cô chợt cười một cái, nụ cười sáng rỡ đầy ấm áp giống như đang cười nhạo chính mình, từ lúc nào mà cô lại có cái tâm hồn văn nghệ buồn nôn đến như vậy, là do cười nên khóe mắt liền xuất hiện một tần nước mắt ấm áp, sáng trong lóe ra, thật lâu không tiêu tan.

Lạnh quá.

Cô cũng không có chú ý tới, ở sau lưng cách đó không xa, vẫn có một chiếc xe đang đi theo cô.

—— Một chiếc xe màu đen hình giọt nước, ở đầu đường quẹo một cái, lượn một vòng rồi lại trở về con đường này, tốc độ xe thả rất chậm, bánh xe phủ đầy tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt. Người ở trong xe đưa mắt nhìn cô, cùng đi một đường với cô.

Ánh mắt lạnh lùng lộ ra tơ máu, gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trắng bệch, lẳng lặng đi theo cô, nhìn cô đi.

——Cô quẹo cua.

—— Cô đi cà nhắc nên bị tuyết phủ đầy người.

—— Cô dừng ở cửa tiệm Haagen-Dazs*, nhìn tủ kính một hồi lâu.

*Tiệm kem

Đi đến đâu anh cũng theo sát đến đó.

Lúc chạy vượt qua cô, anh thật sự cho là mình có thể tuyệt tình, anh đã cảnh cáo mình không được quay đầu lại, nhưng anh lại không cách nào ngăn được ánh mắt mình nhìn vào kính chiếu hậu, bóng dáng của cô ở bên trong càng ngày càng trở nên nhỏ, lẻ loi, hung hăng níu lấy trái tim anh.

Đau đớn, ngay chính lúc đó, ập vào trên người anh.

Anh sắp bóp vỡ tay lái mới có thể áp chế cơn đau này, chạy theo cô, từ từ như vậy hết một giờ đồng hồ.

Anh thậm chí nghĩ.

Nếu như cả đời này không thể ở chung một chỗ, vậy có phải chỉ cần được nhìn thấy cô cả thôi cũng là đủ lắm rồi?

Nhưng có thể còn được thấy cô bao lâu nữa đây?

Cho đến khi cô có đối tượng trong lòng mình, kết hôn, tìm được hạnh phúc?

Ánh mắt thoáng cái đã đỏ ngầu, Mộ Yến Thần gắt gao nắm lấy tay lái mới không bị mất khống chế, chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng đủ làm cho anh đau lòng. . . . . . Anh quả thật không thể hình dung được , trơ mắt nhìn cảnh đó, xảy ra ở trước mắt anh?

. . . . . .

Lúc đến giờ ăn tối Lan Khê mới vừa ngủ dậy , trong lúc mơ màng nghe có người gọi cô dậy ăn cơm, cô khàn giọng đáp một tiếng rồi đi thay quần áo, kéo hộc tủ ra lại nhìn thấy bên trong có một cái áo sơ mi của đàn ông được xếp rất chỉnh tề.

Lan Khê kinh ngạc, cũng từ từ tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên lành lạnh mà tái nhợt.

Mười ngày ở Los Angeles là một chuyến đi vô cùng ấm áp.

Đè nén đau đớn trong lồng ngực, cô không biết dũng khí từ đâu kéo tới, bàn tay nắm lấy cái áo sơ mi, đóng hộc tủ lại, cô muốn tìm Mộ Yến Thần, ánh mắt quét một vòng xuống dưới lầu tuy nhiên lại không nhìn thấy.

Cánh cửa ở bên cạnh lại chợt mở ra ——

Một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi lạnh lùng từ bên trong chậm chạp đi ra.

Mộ Yến Thần.

Bốn mắt chạm vào nhau, bắn tung toé ra loại ánh sáng lạnh lùng! !

Lan Khê đè ép khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt lại, tỉnh táo đưa quần áo, lạnh lùng nói: "Trả lại cho anh."

Tôi không cần, trả lại cho anh.

Sắc mặt Mộ Yến Thần thoáng chốc tái nhợt, ánh mắt thâm thúy quay vòng liếc nhìn y phục, tiếp theo nhìn vào mặt cô, sâu kín hỏi: "Cô đã mặc qua?"

Ánh mắt Lan Khê run lên, bị vẻ lạnh lùng này làm cho lòng cô càng thêm giá lạnh.

