Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 138




Editor:❀MạnNhi❀

Đôi mắt Mạc Như Khanh bình tĩnh, giấu kín tất cả phẫn nộ và đau đớn, nhẹ nhàng nâng ly trà trong tay lên rồi uống một ngụm, rồi mới khẽ mở cánh môi: "Mẹ vừa mới mang ảnh của hai đứa ở Los Angeles đăng lên diễn đàn trường Nhất Trung thành phố C và hòm thư của hiệu trưởng, cho nên ông ta gọi điện thoại tới đây hỏi mẹ cách giải quyết như thế nào, con xem, bản thân mẹ không giải quyết được rồi, nên không thể làm gì khác hơn là phải mượn sức mạnh từ bên ngoài, có đúng hay không?"

Mộ Yến Thần giống như bị giáng một đòn nặng nề! !

Trong con ngươi thâm thúy của anh đầy tràn vẻ không thể tưởng tượng nổi cứng đờ nhìn bà chằm chằm!

"Yến Thần, mẹ đã sớm biết trước suy nghĩ của con, con không muốn để cho Lan Khê chịu nhiều tổn thương, không hy vọng chuyện này ảnh hưởng tới cuộc đời nó, cho nên con lựa chọn bắt đầu giải quyết từ trong nhà, cũng không nói với ai, trước cha con đã nói với con—— trong nhà qua được cửa ải này, như thế nào để nói sau," Mạc Như Khanh cười lạnh, "Nhưng mẹ cảm thấy, so với việc trong nhà che giấu chuyện ghê tởm như vậy lại không thể nói, cùng việc phơi bày hoàn toàn ra ngoài ánh sáng ra ngoài khiến danh tiếng Mộ gia mất hết không còn chút nào, sau đó còn có thể giúp mẹ thoải mái một chút! Ít nhất không làm cho hai đứa làm ra chuyện đại nghịch như vậy mà vẫn hả hê! !"

"Bây giờ thì tốt rồi, con làm theo tính toán của mình, cũng đừng trách mẹ bị con ép đến mức nhảy tường, " Mạc Như Khanh sâu kín nói, đại độ mà lạc quan, "bây giờ đợi con bé nhập học, xem dư luận xôn xao thành như thế nào đi, trong nhà con cái không hiểu chuyện, bề trên và trường học là có trách nhiệm dạy dỗ, con nói là không đúng à?"Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại♡diendanlequydon.com

Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bà nói: "Chúng ta cứ như vậy đi. . . . . . cá chết lưới rách đi."

Bà nhẹ nhàng nói xong mấy chữ này, giống như là âm thanh của u hồn dưới địa ngục vậy.

—— bà muốn nhìn một chút, xem xem khi bị thúc ép như vậy, rốt cuộc bọn họ có thể kiên trì đến lúc nào.Cácbạnđangđọctruyệntại❀DĐLQĐ

Khiếp sợ khổng lồ trong đầu suýt nữa nổ tung, Mộ Yến Thần chưa bao giờ dùng ánh mắt kinh ngạc cứng đờ nhìn chằm chằm Mạc Như Khanh, con ngươi đỏ thắm giống như là bị máu nhuộm dần, trong lòng căng thẳng như sắp vỡ tan.

Cúi người chống tay lên mặt bàn, giọng nói anh ám ách từng chữ như rỉ máu: ". . . . . . Mẹ có biết hay không em ấy mới vừa tròn 18 tuổi? em ấy còn là học sinh, mấy tháng nữa em ấy sẽ tham gia thi tốt nghiệp trung học. . . . . . Cuộc đời của em ấy chưa bắt đầu hoàn toàn?"

"Làm những việc này. . . . . . Mẹ muốn phá hủy em ấy hoàn toàn sao?" Ánh mắt anh run rẩy kịch liệt, từng chữ từng câu từ trong hàm răng phun ra .

Mạc Như Khanh đột nhiên bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục uống trà, cũng không nhìn anh.

Đau lòng kịch liệt giống như lửa đốt đang bọc lấy trái tim của anh, thiêu đốt khiến anh suýt nữa thì mất đi lý trí, Mộ Yến Thần nhắm lại mắt, ra sức đè ép đau nhức trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn lúc rõ lúc không: "Dừng tay đi."

