Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 11




Lan Khê thắc mắc một vấn đề tương đối tế nhị tại một nơi không thích hợp, nên Mộ Yến Thần lựa chọn đối sách: không thèm quan tâm.

Con ngươi trong mắt càng thêm sắc lạnh, những khớp xương nổi rõ trên ngón tay khi anh dùng sức nắm chặt tay lái. Khi xe chạy đến một khúc cua, âm thanh lãnh khốc vang lên:"Không phải việc cô cần quan tâm."

Câu nói ngắn gọn không dài dòng làm người khác không thể đoán được tâm tư của anh lúc này.

Lan Khê cả thấy hơi xấu hổ vì đã đụng chạm đến vấn đề riêng tư của người khác, cô bèn quay mặt đi tiếp tục ngắm cảnh, thực hiện chính sách “im lặng là vàng”. .

***

Về đến nhà lại càng cảm thấy đói hơn, nhưng bên trong phòng khách xa hoa lộng lẫy lại vô cùng trống trải. Chỉ thấy người giúp việc, còn chủ nhân thì không thấy tâm hơi.

Lan Khê méo mó gương mặt ngồi phịch xuống ghế, hỏi: "Ba của tôi đâu?"

Quản gia đáp: "Tiên sinh cùng phu nhân ở thư phòng."

"Vậy bọn họ ăn chưa?" Cô ngưỡng mặt lên hỏi.

"Ăn rồi ạ."

Quản gia nhận ra đáy mắt Lan Khê nháy lên một tia mất mác, tiếp tục nói: "Trong phòng ăn đã bày sẵn thức ăn nóng, tiểu thư hiện tại có thể dùng, hôm nay cô về trễ có đói bụng không?"

Lan Khê sờ bụng, đột nhiên cảm thấy người quản gia này so ba cô, còn quan tâm cô nhiều hơn.

Trên chiếc bản ăn to lớn bày đầy đủ các món sơn hào hải vị, từ xa đã ngửi được mùi thơm. Lan Khê ngồi vào ghế, nhưng lạ thay giờ phút này cô lại chẳng thấy đói bụng, cô cảm thấy mình như đang ngồi trong nhà vệ sinh để thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, cho dù ngon tới đâu thì vẫn nuốt không trôi.

Cô tự lấy tay đánh vào đầu mình, so sánh thật điên khùng mà!.

"Mang bánh ngọt vào phòng của tôi đi!"

Dặn dò xong cô quay về phòng. Vào phòng, cô liền sạc pin điện thoại mở máy lên, đúng lúc Kỉ Diêu gọi đến.

"Hôm nay tớ được anh trai dẫn tới Dạ Vạn Cương chơi. Wow! Ở đây toàn trai đẹp không à! Lan Khê ơi, tới chơi đi, tớ giới thiệu vài anh đẹp trai cho cậu" Giọng của cô nàng Kỉ Diêu thật đinh tai nhức óc, đang oang oang gọi cô..

Lan Khê còn ngần ngại, không dám tự mình quyết định, suy nghĩ một chút cô cảm thấy mình nên đi xin phép vị quân trưởng khó tính trong nhà. Ai ngờ vừa đi tới cửa phòng liền bị ngăn trở.

"Tiểu thư, người hiện tại không nên là tìm tiên sinh, có thể….. sẽ quấy rầy ông ấy…”Người giúp việc tỏ vẻ lúng túng.

Lan Khê nhìn chằm chằm cửa phòng, sau hai giây mới hiểu được ý tứ của người giúp việc.

Lan Khê mặt thì đỏ nhưng trong lòng lại lạnh như băng, thầm nghĩ, “Đã năm mươi tuổi rồi, "phương diện kia" vẫn còn sung thế à? Hay là vừa mới cưới được một bà vợ trẻ đẹp như hoa, cho nên hormone nam tính lập tức tăng lên ngùn ngụt?”

Hít một hơi, cô nói: "Vậy chờ ba tôi ‘ làm việc ’ xong, nhắn lại với lại ông ấy, tôi đi ra ngoài cùng bạn, buổi tối có người đưa về, sẽ không về quá muộn."

Nói xong Lan Khê quay mặt đi.

"Tiểu thư, là bạn nào thế?" Người giúp việc vội vàng hỏi.

Lan Khê ngoái đầu nhìn lại, dừng một chút, nói với bà ta: "Dì vui tính ghê, ba tôi còn chưa thèm quan tâm, dì vội quan tâm làm gì cho mệt? Đừng lo, tôi sẽ trở về."

Không có người thương cô, thì cô sẽ tự yêu thương bản thân mình!

Lan Khê Vừa ngân nga bài hát vui tai vừa trở về phòng chuẩn bị, cô diện một bộ váy ngắn thật gợi cảm phối hợp cùng đôi giày cao gót màu bạc, mang áo khoác ở bên ngoài, không muốn cho người trong nhà thấy bộ đồ cô mặc ở bên trong, nhanh chân chạy ra khỏi nhà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.