Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 130




Mạc như Khanh không biến sắc.

"Nhưng mà tại sao Yến Thần lại hoài nghi việc này chứ?" Mộ Minh Thăng có chút khó hiểu, "Anh biết nó muốn che chở cho Lan Khê, cũng biết tính cảm anh em của hai đứa nó rất tốt, anh rất vui mừng vì việc này, nhưng nó hoài nghi việc này để làm cái gì?"

Tay Mạc như Khanh, chợt run lên, suýt nữa bấm sai huyệt đạo.

Ánh mắt trong trẻo, yên lặng nhìn tường, sắc mặt Mạc Như Khanh trắng bệch, hơi thở mong manh: "Em cũng vậy không rõ lắm. . . . . . Có thể, nó chỉ là tò mò chút thôi."

Khi nói những lời này, ngay cả chính bà còn không tin nổi huống hồ là người khác.

Mấy ngày nay bà đã cố gắng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho Mạc Như Khanh cũng cảm thấy cả người mình lạnh ru, bà không tin những lời lẽ uy hiếp của mình sẽ làm cho Mộ Yến Thần từ bỏ ý định đó, càng không thể nào để cho bọn họ cứ như vậy mà tách ra!

Trong lòng dự cảm thấy nguy hiển, càng lúc càng lớn.

Bà sắp che giấu không được nữa rồi.

***

Nhưng cuối cùng lại không nghĩ tới, đến đêm 30 cứ tưởng sẽ không có việc gì, nhưng không ngờ Mộ Minh Thăng lại xảy ra chuyện.

Lúc nhận được tin tức, Mạc Như Khanh đang ở Nhan gia nói chuyện phiếm với Nhan phu nhân, buổi tiệc giao thừa được tổ chức bên trong khách sạn cấp năm sao cao cấp nhất thành phố C, vẫn không thèm quan tâm đến bọn họ, nhưng khi nhận được một cú điện thoại sắc mặt của Mạc Như Khanh thoáng chốc thay đổi.

Trong điện thoại, giọng Trương tẩu run run: "Đã xảy ra chuyện. . . . . . Phu nhân đã xảy ra chuyện rồi, bà trở về nhanh lên! Tiên sinh bị té xỉu! !"

Mạc Như Khanh run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại.

Sắc mặt trắng bệch, bà ngừng thở hỏi: ". . . . . . Hiện tại thế nào? bây giờ Minh Thăng đang ở đâu?"

"Thiếu gia cùng Lão Lưu đã đưa ông ấy đến bệnh viện, buổi chiều tôi đi theo Lão Lưu ra ngoài nên cũng không biết có chuyện gì xảy ra, tiên sinh cũng không biết thế nào. . . . . ."

"Bà nói rõ cho tôi biết là ở bệnh viện nào? ! !" Mạc Như Khanh khóc lên, hét một tiếng.

"Bệnh viên trung y . . . . . . Ở thành phố C!"

Cúp điện thoại, Mạc Như Khanh run rẩy cất thứ gì đó vào, không thèm để ý đến bộ dạng khiếp sợ của mấy người nhà họ Nhan rưng rưng nước mắt xông ra ngoài, Nhan Mục Nhiễm theo bản năng gọi "Bá mẫu" , rồi đuổi theo hỏi bà đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Như Khanh bước đi loạn xạ, ánh mắt hoảng hốt , chợt nắm lấy tay áo của Nhan Mục Nhiễm: "Mục Nhiễm. . . . . . Đúng rồi Mục Nhiễm, nhà con quen biết nhiều bệnh viện, con chắc chắn rất thân với mấy người ở bệnh viện Trung y nên con hãy nhanh chóng giúp bác bảo họ cứu Minh Thăng đi, bây giờ ông ấy đang ở bên trong bệnh viện chờ các người đến cứu!"

Trong nháy mắt hai vợ chồng họ Nhan khiếp sợ, vội vàng tiến lên đỡ lấy Mạc Như Khanh, bảo lái xe chạy như điên đến bệnh viện Trung Y, dọc theo đường đi nhanh chóng liên lạc với bác sĩ trực ca, biết được Mộ Minh Thăng đã bị đưa đến.

Cúp điện thoại, ông bà Nhan trấn an nói: "Như Khanh bà bình tĩnh đi, lão Mộ có Yến Thần cùng Lan Khê ở bên cạnh, bọn nó cũng cùng đi theo , đã đưa đến phòng cấp cứu rồi!"

