Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 136




Vừa rồi Kỷ Diêu cầm điện thoại của Lan Khê gọi cho anh, cho nên trên người bây giờ căn bản không có gì cả.

Trong cơn gió lạnh đầy khắc nghiệt, trong lòng Mộ Yến Thần đau đến mức không cách nào thở được.

Anh lạnh lùng nhìn về phía trước, rất nhanh đánh tay lái ép mình trấn định lại, nhất định phải trấn định.

Anh xác định hôm nay anh đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc, chỉ cần cô về trước bốn giờ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, anh đã quyết định đưa cô rời đi, đợi đến khi chuyện ở đây được giải quyết

xong xuôi anh sẽ đích thân đưa cô trở về! . . . . . . Nhưng anh còn chưa động thủ, đã có người đi trước anh một bước.

Là ai muốn đối phó cô. Là ai muốn bắt cô chứ.

Anh tỉnh táo tự hỏi, trong mắt tràn đầy sát khí cùng lo lắng, chợt thoáng qua một tia sáng bén nhọn!

Đoạn đường xảy ra sự cố, đã gần ngay trước mắt.

Tiếng thắng xe bén nhọn tiếng đột nhiên vang lên, chiếc xe đen bóng lóe ra ánh sáng cùng sát khí chợt dừng lại, bông tuyết vẫn còn rơi ở khắp nơi, Mộ

Yến Thần cởi dây an toàn ra xuống xe, nhích đi tới gần mấy bạn học đang khóc thất thanh.

Đầu xe bị đụng lệch ra, Kỷ Hằng nằm ở trên tay lái, máu tươi sềnh sệch không ngừng từ trên đầu anh chảy ra, lan lên cả gò má, âm thanh huyên náo ở xung quanh làm cho anh từ trong mê muội dần dần tỉnh táo lại, cố gắng mở con mắt bị máu tươi làm cho ướt nhẹp ra, nghiêng mặt sang phía bên cạnh muốn tra xét chỗ bên cạnh tài xế xem tình hình của Lan Khê thế nào, nhưng mơ hồ cảm thấy lại chỉ là công dã tràng. ( ui tụi nghịp Kỷ Hằng quá đi)

Cả hành phố C bị bao phủ bởi tuyết, làm người ta lạnh đến mất hết cảm giác.

"Mộ Yến Thần!" Kỷ Diêu thấy bóng dáng kia đi tới, khóc lóc chạy tới.

Hai mắt Mộ Yến Thần đầy tơ máu, gương mặt tuấn tú căng thẳng, theo bản năng phất tay của cô, ánh mắt lợi hại ở mấy người này không ngừng tìm kiếm

bóng dáng Lan Khê nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu, môi mỏng của anh tái nhợt mím chặt lại, nhìn về phía Kỷ Hằng đang nằm trên tay lái.

"Cứu cậu ta trước đi!" Anh lạnh lùng khạc ra mấy cái chữ, tiến lên tháo cái cửa bị đụng hư xuống, khiêng Kỷ Hằng ra ngoài, náu tươi sềnh sệch trong nháy mắt chảy khắp người anh, "Còn người nào bị thương nửa hay không?"

"Không có, bọn em chỉ bị thương nhẹ. . . . . ." Kỷ Diêu rưng rưng nói.

"Mọi người lấy xe đưa cậu ta tới bệnh viện trước đi, chú ý không nên chạy

lắc lư quá!" Anh đem Kỷ Hằng giao cho cảnh sát giao thông.

"Nhưng xe của chúng tôi còn phải thi hành công vụ. . . . . ." Cảnh sát giao thông cau mày.

Mộ Yến Thần lạnh giọng quát lớn lên tiếng: "Thi hành công vụ quan trọng hơn mạng người? ! !"

"Họ nói còn có một người không hiểu vì sao lại mất tích, chứng tôi còn chưa hỏi rỏ ràng. . . . . ."

"Đưa cậu ta đi trước!" Đống cửa xe lại, Mộ Yến Thần lạnh lùng gầm nhẹ lên một tiếng, không để ý đến mấy bạn học đang khóc ở bên ngoài, lần nữa lên xe của mình.

Anh đương nhiên là biết, còn có một người mất tích.

Kỷ Diêu đã lên xe của cảnh sát giao thông rồi nhưng lại đi xuống, chạy tới nghẹn ngào nói với anh một câu: "Lúc nãy bọn em chạy rất châm, bọn em rất cẩn thận nhưng bị đối phương đụng vào

trước! Em không rõ bọn họ là vì cái gì mà còn mang theo Lan Khê chạy đi, em phải cùng anh em đến bệnh viện rồi, anh nhất định phải tìm được cô ấy, anh nhất định. . . . . ."

Xe đã lùi về sau một đoạn nhỏ, chuyển bánh qua hướng khác nhanh như chớp chạy đi mất !

Nhất định phải tìm được cô ấy.

Anh biết .

Lấy điện thoại di động ra , anh bấm số điện thoại của Nhiếp Minh Hiên nói vị trí cụ thể của anh cho cậu ta biết, chi cậu ta trong vòng mười phút phải xem lại băng ghi hình trên đường xem lại tình hình hai mươi phút trước, nói xong liền cúp điện thoại.