Tay của anh đang run rảy, trong tâm trí toàn hiện ra hình ảnh Lan Khê sợ hãi đến rơi nước mắt nóng bỏng.

Mạc Như Khanh vẫn không lên tiếng như trước.

Đột nhiên một nguồn sức mạnh tàn nhẫn lật ngược cái bàn trước mặt bà, "Rầm rầm" mấy tiếng rất lớn làm cho ly trà bằng sứ xanh vỡ nát ở trên tường, mảnh vụn sắc nhọn bắn khắp người, kể cả nước trà đã lạnh như băng ! !

Mạc Như Khanh hét lên một tiếng suýt nữa thì bị cắt vào rồi ngồi xuống, sau đó cổ tay bà bị một sức lực mạnh mẽ nắm lấy, giọng nói gào thét nổ tung ở bên tai: "Con mẹ nó tôi bảo bà dừng tay lại——! ! !"Cácbạnđangđọctruyệntại❀DĐLQĐ

Cực kì khiếp sợ, chấn động suýt nữa khiến bà không tìm được thần trí.

Mảnh vụn cắm trên mu bàn tay, vẽ ra vết máu nóng bỏng, khi Mạc Như Khanh ngước mắt lên thì nhìn thấy ảnh mắt muốn phá hủy trời đất của Mộ Yến, đỏ ngầu đến đáng sợ, bà cũng run rẩy, trong lòng nổ tung không thể tưởng tượng nổi, khóe mắt thấm đẫm hơi nước ẩm ướt run giọng nói: "Con động thủ với mẹ à?"

"Yến Thần. . . . . . Vậy mà con lại đối địch với mẹ? ! !" Một lúc sau, bà nghẹn ngào thảm thiết hét lên!

Bà là mẹ ruột của anh, cho dù lời nói lạnh nhạt, cho dù không quan tâm, anh cũng không nên gây ra chuyện phản nghịch như vậy! Chỉ vì một Mộ Lan Khê, anh đã muốn trở mặt thành thù với bà ? ! !

Tuyệt vọng gật đầu, sắc mặt Mạc Như Khanh trắng bệch, đẫm lệ, cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên ấn mã số, áp ở bên tai tiếp rồi đưa mắt nhìn anh, giọng nói lạnh lùng run rẩy: "Con đang muốn ép mẹ đúng không? Mẹ đã cho con nhiều cơ hội như vậy, vậy mà con không biết hối cải à. . . . . . Yến Thần con làm mẹ thất vọng quá rồi!"

Đúng lúc đó điện thoại thông, Mạc Như Khanh giận đến trắng bệch, môi kề sát ống nghe điện thoại di động, giọng ám ách lạnh lùng nói: "Ông nói cho bọn hắn hành động đi, không cần khách khí đâu, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm! Tôi cũng muốn xem con bé biến thành dáng vẻ kia, thì còn có người muốn hay không! . . . . . ."

Chỉ nói được đến đó thì đột nhiên điện thoại di động bị cướp mất để lại trên ghế sa lon!

Mộ Yến Thần rất nhanh nắm cổ tay của bà, ánh mắt kịch liệt rung động nhìn bà chăm chú, giọng nói lạnh lùng gần như nghiến răng: "Mẹ đang nói gì vậy hả? Mẹ định đối xử với em ấy như thế nào?"Chúcbạnđọctruyệnvuivẻtại♡diendanlequydon.com

Đầu tiên Mạc Như Khanh bị dáng vẻ kiêu ngạo của anh làm cho rung động, sau đó ánh mắt lành lạnh dừng lại trên mặt anh, lạnh lùng như băng tuyết: "Mẹ muốn như thế nào à? A, Yến Thần, cho tới bây giờ đều không phải là mẹ muốn như thế nào, mà là các ngươi muốn như thế nào đấy! ! Con thích con bé đến vậy sao? Vậy mẹ cũng muốn nhìn xem con thích được bao nhiêu, nếu không kể con bé có phải là em gái ruột của con hay không, vậy có quản việc cuối cùng là nó không sạch sẽ hay không? ! Mẹ vốn chỉ muốn uy hiếp để cho con có thể thu tay lại, lại không nghĩ rằng con ngày càng táo tợn hơn! Ở trên đường thành Bắc con ra tay đánh người bị thương, nếu như không phải Minh Hiên ngăn con thì chuyện giết người cũng làm ra được, con cho rằng mẹ còn có thể giữ nó lại sao? ! !"