"Đúng vậy bá mẫu, bác đừng nóng vội, bá phụ nhất định sẽ không có chuyện gì. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm giọng run run nói.

Mạc Như Khanh ngồi ở trên ghế siết chặt điện thoại di động, sắc mặt vẫn dọa người như cũ, mặc dù xe đã chạy rất nhanh nhưng bà vẫn cảm thấy chưa đủ, hận không thể chạy tới đó ngay lập tức! Nhưng lý trí còn xót lại của bà lại nghe được lời ông ấy vừa nói!

Yến Thần và Lan Khê cũng ở đấy.

Ông ấy mới vừa nói, bọn họ cũng ở đấy! !

Tay Mạc Như Khanh kịch liệt run rẩy, để lên cửa sổ xe, trong ánh mắt phát ra những tia sáng đỏ tươi ! Bà không cách nào đoán ra được. . . . . . Thật sự không đoán ra được tại sao một ngày trước Mộ Minh Thăng vẫn còn rất khỏe mạnh, vậy mà hôm nay lại biến thành bộ dáng này! Nếu không phải bị kích động, ông cũng sẽ không phát bệnh đến mức này!

Những suy đoán đáng sợ cứ lẩn quẩn trong đầu, hơi thở của Mạc Như Khanh cũng dần trở nên yếu ớt, nhìn chằm chằm phía trước, móng tay bấm sâu vào trong da thịt của mình!

. . . . . .

Cửa phòng cấp cứu, ầm ầm đóng lại.

Đèn đỏ "Cạch!" Một cái mở lên, chiếu sáng trên hành lang đầy khắc nghiệt.

Một bóng dáng nhu nhượt mảnh khảnh chạy theo, vỗ vào cánh cửa dầy cộm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hốc mắt đỏ lên vì khóc, "Cha. . . . . . Cha làm sao vậy. . . . . . Cha. . . . . ."

Giọng nói nghẹn ngào run rẩy vang lên, làm cho bóng dáng rắn rỏi ở sau lưng không ngừng cảm thấy đau lòng.

"Các người mở cửa ra. . . . . . Các người còn chưa có nói cho tôi biết cha tôi như thế nào, tại sao lại đóng cửa! !" Dây thần kinh đang căng thẳng đột nhiên đứt đoạn, Lan Khê kêu gào, hai tay chụp lấy khe cửa phòng cấp cứu!

Ánh mắt Mộ Yến Thần sâu sắc như biển, trán nổi đầy tơ máu, chợt run rẩy!

Anh đi tới, bắt lấy dáng người mảnh khảnh của cô kéo trở về, xoay ngược lại ôm vào trong ngực, cô đang giãy giụa, lại bị cánh tay to lớn của anh vây lấy, giữ chặt cái ót của cô ở trong ngực, cúi đầu khàn khàn nói: "Lan Khê. . . . . ."

"Anh để em đi xem ông ấy một chút. . . . . . Đừng ôm em, anh để cho em đi xem ông ấy một chút! !"

"Ông ấy được đưa đi cấp cứu rồi, em muốn đi nhìn cũng không thể nhìn được!" Mộ Yến Thần lạnh lùng gầm lên một tiếng giữ chặt cô, hai mắt đỏ ngầu trong nháy mắt lại tràn đầy thương yêu cùng thương tiếc, vuốt trán của cô, "Lan Khê. . . . . . Lan Khê đừng khóc, anh đợi cùng em. . . . . ."

Anh làm sao không biết lúc này cô đang sợ, đang đau lòng? Trong lòng cô vô cùng áy náy cùng đau đớn đến mức nổ tung, cô chỉ có thể kêu gào mới bày tỏ được nội tâm đang run rẩy cùng sợ hãi của mình.

Quả nhiên, bả vai Lan Khê rung lên rồi từ từ tựa vào người anh, ánh mắt đau đớn, đầy những tia máu đáng sợ, tâm tình của cô bị đè nén nến mức không thể chịu nổi nữa, nước mắt nóng bỏng, lũ lượt rớt xuống.

"Anh. . . . . ." Cô cắn chặt môi, nghẹn ngào ngước mắt hỏi, ". . . . . . Tại sao vừa rồi cha lại bất tỉnh?"