"Sao?" Tâm tình của Nhiếp Minh Hiên bị buộc chặt, cau mày gọi anh một tiếng, "Cậu tra cái này để làm cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?"

Cửa sổ xe mở ra, tiếng gió tuyết không ngừng gào thét vào.

"Lan Khê mất tích. . . . . ." Mộ Yến Thần lạnh lùng nói, sắp đem tay lái bóp

vỡ ra, giọng khàn khàn nói, "Cho nên, cậu tốt nhất nhanh lên một chút."

"——! !" Đầu óc Nhiếp Minh Hiên bị chấn động, thẫn thờ đến nửa ngày.

" Được mình hiểu biết rõ rồi. . . . . . Mình sẽ hết sức!"

Cúp điện thoại, Mộ Yến Thần chạy theo hướng Kỷ Diêu chỉ, chiếc xe kia đã chạy thục mạng vào trong đường cao tốc! Ánh mắt lạnh lùng, gọi thêm một cú điện nữa, điện thoại vang lên ba tiếng mới có nhận.

"Sao hả?" Mạc Như Khanh bình tĩnh trầm lặng, trong giọng nói lộ ra sự lạnh nhạt.

"Mẹ muốn làm cái gì?" Giọng nói của Mộ Yến Thần trầm tĩnh lộ ra một cỗ sát khí nặng nề, thẳng thắng hỏi .

Giọng nói ở đầu bên kia giống như vì bị kinh ngạc mà phải trầm mặc một chút, tiếp theo là một nụ cười khát máu chậm rãi nở rộ ở trên môi, Mạ

c Như Khanh nói: "Con là có ý tứ gì?"

Rất nhanh tay lái tay đột nhiên chuyển qua một ngã rẽ khác, bánh xe phát ra tiếng va chạm bén nhọn, trong con ngươi anh lóe lên ánh dáng đỏ thắm: "Mẹ còn phải giả bộ sao? —— Lan Khê đâu? Mẹ bắt em ấy đi đâu?"

Anh nên sớm biết.

Biết tất cả đều không thể trở nên yên tỉnh như vậy được, từ sáng sớm đã thấy Mạc Như Khanh vô cùng từ ái dịu dàng thay cô chuẩn bị tất cả, anh nên sớm nghĩ đến điểm này! !

Mạc Như Khanh cười lạnh, xinh đẹp mà vô tình, nhẹ giọng nói: "Nó ở đâu cũng được, chính là không nên ở bên cạnh con."

Một tia máu đỏ tươi, đột nhiên chui lên cặp mắt thâm thúy lạnh lùng của anh! ! Ngực kịch liệt đau đớn. . . . . .

"Mẹ thừa nhận sao?" Mộ Yến Thần đau đớn lạnh cười, gương mặt tuấn tú tái nhợt đến đáng sợ, "Là mẹ mang cô ấy đi? . . . . . . Con rốt cuộc có nghe lầm hay không, cô ấy coi như cũng là một nửa con gái của mẹ, mẹ cư nhiên lại bắt cóc cô ấy. . . . . ."

"Con bây giờ dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với mẹ!" Mạc Như Khanh chợt gầm một tiếng, sắc mặt dữ tợn đến đáng sợ, âm điệu bén nhọn, tia máu đỏ tươi ở trong con ngươi lóe ra, khẽ run lên, "Mộ Yến Thần, con cho rằng mẹ cái gì cũng không biết sao? Vẫn cảm thấy mẹ không biết con muốn làm cái gì? !"

"Con muốn mẹ cho con thời gian giải quyết, mẹ cho, mấy ngày trôi qua con có khó chịu phải hay không? Nhưng khó chịu thì có là cái gì? Là con liều mạng khuyên mình buông tay nhưng vẫn không bỏ được nó! !" Con

mắt sắc đỏ lên, bà trầm giọng xuống, run lên bần bật, "Con cho rằng mẹ không biết con đã sớm sắp xếp xong xuôi, đợi đến nó trở lại liền trực tiếp đưa nó đến Mĩ đi tiêu dao khoái hoạt!"

Sự kinh hoàng vô cùng to lớn, theo làn sóng truyền ra giữa hai người, đáng sợ lan tràn ra. . . . . .

Trong con ngươi lóe ra nước mắt ẩm nóng, Mạc Như khanh tức giận đến mức toàn thân phát run, cười lạnh gật đầu một cái: "Mẹ hiểu rõ con muốn làm gì, con chẳng qua là muốn cho nó tạm thời tránh xa những thứ này, là muốn đưa nó đi để tạo lợi thế cho người sao, chỉ cần chờ cha con tỉnh lại thì sẽ c

ùng ông ấy từ từ đây dưa với nhau! Con biết, biết Minh Thăng tình nguyện làm cho cả Mộ gia này thân bại danh liệt cũng không muốn cả đời không thể nhìn thấy con gái ruột của mình! ! Cứ tiếp tục dây dưa như vậy, cho đến một ngày nào đó ông ấy nhất định sẽ thỏa hiệp mà đồng ý! . . . . . . Nhưng mà con cảm thấy, mẹ sẽ cứ như vậy để cho con như ý nguyện sao?"