"Yêu nó sao? Vậy nếu nó bị người ta cường bạo? Con cũng muốn hả? !" cuối cùng Mạc Như Khanh lạnh lùng gào thét một tiếng.

Giống như mấy tiếng sấm rền nổ vang cả tòa nhà họ Mộ, Mộ Yến Thần lảo đảo suýt nữa đứng không vững, gương mặt tuấn tú tái nhợt thoáng chốc mất đi tất cả huyết sắc, con ngươi đỏ thắm ngập trời hận ý, nhìn chằm chằm cào con người .

Cường bạo.

—— nếu nó bị người ta cường bạo? Con cũng muốn hả? !"

". . . . . . mẹ tìm người cường bạo em ấy?" Hơi thở của anh mong manh hỏi một câu.

Mạc Như Khanh hơi cười nhạt, trong con ngươi xinh đẹp che giấu ý lạnh sâu tận trong xương tủy: "17 tuổi đã có thể quyến rũ anh trai của mình lên giường, nó có thể sạch sẽ thế nào cơ chứ? Yến Thần con có thể tiếp tục cứng đầu, nếu cứ tiếp tục kéo dài với mẹ, mẹ không tin con có thể hung ác với mẹ như thế nào! ! Không lay động được con, ít nhất thì mẹ có thể phá hủy nó!"

Phá hủy cô ấy. . . . . .

Không chỉ việc học của cô, tương lai của cô.

Còn bao gồm cả con người cô ấy.

Trong trí nhớ của anh, cô luôn một thân một mình cô đơn vắng vẻ , không dễ dàng thân thiết với người khác, ánh mắt lại luôn luôn trong suốt như nước.

Thế nhưng mẹ lại tìm người cưỡng ép cô. . . . . .

Một chút đau nhức, chua xót lan tỏa từ chỗ sâu nhất trong trái tim, kịch liệt mà nhanh chóng lan khắp tứ chi, khiến cho toàn thân anh cũng run rẩy! Mộ Yến Thần mang theo hận ý nồng đậm ngưng mắt nhìn mẹ ruột mình ở trước mắt, chưa bao giờ cảm thấy bản thân tuyệt vọng sâu sắc như vậy! Cho dù tận mắt nhìn thấy báo cáo kiểm tra bọn họ là anh em ruột thì anh cũng chưa tuyệt vọng như thế này!

"Mẹ điên rồi phải hay không?" Ánh mắt Mộ Yến Thần đỏ lên, gắt gao nhìn chăm chú vào bà, "Em ấy là kẻ thù của mẹ à? Bởi vì em ấy nên mẹ và Mộ Minh Thăng mới xa cách mấy chục năm nên không thể gả cho ông ấy sao? Tất cả đều không phải là lỗi của em ấy, tại sao mẹ muốn em ấy phải gánh chịu! ! . . . . . . không phải là em ấy không có người nào thương yêu sao, con nói rồi là con yêu em ấy, tại sao mẹ lại không nhằm vào con! !"

Tiếng gào thét này làm cho cả gian phòng cũng rung động.

Mạc Như Khanh cảm sức mạnh to lớn trên cổ tay sắp vỡ nát , khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt suy yếu vẫn nhưng ý lạnh vẫn tràn đầy như cũ, bà nhìn chăm chú vào con ngươi run rẩy sắp nhỏ ra máu của anh, cười lạnh nói: "Nếu không phải con cứ tiếp tục kiên trì. . . . . . Chờ ông ấy khỏe mạnh quay lại, nếu con vẫn muốn một Mộ Lan Khê với thân thể và cuộc sống tràn đầy vết nhơ, thì Yến Thần à, coi như mẹ sai lầm, thế nào?"