Mộ Yến Thần im lặng nghe cô nói..., hai mắt run rẩy, thoáng chốc, giống như ngọn lửa đang cháy lan ra biến cả cánh đồng cỏ thành tro.

—— Tại sao vừa rồi Mộ Minh Thăng lại té xỉu?

Anh lạnh lùng nhấp chặt cặp môi mỏng tái nhợt, nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng không thốt được nên lời.

Một giờ trước, bọn họ còn đang ở Mộ gia cùng với nhau.

Tòa nhà to như vậy, được người giúp việc trước khi đi bài trí tràn đầy không khí vui tươi, Mộ Minh Thăng ở trong thư phòng gọi điện thoại cho thủ trưởng cùng các chiến hữu khác, cười nói hớn hở.

Lan Khê la hét muốn dán câu đối xuân lên cửa nhà, Mộ Yến Thần liền chiều theo cô, cô đang đứng ở dưới đất nên có chút ngứa ngáy tay chân, cũng muốn thử một chút, anh liền ôm cô đứng lên cái thang,

động tác cẩn thận từng li từng tí chỉ đạo cô, sau khi dán câu đối xong cô vô cùng vui vẻ, ngoái đầu lại nhìn như muốn tranh công với anh, cười đến sáng chói, anh cúi đầu hôn cô một cái, tiếng cười liền giao nhau tại môi.

Nhưng bọn họ lại quên, Mộ Minh Thăng nhìn qua cửa sổ thư phòng, xa xa, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy tất cả mọi việc xảy ra ở cửa Mộ gia.

Cho nên trong một phút ấy, sắc mặt của Mộ Minh Thăng ngay lập tức tái nhợt, điện thoại cũng bị rơi xuống đất.

Chờ mấy phút sau đi vào trong trong nhà, Mộ Minh Thăng gương mặt trắng bệch nghiêm túc đi ra, trầm giọng gọi Mộ Yến Thần tới thư phòng của ông, bốn mắt chạm vào nhau, Mộ Yến Thần giống như

đã đã nhận ra được cái gì đó, trong mắt tràn đầy thản nhiên. Lan Khê ở bên cạnh cũng nhạy cảm ý thức được sự khác thường, trong nháy mắt, tay chân liền lạnh như băng.

Quả nhiên, chuyện mà Mộ Minh Thăng muốn hỏi quả nhiên nằm trong dự liệu của anh.

Không khí liền trở nên căn thẳng, Mộ Yến Thần ngồi đối diện với cha ruột của mình, ngước mắt hỏi: "Có phải cha tò mò vì sao con lại muốn biết Lan Khê có phải là con ruột của cha hay không?"

Sắc mặt càng trở nên trắng bệt, anh mím chặt môi mỏng, giọng khàn khàn nói: "Bởi vì con thích cô ấy."

"Thích đến mức con phải mở miệng hỏi cha, con với cô ấy, chúng con có thể ở chung một chỗ hay không?"

Một thoáng đó, Mộ Minh Thăng trừng to hai mắt, khóe mắt đầy nếp nhăn cũng suýt chút nữa tê liệt, giống như nghe được cả mộ trạch bầu trời nổ tung nổ thanh âm, trong lồng ngực đau nhức đánh tới, hắn trong nháy mắt ngay cả hít thở cũng khó khăn .

Mà lầu dưới, sắc mặt Lan Khê cành lúc cành tái nhợt cố gắng lắng nghe động tĩnh ở trên lầu.

Cô hơi sợ run, toàn thân giống như bị đau nhứt, cô rưng rưng nước mắt điên cuồng chạy lên trên, mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy cha cô cha cô đang hoảng sợ, tay che ngực, sắc mặt tái xanh ngã xuống cái rầm.

Giọng nói thê lương cất lên "Cha ——!" , giống như đây là một tai nạn khổng lồ theo đó là một tội ác, diễn ra khắp thư phòng, nặng nề đặt lên trên người bọn họ.

Giờ phút này, Lan Khê mặt đầy nước mắt nhìn Mộ Yến Thần, giọng run run nói: "Ông ấy đã bất tỉnh, có phải bởi vì biết chuyện hai chúng ta không. . . . . ."

Âm thanh bị nghẹn lại, cô không thể nào phát ra tiếng được nữa.

Là do bị Mộ Yến Thần nâng mặt lên, mãnh liệt hôn xuống.