Cười lạnh một cái, khóe miệng của anh liền hiện lên .

Nụ cười như vậy, đầy lạnh lùng và giễu cợt, đau nhói lòng người, lông mi dài của Lan Khê run lên, trơ mắt nhìn anh đến gần, trong tay chợt nhẹ đi, anh ưu nhã mị hoặc rút y phục, "Oành!" một tiếng, ném vào thùng rác bên cạnh!

Cô run lên một cái, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn kiên trì lên.

"Dơ bẩn thì nên vứt di, chẳng lẽ cô lại còn muốn giữ lại làm kỷ niệm?" anh liếc nhìn cô, cười tà tứ đầy giễu cợt.

Động tác như thế, làm cho trong lòng của Lan Khê ầm ầm nổi lên một trận lửa lớn, lý trí của cô cũng bị cháy sạch, hít thở không thông phải đứng lên! Lúc anh ưu nhã sửa sang lại cổ áo, cùng cô thoáng qua thì Lan Khê lại ngoái đầu nhìn lại gắt gao nhìn chằm chằm vào anh, lạnh lùng nói: "Tốc độ đổi đàn bà của anh cũng thật là rất nhanh, có phải lần sau lúc bỏ rơi Nhan Mục Nhiễm, cũng sẽ đem những đồ mà cô ta chạm qua, ném vào trong thùng rác bỏ đi?"

Con ngươi lành lạnh của cô ướt át, ngữ điệu giống như giễu cợt.

Vào DIEN DAN LE QUY DON để cập nhật chương mới nhất.

Thân thể của Mộ Yến Thần cứng đờ, bước chân chậm lại , lạnh lùng ngoái đầu lại nhìn cô, nở lên nụ cười nhạt.

Ánh mắt nhìn lướt qua toàn thân của cô, anh trầm giọng nhẹ nhàng nói: "Cô ấy so với cô có điểm sạch sẽ hơn."

Cô so với cô ta bẩn thỉu hơn nhiều.

Mắt thấy bộ dạng của cô giống như cả bầu trời này đang sụp đổ, khóe miệng Mộ Yến Thần nhếch lên nụ cười lạnh, xoay người xuống lầu, không liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa.

Lan Khê đứng tại chỗ, cả người bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Mũi cay xè, cô nắm thật chặt lan can, nhưng cho dù có nắm chặt đến đâu đi nữa, cũng không thể ngừng run rẩy được.

Trên bàn ăn, cái muỗng trên tay Mạc Như Khanh run lên, một âm thanh thanh thúy vang lên rơi vào trong chén.

"Cô nói là, ngày mai cô sẽ rời khỏi đây?" Bà nhìn Lan Khê chằm chằm, có chút khó tin hỏi.

Lan Khê ngước mắt lên, giọng khàn khàn nói : "Ngày mai chờ ba trở lại tôi sẽ nói với ông ấy một tiếng rồi đi ngay, tối nay tôi sẽ thu dọn hành lý —— bây giờ tới đó còn kịp không?"

Mạc Như Khanh kinh ngạc!

Một lát sau bà rốt cuộc cũng mở miệng phát ra âm thanh: "Tới kịp, dĩ nhiên là tới kịp."

Lông mi run rẩy, mặc dù không biết tại sao Lan Khê lại đột nhiên nghe theo sự sắp xếp của bà chủ động đi tới thành phố Z, nhưng như vậy cũng đỡ mắc công bà phải nói nhiều.

"Trường Nhất Trung cũng không có nhiều quy củ, với lại chỉ còn mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi thì học ở đâu cũng vậy thôi, muốn tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, cũng phải xem thành tích ở Nhất Trung, những trường học khác thường không nhận dạy lớp mười hai ngang như vậy, mà phải bồi dưỡng trước hai năm, cô hiểu chưa?" Mạc Như Khanh kiên nhẫn giải thích.

Lan Khê gật đầu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy yên tĩnh, cảm thấy thi tốt nghiệp trung học ở đâu cũng vậy thôi.

"Vậy ngày mai tôi hỏi Lão Lưu xem ông ấy có thời gian hay không, đưa cho cô đi." Mạc Như Khanh thở dài một hơi, giống như là có tâm sự, con mắt lành lạnh nhìn lướt qua Mộ Yến Thần, xem phản ứng của anh.

Mộ Yến Thần không nói tiếng nào, lấy khăn ăn lau khóe miệng rồi bỏ trên bàn, con mắt sắc lạnh lùng, môi mỏng mân rất chặt.