Không thể giấu giếm tất cả, anh hết sức để tất cả ở trong trong bóng tối, vậy mà lại bị bà ấy cứ như vậy mà đào lên.

Hy vọng duy nhất của anh, đường lui cuối cùng của anh, cứ như vậy bị bà tàn nhẫn cướp mất.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần tái nhợt, môi mỏng mím chặt , siết chặt tay lái.

Hít sâu một hơi, Mạc Như Khanh rưng rưng cười lạnh, bộ dạng ngồi ngay thẳng dịu dàng mà xinh đẹp: "Yến Thần, con muốn làm việc này cũng nên nghĩ đến sẽ có ngày gặp báo ứng, con yêu nó phải không? Nên các người làm cho Minh Thăng gánh tất cả nổi thống khổ, hôm nay mẹ sẽ thay ông ấy từ trên người nó đòi lại tất cả! Con chắc cũng sẽ không có ý kiến gì phải không?"

Một thứ gì đó bén nhọn, như một con dao, hung hăng đâm vào trái tim của anh!

Trong con ngươi đỏ thẩm chứa đựng sóng lớn mênh mông, Mộ Yến Thần gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, nghe thanh âm cười lạnh truyền từ đầu bên kia, u lãnh nói: "Mẹ biết con không thể buông tay với cô ấy, cho nên tất cả mọi chuyệ

n ngày hôm nay mẹ cũng đã sớm lên kế hoạch hoàn hảo, chỉ chờ tới lúc bắt cô ấy đi, sau đó lấy mạng sống của cô ấy đến bức con, có phải hay không?"

Mạc Như Khanh lạnh lùng ngồi, mắt nhìn xa xăm, không biến sắc.

Trái tim đau không thể nén lại được, Mộ Yến Thần cười lạnh nói ra câu cuối cùng: "Rốt cuộc không biết người làm mẹ như thế nào? . . . . . . Ở nước ngoài mười mấy năm, con cũng chưa từng yêu cầu mẹ chuyện gì, cũng không hỏi mẹ muốn cái gì, mẹ muốn con giúp đỡ Mộ thị, con đến sản nghiệp mà mình phải liều mạng suốt mười mấy năm ở nước ngoài mới có được cũng không cần. . . . . . Nhưng vì cái gì mà những thứ con có cũng chỉ là những thứ này, ngay cả những việc con muốn mẹ cũng không cho?"

Trong lòng Mạc Như Khanh chấn động, trong con ngươi đầy nước mắt, cầm tay cầm điện thoại di động cũng trở nên run rẩy.

"Con không cần đem hai chuyện này gộp làm một, " Bà tỉnh táo nói, "Mẹ đã sớm nhắc nhở con rồi, không nên cứng đối cứng với mẹ, mẹ biết con có thế lực cùng thủ đoạn, nhưng con cảm thấy mẹ có thể ở thành phố C này ngây ngô nhiều năm như vậy, bối cảnh cùng gia thế nhỏ bé như vậy cũng có thể qua mặt Mộ gia hạ sinh con, mẹ sẽ ngồi không sao? !"

"Yến Thần, hôm nay mẹ chỉ cho con một con đường, trở lại, cùng nó nói rõ ràng sạch sẽ, chờ cha con tỉnh táo lại thì giải thích với ông ấy, nói đó chỉ là hiểu lầm! Dù sao mẹ cũng có nói qua với ông ấy là Lan Khê với con không hề có cái loại tình cảm trái với đạo lý đó, chỉ là do tiểu hài tử không hiểu chuyện cho nên mới có những cử chỉ thân mật với con như vậy, con cũng là do nhất thời bị mê hoặc mới có thể không tỉnh t

áo nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy!" Mạc Như Khanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, "Mẹ chỉ nói tới đây, nghe hoặc không nghe là chuyện của con, đừng vọng tưởng mẹ sẽ cho con biết lan Khê đang ở chỗ nào, con không làm theo, mẹ không bảo đảm nó còn có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh về tới đây hay không —— à vừa rồi con nói sai một câu rồi, nó, mà cũng được xem như là một nửa con gái của mẹ sao?"

Hơi thở không thông, giống như một trận núi băng ầm ầm giáng xuống người anh, toàn bộ thế giới cũng vì vậy mà sụp đổ theo.

Mộ Yến Thần đè đau đớn trong lòng xuống, sắc mặt hoàn toàn xanh mét.

"Đừng động vào cô ấy, " anh lạnh lùng khạc ra ba chữ, đạp ga đến mức nhanh nhất, "Nếu không con sẽ không bỏ qua cho mẹ."

Cả người Mạc Như Khanh run lên, trong mắt đày đau đớn: "Con dám nói với mẹ những lời như thế? Ta là mẹ của con. . . . . ."

"Nếu như mẹ không phải mẹ con, con đã trực tiếp giết chết mẹ rồi !" Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh lùng nói ra câu này, đưa điện thoại di động ra xa "Bốp!" Một tiếng rồi hung hăng ngã vào trong xe!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.