Nước mắt nóng bỏng ngay lập tức rơi xuống, mấy giọt nước mắt thắm vào bên trong mấy sợi tóc, nụ hôn kèm theo sự

thống khổ của anh rơi xuống làm cho lồng ngực cô nổ tung, Lan Khê không nói thêm câu nào, cô khóc rống lên khi anh đang kịch liệt hôn cô, như một đứa bé mất đi món đồ chơi mìn yêu thích, khóc đến mức muốn sụp trời cũng là chuyện bình thường.

Đều là lỗi của cô.

Toàn bộ đều là bởi vì cô!

Cô chỉ biết trốn tránh tội ác do của mình để được bình yên vô sự, chỉ cần che giấu cũng sẽ không tổn thương bất luận người nào! Nhưng là bây giờ người thân duy nhất của cô cũng bởi vì chuyện hoang đường do cô gây ra mới phải nằm ở trên giường bệnh, sống chết chưa biết! !

Áy náy che mất lý trí của cô, cô rất hận chính mình đáng lẽ ra người nên nằm trên giường bênh phải là cô mới đúng! !

Mộ Yến Thần ôm cô thật chặt, anh biết cô đang cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, ở trong lòng anh mà tức tưởi, tim anh như đao cắt trúng, anh

đã từng nói anh sẽ không để cô phải khóc, thế nhưng ngay lúc này đây, anh lại là người để cho cô gánh chịu mọi tội lỗi do anh gây ra, là anh làm cho cô khóc đến mức không thể dừng lại được.

Lúc Mạc Như Khanh lảo đảo chạy tới bệnh viện, đúng lúc thấy được cảnh tượng như vậy.

Sắc mặt bà xanh mét, bởi vì vừa chạy quá nhanh mà suýt nữa bị ngã xuống, vịn thật chặt vào người Nhan Mục Nhiễm, lúc thấy được cảnh tượng như vậy, bà gần như có thể xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"Bá mẫu, bá mẫu người cẩn thận một chút!" Nhan Mục Nhiễm cũng gấp đến rơi nước mắt rồi, chạy thật nhanh theo bà.

Ở nơi xa xa, cơ thể của hai người đang ôm chặt lấy nhau, cứng ngắt.

Trên hành lang bệnh viện trống trải và vô cùng yên lặng, đột nhiên liền lại xuất hiện một đống người, rối rít khiếp sợ nhìn cái đèn đỏ ở phòng cấp cứu, ngay sau đó,

ánh mắt nhanh chóng phát hiện hai người đang ôm nhau trên hành lang.

Mộ Yến Thần có thể cảm thấy rõ ràng, Mạc Như Khanh đang chạy tới.

Ôm chặt cô vào trong ngực, anh cố đè nén đau đớn, lấy lại lý trí, vỗ nhè nhẹ lên đầu cô, chậm rải để cho cơ thể đang run rẩy của cô dựa vào người mình.

Mạc Như Khanh đi tới, giọng nói khàn khàn hỏi vị bác sĩ bên cạnh một câu: "Chồng tôi như thế nào?"

Bác sĩ dừng chân lại: "Bà nói người mới vừa được đưa vào sao? Thì ra là chồng bà, tôi nhớ ở bệnh viện đã từng ghi chép lại bệnh tình, vô cùng nghiêm trọng, đây không phải phòng cấp cứu sao?"

Lời còn chưa nói xong.

Hai mắt Mạc như Khanh mở to, sắc bén, đỏ ngầu nhìn bác sĩ.

Buông tay Nhan Mục Nhiễm ra, Mạc Như Khanh đi tới trước mặt bọn họ, nắm lấy

cánh tay của Mộ Yến Thần, muốn lôi Lan Khê ra ngoài hỏi cho rõ ràng ——

Hỏi cô một câu. Câu dẫn anh trai của mình, hại cha của mình sống chết chưa biết rốt cuộc sẽ có tâm trạng như thế nào! !

Mộ Yến Thần đã sớm phát hiện động tác của bà, mắt lạnh trầm xuống, duỗi tay ra ngăn cản bà, tiện thể kéo luôn Lan Khê về phía sau để bảo vệ cô: "Mẹ."

"Con đừng cản mẹ. . . . . . Đừng cản mẹ có nghe thấy không! !" Ánh mắt Mạc Như Khan bén nhọn, gào thét nói, "Mẹ hỏi con, có phải bởi vì các con hay không? Con nói cho mẹ biết, Minh Thăng biến thành bộ dáng như thế này có phải là vì các người hay không! !"