Ngày thứ hai.

Mộ Minh Thăng từ bệnh viện sau khi trở về ở trong nhà nghỉ ngơi, vì thế mới biết Lan Khê phải đi, ông kinh ngạc một hồi, suy nghĩ một chút thấy vậy cũng tốt, trải qua chuyện bị anh trai ruột thịt của mình xâm phạm, nó đi vùng khác tĩnh tâm lai chuẩn bị thi cử cũng tốt.

Nhưng lại có chuyện không vừa ý, trong nhà lão Lưu có chuyện không tới được, không ai đưa cô đi.

Mộ Yến Thần bận rộn đến ba giờ chiều mới từ công ty trở lại, cho là thời gian này cô đã dọn dẹp hành lý xong và đi rồi, lại không nghĩ rằng cô vẫn còn ở đó, ở trên ghế sofa nghỉ ngơi một phút, anh đứng dậy, mặt không thay đổi giọng khàn khàn nói: "Tôi đưa em đi."

Anh tự mình đưa cô rời đi.

Từ thành phố C đến trường Z, hơn ba giờ xe, Lan Khê an vị ở vị trí ghế lái phụ chỉ dành riêng cho cô, cách anh gần như vậy. Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, cô một câu nói cũng không nói, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Phong cảnh càng ngày càng xa lạ, lúc này cô mới nhớ tới, lúc đi cô chưa cáo biệt với ai hết, bao gồm cả kỷ Diêu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì bị đè nén mà đau nhức, lông mi dài run rẩy, khóe mắt mãnh liệt chua xót, rất đau, nhưng không có rơi giọt nước mắt nào cả. Lan Khê bấm chặt chỗ ngồi, cảm thấy mình nhất định sẽ không khóc.

Xe dừng lại trước cửa trường Z.

Đúng là ngày khai giảng, trước cửa vô cùng hỗn loạn cũng giống y như ngày nghỉ đông lúc trước ở Nhất Trung, mờ tối sắc trời càng đen xuống, đèn đường màu cam sáng lên, ấm áp mà lại thê lãnh, một mảnh mù mịt.

Lan Khê cởi dây an toàn ra, ánh mắt trong suốt run lên một cái, nghiêng mặt sang nhìn anh.

"Hẹn gặp lại, anh trai." Giọng nói êm ái chậm rãi, "Tôi chúc anh về sau sẽ tìm được người người con gái thật lòng yêu anh, cùng anh sống đến đầu bạc răng long. Tôi chúc anh hạnh phúc cả đời."

Nói xong cô nở cửa định bước xuống xe.

Không nghĩ đến cô còn chưa đi xuống xe, thì một cỗ lực mạnh mẽ giữ chặt bả vai của cô lại đem cô bắt trở về! Lan Khê sợ tới mức khẽ hét một tiếng, bị ném lại chỗ cạnh tài xế, mắt mờ mịt ngước lên, liền đụng phải hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của Mộ Yến Thần!

Tay của anh kịch liệt run rẩy, giữ chặt gáy của cô sức lực lớn đến kinh người, rất đau, hai mắt của anh lạnh lùng như băng, môi mỏng trắng bệch, như La Sát nặng nề nhốt chặt thân thể của cô, đè cô lại.

Anh kịp phản ứng.

Nơi này là trưởng Z, cô phải ở lại chỗ này, rời khỏi anh suốt mấy tháng. Anh sẽ không thấy được cô, không sờ tới cô được, cũng không thể nghe được giông nói của cô nữa.

Tối hôm qua, khi nghe được tin này anh rất bình tĩnh, giống như là đã biết trước cô phải đi, anh đã sớm biết. Nhưng lại không nghĩ sẽ nhanh như vậy.

Anh phải làm việc suốt đêm, đến tận ba giờ chiều ngày thứ hai, muốn dùng công việc để không nhớ đến việc này nữa. Nhưng lúc trở lại Mộ gia, anh vẫn còn thấy cô đang trông chừng hành lý bộ dáng sắp đi xa, hiện ra ở trước mặt mình.

"Em mới vừa chúc tôi cái gì? . . . . . . Nói lại lần nữa." Giọng nói Mộ Yến Thần khàn khàn đầy nguy hiểm, ánh mắt đỏ ngầu mang theo sát khí bức bách cô, ngón tay giữ chặt gáy của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.