Cuộc điện thoại kia vừa bị ném đi kia, đang nằm lẳng lặng trên ghế sa lon.

Không có ai nghe, nhưng đối phương vẫn không có cắt đứt, bên trong truyền đến thanh âm đứt quãng, rất hỗn loạn, nhưng một lúc sau, bên trong rõ ràng truyền đến tiếng thét yếu ớt chói tai!

Âm thanh này, giống như tiếng xé rách, sợ hãi tới cực điểm.

Cả người Mộ Yến Thần kịch liệt run lên, cảm giác tất cả tinh thần sắp rơi vào lằn ranh của sự sụp đổ, đột nhiên con ngươi nóng bỏng của anh nhìn về điện thoại di động ở bên đó, hung hăng buông Mạc Như Khanh ra, lảo đảo đi tới lấy điện thoại di động rồi áp xuống bên tai! !

——nhất thời nghe thấy âm thanh bên trong đó rõ ràng hơn!

"Không cần. . . . . . . . . . . . Tôi không cần. . . . . . Các ngươi buông tôi ra, a ——! !" Cách rất xa, nhưng tiếng kêu lại gay gắt và hoảng hốt, sự run rẩy kịch liệt truyền đến từ trong ống nghe, tiếng khóc, tiếng la, còn có tiếng đàn ông hỗn loạn ầm ĩ nói nhỏ và chửi rủa, ùn ùn kéo đến.

Đây là chuyện gì vậy?

Ai có thể nói cho anh biết, đây là chuyện gì không? !

"Lan Khê. . . . . ." Mộ Yến Thần khàn khàn kêu lên, thật sự đứng không vững, gân xanh ở tay nổi lên tì trên hộc tủ, ánh mắt đỏ như máu, cảm giác ngai ngái xông lên, sắp vọt tới cổ họng, "Lan Khê, có phải em hay không. . . . . ."

Bên cạnh sắc mặt Mạc Như Khanh hơi tái nhợt, khôi phục lại sự cao quý tao nhã đứng ngay ngắn, ánh mắt phát lạnh.

"Cứu mạng. . . . . ." Cô đang không ngừng thét chói tai khóc ra thành tiếng, "Anh ——! !"

Ban tay đang cầm điện thoại di động, sắp hung hăng bóp vỡ điện thoại di động yếu ớt!

"Dừng tay. . . . . ." Môi mỏng kề sát vào ống nghe, Mộ Yến Thần khàn giọng lẩm bẩm, trong nháy mắt trái tim bị triệt để xé rách dữ dội gào lên, "Các người dừng tay cho tôi! ! !"

Không nên chạm vào cô ấy. . . . . .Editor:✤MạnNhi✤

Tất cả dừng tay lại ai cũng không được chạm vào cô ấy! !

". . . . . ." cổ họng phun ra một cỗ ngai ngái, trong nháy mắt máu tanh nhuộm đầy miệng của anh, Mộ Yến Thần cầm điện thoại di động đi đến chăm chú nhìn bà, giọng nói khàn khàn, "Lập tức nói bọn họ dừng tay lại. . . . . . Không được chạm vào cô ấy, không được thương tổn cô ấy. . . . . . Nếu không cho dù bà là mẹ của tôi, tôi sẽ tự mình khiến cho bà trả giá thật lớn!"

Mạc Như Khanh ngưng mắt nhìn người ở trước mặt bị ép đến cùng cực, giống như con thú bị vây khốn, nhưng cũng chỉ cười lạnh.

"Tôi bảo bà dừng tay, thả em ấy ra! !"

Ở dưới lầu Trương tẩu nghe thấy thanh âm kịch liệt ở bên trên, tiếng gào thét thậm chí xen lẫn thanh âm đồ vật bị ném vụn, gấp gáp đến đổ mồ hôi, không lau nhà nữa mà đi lên lầu, mở cửa ra. Khi mở cửa vừa đúng lúc bóng dáng anh tuấn kia chiếm cứ tất cả tầm mắt, mà Mạc Như Khanh đang bị anh bóp cổ, ánh mắt nồng đậm sát khí, sức lực nếu lớn hơn một chút thì thật sự sẽ bóp chết bà ấy.