Mắt Mộ Yến Thần rừ từ lạnh xuống, gương mặt tuấn tú khẽ trắng bệch: "Không liên quan đến cô ấy."

"——!" Mạc Như Khanh hít sâu một hơi, quay ngược lại một bước, dồn tất cả sức lực lên cánh tay phải, "Bốp!" Một bạt tai dán lên trên mặt Mộ Yến Thần!

"Bá mẫu!" Nhan Mục Nhiễm không khỏi đau lòng, kêu lên thành tiếng.

"Con còn dám nói. . . . . ." Mạc Như Khanh rơi nước mắt, kịch liệt rung động, chỉ vào anh nói, "Con làm mọi việc ồn ào như thế là để tất cả mọi người đều biết có phải

hay không? Dám nói với ta, dám nói với cha con, bây giờ cũng không cần kiêng dè trước mặt nhiều người nữa có phải hay không!"

Bà đã sớm biết anh muốn lưới rách cá chết, lại không nghĩ rằng ngày này lại tới nhanh như vậy, ngay lúc mọi người đang ăn giao thừa, lại làm mọi chuyện huyên náo xôn xao như thế!

Người nhà họ Nhan ở sau lưng, trừ Nhan Mục Nhiễm ra, đều trợn mắt nhìn nhau, không biết bà đang nói cái gì.

"Như Khanh, chuyện này có liên quan gì với Yến Thần? Bà đừng giận chó đánh mèo với nó. . . . . ." Mẹ Nhan vội vàng đi lại khuyên can.

Nụ cười lạnh lùng liền nở rộ trên khóe môi, giống như đại La Sát, Mộ Yến Thần giơ ngón tay thon dài lên sờ vào khóe miệng, cảm thấy được báo ứng đang từ từ đánh tới, đánh sụp ý chí của anh, không ngừng tra hỏi làm tim anh đau đớn, cùng với sự áy náy.

Tình cảm như vậy, phải làm sao để tiếp tục tiếp?

Ánh mắt sâu sắc lộ ra ánh sáng mờ nhạt, Mộ Yến Thần cười lạnh, giọng khàn khàn nói: ". . . . . . Cho con năm phút."

"Năm phút sau, con sẽ nói cho mẹ biết, con không muốn mọi chuyện trở nên ồn ào để tất cả mọi người đều biết."

Không có ai nói cho anh biết có được hay không, cũng không có ai chịu muốn thành toàn cho anh, người yêu mà anh

yêu thương lúc này phải hứng chịu nhiều áp lực . . . . . Cho nên tất cả những việc này, anh sẽ cho chính mình một đáp án.

Tâm tình khích động của Mạc Như Khanh cũng dịu đi một chút, ánh mắt bén nhọn, gắt gao nhìn anh chằm chằm!

Bóng dáng anh tuấn bất phàm nghiêng người đầy ưu nhã, nhẹ nhàng kéo người ở phía sau người lên, ngón tay vùi sâu vào trong mái tóc của cô, môi mỏng mang theo yêu thương hôn lên trán cô, giọng anh khàn khàn nói: "Lan Khê, chờ anh một chút."

Chờ anh thêm chút nữa, anh nhất định sẽ cho em đáp án.

Nói xong anh rút tay ra, ánh mắt khắc nghiệt mà lạnh nhạt, buông cô ra đi thẳng một đường! Trong mắt mọi người, hành vi của anh vô cùng quái lạ không thể nắm

bắt được, chỉ là sát khí tỏa ra trên người anh làm cho người ta hận không thể nhượng bộ lui binh!

Mà trong nguyên nhóm người ở đó, Mạc Như Khanh cùng Nhan Mục Nhiễm là biết anh đang muốn làm việc gì!

Đưa lưng về phía phòng cấp cứu, hô hấp của Nhan Mục Nhiễm cũng ngừng lại, sắc mặt trắng bệch, cô chú ý tới ngón tay

giữa của anh đang quấn một nấm tóc thật dài , mà hướng anh đang đi, chính là phòng xét nghiệm ADN!

Anh muốn. . . . . .

Nhan Mục Nhiễm căng thẳng, rốt cuộc cũng hoàn toàn hiểu ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.