"Phu nhân! !" Trương tẩu bị sỡ hãi hết lên, vội vàng run rẩy đi đến kéo cánh tay Mộ Yến Thần, "Thiếu gia, cậu buông ra đi. . . . . . Mau buông ra đây là phu nhân đó! Các ngươi có chuyện gì không thể nói chuyện cho tốt sao, thiếu gia bà ấy là mẹ cậu đó! !"

Mạc Như Khanh cũng khiếp sợ không thôi.

Cảm thấy trên cổ ngưng tụ sức lực khổng lồ của tay anh, trong lòng bà lửa giận trong nháy mắt cũng bị đốt cháy, chua chát đau lòng, đãm nước mắt cười lạnh nhìn anh: "Cũng tốt, Yến Thần, con có thể lựa chọn bây giờ bóp chết mẹ, con làm đi. . . . . . Vì *** mà tự tay giết mẹ, con giỏi lắm, con rất giỏi, Trương tẩu bà tránh ra, bà cứ để cho nó bóp đi! !"

Nhưng chung quy anh không đủ hung ác và tàn nhẫn, anh không làm được.

Trương tẩu run lập cập, bị dọa sợ khiến nước mắt cũng nhanh chóng tràn ra, cảnh tượng như vậy, kết hợp với tiếng gào thét chói tai trong điện thoại vẫn đang thông, đáng sợ đến khiến chân bà đứng cũng không vững! !

Trong lồng ngực đau nhức đã tràn đầy, trong miệng cũng cảm thấy vị tanh của máu khi ho ra, Mộ Yến Thần trơ mắt nghe âm thanh thét chói tai càng ngày càng nhỏ trong điện thoại, càng ngày càng yếu, trong đầu óc anh hiện lên tất cả hình ảnh tàn nhẫn có thể xuất hiện, máu tanh bốn phía, người mà anh thương yêu nâng niu trong lòng bàn tay từ trước đến giờ, mà bây giờ anh lại trơ mắt nhìn cô bị hủy hoại.

Dây cung căng thẳng trong lòng, đột nhiên đứt gãy!

Anh không kiên trì được.

Cũng không kiên trì được nữa rồi.

Run rẩy buông lỏng sức lực trên cần cổ của bà, ánh mắt đỏ thắm của Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm bà, cảm giác hít thở không thông loại, sự ấm áp lan ra trong hốc mắt, đau nhức toàn thân, trong nháy mắt tứ chi cũng bị mất tri giác.

Anh đau đến sắp chết, nhưng lại không hề có biện pháp. Anh không đủ sức mạnh.

"mẹ có biết không? Qua nhiều năm như vậy, con đã sớm biết mẹ lợi hại, mẹ điên rồi, mà cho tới bây giờ con cũng không biết lại đến mức này. . . . . ." Mộ Yến Thần lảo đảo một cái suýt nữa đứng không vững, cười lạnh một tiếng, "Cuộc đời con chưa từng yêu một người như vậy. . . . . . Nhưng mẹ lại lấy cô ấy làm công cụ uy hiếp con. . . . . . A. . . . . ."

Ngực đột nhiên đau nhức một lúc, một cỗ ngai ngái đưa lên , ho khan vọt ra khỏi cổ họng, một ngụm máu tanh, anh nhanh chóng đưa nắm tay lên cánh môi, cười lạnh, nhắm đôi mắt ẩm ướt khàn giọng nói: "Được rồi mẹ không phải làm như vậy nữa. . . . . . con nhận thua. . . . . ."

"Con buông tay. . . . . . Không cần em ấy nữa, mẹ gọi người thả em ấy ra đi. . . . . ."

Anh không tranh giành nữa.

Giờ phút này, anh chỉ hi vọng sử dụng việc khổ sở lùi bước của anh đổi lấy cô mạnh khỏe, đổi lấy cô không bị bất kỳ tổn thương nào. Anh không có cách nào để vượt qua khoảng cách, nghe cô khóc, thấy cô đau.

Lan Khê, đừng khóc nữa nhé.

Hết chương 139


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.